Trần Phiêu Phiêu vừa lo vừa xót, nhíu mày: "Em và Lạc Sơ không có gì cả."
"Chị biết." Đào Tẩm cười nhẹ, "Nhưng lúc đó chị không thể không suy nghĩ lung tung."
Đó là một đêm bị sự nghi ngờ dày vò đến mức không còn hình người.
Cô tìm đến McDonald"s có hệ thống sưởi. Lẽ ra ánh đèn phải là sự cứu rỗi, nhưng đôi mắt đã khóc lại càng thêm mờ mịt, gần như không thể nhìn rõ chữ trên màn hình. Cô lên Dianping tìm quán bar Cá Voi, nhớ lại Lạc Sơ giống mĩnh, tên quán bar cũng là "Cá Voi". Thế nên cô đặc biệt xem thời gian khai trương, sớm hơn thời gian Trần Phiêu Phiêu quen mình.
Khoảng thời gian đó cô cũng vì Trần Phiêu Phiêu mà xem không ít phim ngắn, dễ liên tưởng đến những câu chuyện về người thay thế, có lẽ không đến nỗi tệ, nhưng gu thẩm mỹ của con người giống nhau.
"Câu cửa miệng của Lạc Sơ, chị ấy thích nói linh tinh," Trần Phiêu Phiêu gần như không thể sắp xếp được lời nói, giải thích lung tung, "Lần đầu gặp nhau, chị ấy cũng đùa thế, em nói, em sẽ không "mở phòng" đâu, em có người mình thích rồi, đó là chị."
Ánh mắt Đào Tẩm lóe lên, tim đập nhanh, nhìn Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu hơi kích động: "Chị ấy cũng đâu có thích em, lúc đó chị ấy nói, nếu thích em là sẽ đưa em vào thẳng khách sạn. Nhưng mà ngày Lạc Sơ đưa em về, chỉ nói "có cơ hội", có nghĩa là, không muốn "mở phòng" với em, không thích em."
"Ừm." Đào Tẩm nhẹ nhàng đáp lại.
Không ngờ có một ngày Trần Phiêu Phiêu lại nghiêm túc giải thích với mình về hai chữ "mở phòng" một lúng túng, có chút buồn cười. Đào Tẩm nhìn ánh mắt hoảng loạn của Trần Phiêu Phiêu, bỗng dưng không còn buồn, mím môi cười nhẹ, dùng ánh mắt ra hiệu cho em đừng vội, cứ từ từ nói.
"Em cũng không thích chị ấy đâu. Trước đây em lên xe của vì chị ấy có chút giống chị, lúc đó em vẫn chưa theo đuổi được chị, chị ấy cho em ý kiến, bảo em chụp ảnh chị ấy đăng lên vòng bạn bè để chọc tức chị."
Có chút chột dạ, bây giờ nhìn lại khá trẻ con, Trần Phiêu Phiêu lảng tránh mắt sang trái.
"Em nhớ đêm Giáng sinh mà chị nói, lúc đó chị ấy chuẩn bị đóng cửa để ra nước ngoài, cùng mọi người xem pháo hoa lần cuối, sau đó tiễn em lên xe rồi nhắc lại câu nói đùa trước đó. Em cười không phải vì thấy buồn cười, mà sắp chia xa rồi, lại nói về lần đầu gặp mặt, nên... cảm thấy xúc động thôi."
Nói như vậy, Đào Tẩm có thể hiểu không? Cô giải thích rõ ràng chưa? Trần Phiêu Phiêu vẫn còn lo lắng, nhíu mày bồn chồn.
"Vậy em thấy ở bên chị không thú vị? Bên người khác thú vị hơn?" Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu chăm chú, hỏi nhỏ.
Trần Phiêu Phiêu muốn nói lại thôi.
Cô thở bằng miệng vài lần, răng trên cọ môi dưới, tim như bị đặt trong cối xay, kêu ken két.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng chất lỏng nhớt nháp giữa các xương sườn, một nửa là máu thịt chia lìa, một nửa là nước gạo tràn đầy yêu thương.
Cô kìm nén nỗi đau xót xa Đào Tẩm và sự tuyệt vọng của chính mình trước đây, ép chặt vào đáy lòng, mới nói: "Em chưa bao giờ cảm thấy ở bên chị là không thú vị."
Vừa dứt lời, có dòng nước ấm chảy vào hốc mắt khô khốc, cô chớp mắt, lông mi ướt đẫm.
