Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 67

"Xong chưa?"

"Ừm."

Cổ tay Đào Tẩm khẽ động, Trần Phiêu Phiêu nói: "Đau lưng."

Rồi Đào Tẩm rút, Trần Phiêu Phiêu nằm trên giường thở đều lại, Đào Tẩm đứng dậy, nhẹ nhàng thở hắt ra, đi vào phòng tắm rửa tay.

Họ chỉ làm một lần duy nhất.

Rửa tay xong, Trần Phiêu Phiêu nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, tựa vào đầu giường, như vậy sẽ đỡ đau lưng.

Đào Tẩm liếc nhìn cục giấy: "Cứ vứt dưới đất thế à?"

"Ừm, lát nữa Lý Du dọn." Trần Phiêu Phiêu không biết nên nói gì. Bầu không khí thật kỳ lạ, họ không thân mật hơn, cũng không lạnh nhạt hơn, nếu phải dùng một từ để miêu tả, đó là - gác lại.

Họ đã có một cuộc giao lưu mãnh liệt, một cuộc giao lưu không ăn nhập gì với nhau, rồi sau đó gác lại tất cả những khúc mắc sang một bên.

Lý Du? Đào Tẩm ngồi xuống mép giường, giọng nói không thể hiện rõ cảm xúc: "Người ta còn giúp em vứt cái này nữa à?"

Thực ra thì không, trước đây Trần Phiêu Phiêu tự vứt, nhưng bây giờ cô không thể đứng thẳng dậy được.

Còn có một suy nghĩ đen tối mơ hồ, Đào Tẩm đã xâm chiếm cô, nhưng lại không có bất kỳ lời giải thích nào, cô muốn quan sát thái độ của Đào Tẩm, dùng những chiếc gai nhọn bên hông con nhím.

"Trước đây thì không." Trần Phiêu Phiêu yếu ớt dựa vào đầu giường, mái tóc đen xõa dài bao bọc lấy khuôn mặt trắng bệch, như thể vừa bị hành hạ.

Cô lặng lẽ nắm bắt từng biểu cảm nhỏ của Đào Tẩm: "Nhưng bây giờ em không còn sức, chỉ có thể đợi lát nữa gọi."

"Em có thể gọi chị." Đào Tẩm nghiêng đầu, nhìn.

"Rác của em." Trần Phiêu Phiêu nhẹ nhàng lên tiếng.

"Chị tạo ra nó." Đào Tẩm đáp lại, không chút do dự.

Hai câu nói ngắn ngủi, ánh mắt chạm nhau. Không ai chịu nhường bước, không khí căng thẳng. Dù lời như đao kiếm, nhưng ẩn chứa trong đó là một dòng tình cảm dịu dàng, sâu lắng.

Trần Phiêu Phiêu mím nhẹ môi: "Vậy, nhờ chị."

Đào Tẩm cúi xuống, nhặt rác lên rồi vứt vào thùng, sau đó lại rửa tay sạch sẽ.

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy trong lòng có chút gì đó lắng đọng lại. Sự mạnh mẽ của Đào Tẩm khiến cô cảm thấy dễ chịu, xua tan đi tê dại thường ngày, mang lại cảm giác tươi mới và thoải mái đã lâu không có.

Cảm giác này giống hệt như khi cô mới bắt đầu quyết định để Đào Tẩm bước vào trái tim mình.

Đào Tẩm tiện tay lấy tuýp kem dưỡng da tay trên bàn trang điểm của khách sạn, loại mà Trần Phiêu Phiêu đã dùng. Cô bóp một ít ra, xoa nhẹ lên hai tay rồi quay lại ngồi trên giường: "Nhẫn của chị đâu?"

"Đây." Trần Phiêu Phiêu tìm thấy chiếc nhẫn bên cạnh gối, bên trong còn có hai sợi tóc của cô. Cô tháo tóc ra rồi đưa nhẫn cho Đào Tẩm.

Đào Tẩm đưa tay ra định nhận lấy, nhưng Trần Phiêu Phiêu chợt nghĩ, vì mình đã tự ý tháo nhẫn ra, nên vì phép lịch sự, cô nên đeo lại cho Đào Tẩm.