"Em chỉ là không tự tin, cảm thấy mình không xứng với chị."
Hơi thở của Đào Tẩm chùng xuống, nắm lấy tay Trần Phiêu Phiêu.
"Chị nói đúng, lúc đó chính em cũng không công nhận những gì em đang làm, nên em không đánh giá cao bản thân mình," Trần Phiêu Phiêu hít mũi, nhìn hộp khăn giấy trên bàn trà, "Ngày nào em cũng thấy chị làm những việc cao siêu đó, ngày nào em cũng nghĩ, em..."
Trần Phiêu Phiêu cười, lắc đầu, không nói tiếp.
Những ngón tay được Đào Tẩm nắm lấy khẽ động đậy, rồi lại đặt trên bàn trà, trong một tư thế khá vô vọng.
Cô tặc lưỡi một tiếng, rụt tay lại, đan mười ngón tay vào nhau, chống khuỷu tay lên mu bàn tay, vẫn nhìn hộp khăn giấy: "Lúc đó em cảm thấy, em không theo kịp chị, sớm muộn gì chị cũng sẽ bỏ em."
"Cộng thêm chuyện căn nhà, cũng giống như chị, em suy nghĩ lung tung."
Cô cười rạng rỡ, bĩu môi, nhìn Đào Tẩm.
Cùng một biểu cảm "khá đáng tiếc" như Đào Tẩm đã nói.
Tiếc thật, rõ ràng yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng ai cũng nghĩ đối phương sẽ bỏ rơi mình.
Trong tình yêu thường có tình huống "tấm lá che mắt", hầu hết mọi người không thể nhìn rõ hình dạng của chiếc lá đó. Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu chắc là may, họ biết được đường gân của chiếc lá này, biết nó đến từ khu rừng nào.
"Em sợ chị không cần em, nên... bỏ chị trước?" Giọng Đào Tẩm khàn khàn, như đến từ đêm tuyết cách đây ba năm.
Trần Phiêu Phiêu dựa vào, ôm chị, nép mình vào cổ chị. Cô ấy biết mình sai, có lẽ tất cả bắt nguồn từ bản tính xấu xa của mình.
Cô bỏ rơi Đào Tẩm, giống bỏ rơi cha mẹ vô trách nhiệm, nhưng Đào Tẩm không phải là người có lỗi trong mối quan hệ này.
"Xin lỗi." Cô nói vào cổ Đào Tẩm, giọng khàn khàn.
Lông mi run rẩy, gốc mi ướt đẫm nặng trĩu, cô không muốn Đào Tẩm thấy mình khóc, nên giấu đôi mắt vào điểm mù của Đào Tẩm.
Nhưng cô cảm thấy rất khó chịu, cô nhận ra mình thật sự không biết yêu người khác. Mối tình tốt đẹp như vậy, sao trở nên tan nát thế này?
Trong lồng ngực có những đợt sóng chua xót vỗ vào vách đá cứng, cùng tần số với nhịp thở của Đào Tẩm.
"Lúc đó chị nghĩ rất nhiều, Phiêu Phiêu."
Đào Tẩm nghẹn ngào.
Cô nhớ lại mối tình thất bại với người yêu cũ, người đó chỉ đắm chìm trong sự đồng hành và dịu dàng của cô, không thực sự trân trọng cô.
Nhớ lại Thang Tử nói với cô rằng, Trần Phiêu Phiêu chưa từng trải nghiệm thế giới rộng lớn mà cô đã theo đuổi thành công.
Còn nhớ lại đã từng hỏi Trần Phiêu Phiêu thích gì ở mình, em không trả lời được, nói ban đầu là vì hư vinh, vì có rất nhiều người thích Đào Tẩm.
...
Vậy khi xa cách, không còn hào quang của chị gái khóa trên được nhiều người yêu mến, Trần Phiêu Phiêu có nhiều thời gian để trải nghiệm thế giới rộng lớn, cũng không thể tận hưởng sự đồng hành và chăm sóc của Đào Tẩm, thì sẽ như nào?
Ai có thể mãi mãi tự tin trong tình yêu? Trừ khi chưa từng thật sự yêu.
"Xin lỗi." Trần Phiêu Phiêu tựa chiếc mũi cay xè vào mạch đập trên cổ Đào Tẩm, nói nhỏ hơn lần trước.
Đào Tẩm quay mặt đi, hít mũi, nuốt ngược cảm giác chua xót vào lòng.
Không biết nói gì, nhưng rất không muốn khóc trước mặt Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu khó kìm nén cảm xúc trong lòng, vẫn vùi đầu vào vai Đào Tẩm, nhanh chóng lật một lá bài.
"Là gì?" Run giọng, hỏi gấp.
"Già cơ." Đào Tẩm hít một hơi, nói.
Trần Phiêu Phiêu nuốt nước bọt, tiếp tục rút bài bằng tay ngược, mở ra: "Lá này của chị, là gì?"
Cô cũng nghẹn ngào, cố gắng kìm nén bằng hơi thở.
"3 bích."
"Em thắng rồi."
"Ừm."
Trần Phiêu Phiêu không có động tác tiếp theo, chỉ lặng lẽ ôm Đào Tẩm. Đôii mắt áp vào da ướt đẫm, nỗi buồn chưa kịp hiện rõ đã tràn vào lỗ chân lông của Đào Tẩm.
Cô bình tĩnh lại một lúc, mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Đào Tẩm: "Chị còn thích em không?"
Đào Tẩm nhìn người con gái trước mặt. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại bướng bỉnh lau nước mắt trước khi ngẩng đầu lên, mặc dù lúc này em cần tỏ ra yếu đuối.
Em rõ ràng biết rằng, chỉ cần khóc trước mặt cô, em sẽ nắm chắc phần thắng.
Nhưng em gần như nghiến răng, em không chịu rơi lệ.
Đây là sinh vật gì vậy? Đào Tẩm đột nhiên tuyệt vọng nghĩ. Tự ti lại tự cao, xảo quyệt lại yếu đuối, mềm mại lại bướng bỉnh, em thích nói dối, thích ngụy trang, thích nói một đằng làm một nẻo.
Đối với người yêu mình lại không hề mềm lòng, có thể lạnh lùng nói "không thú vị", cũng có thể hỏi với đôi mắt đỏ hoe "chị còn thích em không".
"Thích." Đào Tẩm khẽ lắc đầu, cứ nhìn Trần Phiêu Phiêu.
Là Trần Phiêu Phiêu.
Không phải cáo nhỏ, cũng không phải thỏ con, là Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu mấp máy môi, dường như muốn cười, nhưng vừa cười mũi lại cay, khiến cô chỉ có thể nhếch mép với biểu cảm phức tạp.
Cô thấy Đào Tẩm đưa tay ra, đổi vị trí hai lá bài vừa rồi.
Sau đó nhìn cô, không nói một lời.
"Thích." Trần Phiêu Phiêu hiểu ý, không cần hỏi, đáp.
Đào Tẩm mím môi, cúi đầu, hơi thở phập phồng, cũng cười với vẻ mặt phức tạp.
Trên bàn trà vang lên tiếng sột soạt, bóng trên thảm chậm rãi di chuyển. Trần Phiêu Phiêu đưa tay, lại đổi vị trí hai lá bài, quyền chủ động chuyển sang phía cô.
Đào Tẩm ngẩng đầu, chờ câu hỏi.
Trần Phiêu Phiêu lục lọi lòng can đảm ít ỏi trong lòng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chiếc bình sành nghèo nàn bị cạo đến đau đớn, tạo thành nhịp tim đập như trống trận, từng nhịp từng nhịp, đọng lại trong lồng ngực.
Cô hỏi Đào Tẩm với giọng khô khốc: "Chị có muốn quay lại với em không?"
Dưới ánh trăng, câu nói mỏng như tơ.
Đào Tẩm không trả lời, chỉ đưa tay, ngón trỏ ấn lên lá bài trước mặt, cổ tay trắng nõn khẽ nhích, di chuyển quân bài, đổi vị trí hai lá một lần nữa.
Nhìn chằm chằm Trần Phiêu Phiêu, chờ đợi thái độ.
"Em muốn." Trần Phiêu Phiêu không do dự.
Cô nắm lấy bàn tay Đào Tẩm đặt trên bàn trà, đan mười ngón tay vào nhau, rồi ngồi lên đùi, nhìn thẳng vào mắt chị.
Không muốn chơi bài nữa. Cô hỏi nhỏ: "Còn chị thì sao?"
Cho cô một cơ hội, cô không cần quyền miễn trừ, cô sẽ nói lời xin lỗi và sẽ dành rất nhiều thời gian để nói câu này.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu thật sâu, im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.