Thế là cô cầm chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Đào Tẩm. Nếu Đào Tẩm ngửa bàn tay lên, hành động này sẽ giống như một nghi lễ thiêng liêng, nhưng lại xòe lòng bàn tay ra, khiến mọi thứ trở nên hơi kỳ quặc.

Đẩy được một nửa, Trần Phiêu Phiêu đột nhiên rút tay lại, nắm chặt chiếc nhẫn hỏi: "Tặng em được không?"

Là đồ trang sức bình thường thôi sao? Hay là nó có ý nghĩa gì đặc biệt?

"Hửm? Tại sao?" Đào Tẩm hạ bàn tay đang xòe ra xuống, nhìn cô gái.

Chà, trả lời vậy, có lẽ chỉ đeo cho vui. Trần Phiêu Phiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị ngủ với em rồi."

Không thể tặng quà gì đó sao?

Đào Tẩm khẽ nhếch mép, một nụ cười thoáng qua rồi vụt tắt. Cô nhìn chăm chú Trần Phiêu Phiêu, nhẹ nhàng hỏi: "Em cần, chị lại đang rảnh. Không phải vậy sao?"

Không phải vậy sao? Nếu Đào Tẩm rời đi, em sẽ phải dùng đến chiếc túi nhỏ mềm mại kia. Vậy thì, với em, Đào Tẩm và thứ đó khác nhau chỗ nào?

Trần Phiêu Phiêu có thể nói cho cô biết không?

Trần Phiêu Phiêu giấu đi vẻ ảm đạm, gật đầu: "Ừm, đúng vậy."

Thì ra Đào Tẩm nghĩ vậy.

Đào Tẩm mím môi, lặng lẽ thở hắt ra, giải tỏa những mong đợi trong lòng. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô mặc lại chiếc áo sơ mi vừa cởi ra: "Vậy em đã thấy thoải mái hơn chưa? Có thể bắt đầu làm việc?"

"Được." Trần Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi bị nhàu của chị.

Đào Tẩm gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bàn bên cạnh, cúi đầu lật kịch bản, rồi cầm lấy cây bút mà Trần Phiêu Phiêu thường dùng, ôn tồn hỏi: "Chị dùng cái này được không?"

"Chị cứ dùng đi."

Ở khoảng cách của Trần Phiêu Phiêu, vẫn có thể nhìn thấy bàn tay đang cầm bút của Đào Tẩm, đầu ngón giữa và ngón áp út có lẽ vẫn còn hơi nhăn, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ nghiêm túc và chuyên nghiệp, không có chút cảm xúc.

Sau khi trải qua lần đầu tiên, họ cuối cùng đã đạt được một sự cân bằng tinh tế và không ngờ tới, đó là có thể ở cùng mà không căng thẳng và trò chuyện về công việc. Mặc dù tóc của Trần Phiêu Phiêu còn rối, trán hơi đẫm mồ hôi và tim vẫn đập nhanh.

Lúc nãy Đào Tẩm không cho cô nói, chỉ để cô rên rỉ, bây giờ họ nói đủ rồi.

Nói về những khó khăn của cảnh khóc, nói về việc liệu có hình thức thể hiện nào khác không, nếu có thì ý tưởng sẽ như thế nào.

Hai người thì thầm dưới ánh đèn, trò chuyện suốt đêm.

Cuối cùng tổng kết ba phương án, ngày mai sẽ cùng đồng đội trong nhóm đối chiếu lại.

"Mai gặp." Lần này Đào Tẩm nói.

"Mai gặp."

Đứng dậy tắm rửa, nằm lại trên giường, Trần Phiêu Phiêu lại mất ngủ. Cô ôm một chiếc gối khác, rất tỉnh táo.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Đào Tẩm: "Nhẫn của chị còn ở chỗ em."

Năm phút sau, nhận được hồi âm: "Em bảo tặng em mà?"

Trần Phiêu Phiêu nhận lấy chiếc nhẫn, đeo thử vào tay mình, hơi rộng, cô lại thử vào ngón giữa, ngón trỏ. "Chiếc nhẫn của Đào Tẩm", năm chữ này khiến cô bồi hồi xao xuyến một thời gian dài.

Tuy nhiên, sau đêm đó, Đào Tẩm không có biểu hiện gì đặc biệt với Trần Phiêu Phiêu.