"Là em theo đuổi chị, trước đây."
"Ừm." Trần Phiêu Phiêu ngừng thở.
"Em nói, em sẽ không để chị thất tình, sẽ không để chị khóc, em không làm được." Giọng Đào Tẩm rất nhẹ, dịu dàng, nhưng vành mắt đỏ lên.
Sóng trong lồng ngực Trần Phiêu Phiêu dâng lên tận cổ họng, sắp không kìm được.
"Em nói, em sẽ đối xử với chị thật tốt, em không làm được." Đào Tẩm chớp mắt, nước mắt lưng tròng.
Trần Phiêu Phiêu nghẹn thở.
"Em còn nói, em sẽ nhớ chị da diết, mỗi ngày nhớ một trăm lần," Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, cố kìm nén, mím môi, khóc, "Em không làm được."
Nước mắt Trần Phiêu Phiêu rơi xuống, "bộp" một tiếng nhỏ trên mu bàn tay Đào Tẩm.
Rồi đến giọt nước mắt thứ hai, thứ ba. Cô không khóc nấc, cũng không tạo ra tiếng động, chỉ lặng lẽ rơi lệ, đôi mắt chớp chớp khó chịu, cố gắng hít thở đều.
Trái tim Đào Tẩm như bị kim đâm, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu khóc, lại vào lúc này.
Cô hít mũi, nâng khuôn mặt Trần Phiêu Phiêu lên, lau nước mắt cho em.
"Em không làm được," Trần Phiêu Phiêu cúi đầu, chớp mắt khóc, "Em muốn kiếm tiền, muốn đi cùng chị đến Tahiti mà chị thích, muốn mua cho chị chiếc xe đẹp, muốn cùng chị mua một căn nhà lớn, gì em cũng có thể làm được, nhưng mà..."
Nhưng mà cô quên rồi, quên mỗi ngày nghĩ về Đào Tẩm một trăm lần.
Cổ họng Đào Tẩm nghẹn lại, không nói nên lời. Cô không có tư cách bảo Trần Phiêu Phiêu đừng khóc, bởi vì tầm nhìn của cô cũng mờ đi, đầu lưỡi chua xót.
Cô rất muốn nói, cô không cần Trần Phiêu Phiêu làm thế, cô không cần xe đẹp, không cần nhà lớn.
Nhưng cô cũng đồng cảm, yêu một người sẽ cố gắng hết sức để cho đối phương những điều tốt đẹp nhất, dù đối phương có cần hay không.
Đào Tẩm hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với Trần Phiêu Phiêu: "Trả lời câu hỏi em trước."
"Lúc mới chia tay, sau đó gặp lại, chị nghĩ, nếu em muốn quay lại với chị, chị sẽ nghĩ gì."
"Lúc đó chị nghĩ, em bỏ chị, em không cần chị, chị không chấp nhận em nữa."
Ánh mắt ẩm ướt của Trần Phiêu Phiêu run lên.
"Trừ khi, em xin lỗi chị, em cầu xin chị, em hạ mình xuống theo đuổi chị."
"Nhưng mà..."
Nhưng mà, với sự kiêu hãnh của Đào Tẩm, chỉ cần có chữ "trừ khi", nghĩa là từ bỏ lòng tự trọng.
Sau này, thấy Trần Phiêu Phiêu sống khổ sở thế kia, em mới hai mấy tuổi đầu nhưng mang đầy thương tích, hiếm khi cười, buồn cũng không khóc được. Cô dần dần nhận ra, đôi mắt trống rỗng đó không phải là sự giả vờ thờ ơ, mà là sự mài mòn của những trải nghiệm, là sự tự bảo vệ khép kín.
Phát hiện ra Trần Phiêu Phiêu vẫn còn yêu mình, người chết đuối cuối cùng sống lại, không chỉ là Đào Tẩm bị mắc kẹt ba năm trước, Trần Phiêu Phiêu cũng hồi sinh.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, nước mắt lưng tròng, dịu dàng, chậm rãi nói: "Bây giờ, chị chỉ có một yêu cầu."
"Phiêu Phiêu, em phải vui vẻ lên, cũng để chị vui vẻ." Giọng Đào Tẩm run rẩy, tiếng khóc gần như không nghe thấy.
"Nếu Trần Phiêu Phiêu trên mạng chỉ có thể là một biểu tượng, vậy thì em..."
"Trả lại Trần Phiêu Phiêu cho chị."