Ngày hôm sau ở nhà hát, Niki mới đến ngồi ở hàng ghế khán giả sửa kịch bản, rất xinh, là kiểu xinh đẹp thời thượng, nhìn thoáng qua đã thấy kiêu sa, giống như hình ảnh cô nhân viên văn phòng ngồi trong quán cà phê ở khu trung tâm mà Trần Phiêu Phiêu 18 tuổi từng mơ ước.

Đào Tẩm đứng bên cạnh, tay trái vịn lưng ghế, ngón trỏ tay phải khẽ chạm vào kịch bản hai lần, cúi đầu nói gì đó.

Khi thấy Trần Phiêu Phiêu và mọi người đến, Đào Tẩm ngẩng đầu lên: "Đến rồi à."

Không có sự xa cách cố ý, cũng không có sự thân mật khác thường, giống như trước.

Giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp ồn ào nói Niki đã đến, yêu cầu Đào Tẩm mời khách, Đào Tẩm mỉm cười đồng ý, đi ra khỏi nhà hát, mọi người tự giác đi theo, không có ai được đặc biệt mời.

Ngày thứ ba, đoạn tập luyện không hiệu quả lắm, đạo diễn Ngô nói để trống trước, đợi đạo diễn Tôn đến rồi quyết định, mọi người tiếp tục tập tiếp.

Buổi tối, Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu lại ngủ với nhau.

Lần này, Trần Phiêu Phiêu nói một câu, hỏi trong lúc đang làm: "Chỗ này của em có phải là lớn hơn chút không?"

Đào Tẩm khẽ "ừ".

Ba năm, lớn hơn rồi.

Ngày thứ năm, bắt đầu thử trang phục, chụp ảnh tạo hình, dưới ánh đèn flash, Trần Phiêu Phiêu thành thạo tạo ra nhiều biểu cảm khác nhau.

Đào Tẩm cùng đồng nghiệp lật xem tập san của đoàn khác bên cạnh.

Tối hôm đó họ cũng ngủ với nhau.

Trần Phiêu Phiêu lại nói một câu, khi sắp mất kiểm soát, cô vòng tay qua vai người trước mặt, gọi "Đào Tẩm".

Đào Tẩm lại nhẹ nhàng "ừ".

Cả hai lần, không cấm cô nói nữa.

Hôm đó họ kết thúc khá sớm, Đào Tẩm phát hiện trên trán Trần Phiêu Phiêu có hai cái mụn, hỏi nguyên nhân.

Trần Phiêu Phiêu sờ sờ: "Chắc là dạo này ăn McDonald"s nhiều quá, hơi nóng trong người."

"Em ăn McDonald"s?" Đào Tẩm cau mày.

"Ừm, sao thế?" Buổi tối gọi đồ ăn ngoài, McDonald"s 24 giờ tiện nhất.

"Chị không bảo em chú ý chế độ ăn sao?" Ăn đồ nhiều dầu mỡ thế này, da mà có vấn đề thì sao trang điểm?

"Em có chú ý mà," Trần Phiêu Phiêu khó hiểu, "Chị bảo em không được ăn cay, em còn không gọi cả cánh gà cay McDonald"s đấy."

Cô nghe thấy một tiếng thở nhẹ, rất giống tiếng cười của Đào Tẩm trong ký ức, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, lại không thấy gì.

"Sao thế?" Trần Phiêu Phiêu truy hỏi.

Đào Tẩm quay mặt đi, tay chống hai bên người, cổ khẽ run lên.

"Cánh gà cay McDonald"s." Đào Tẩm lẩm bẩm một mình.

...

Đào Tẩm thực sự đang cười.

Trong không khí này, Trần Phiêu Phiêu cũng không nhịn được, khẽ nhếch mép: "Cánh gà cay McDonald"s buồn cười lắm sao?"

"Không buồn cười sao?" Đào Tẩm quay đầu lại, nhìn Trần Phiêu Phiêu, nét mặt ánh lên niềm vui khó tả.

Buồn cười thật. Trần Phiêu Phiêu cảm thấy mơ hồ, Đào Tẩm đang cười với cô.

Hai người cứ thế nhìn nhau cười, chỉ vì cặp cánh gà cay McDonald"s.
Bình Luận (0)
Comment