Bài có thể chơi hiệp hai.
Chú cáo nhỏ, từng suýt bị dư luận lột da rút gân, biến thành mẫu vật khô héo, giờ đây cần được nuôi dưỡng từ cá voi. Cá voi đã cứu cô, bằng tình yêu bao la, sự dịu dàng vô tận và khao khát cháy bỏng của một người phụ nữ.
Cô như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông dài đằng đẵng, từ xuân sang hè, rồi đâm sầm vào mùa thu bội thu.
Trên núi tuyết có quả chín mọng, còn to hơn cả những gì cô thèm muốn.
Đào Tẩm như cô chủ nhân yếu đuối, dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn người xâm nhập ngang ngược.
Đào Tẩm bất lực, nhưng cũng không chịu nổi cô đơn quá lâu, muốn dùng cơ thể để trò chuyện cùng chú cáo nhỏ.
"Lớn thật rồi." Trần Phiêu Phiêu gối đầu lên xương quai xanh chị, thì thầm với trái tim mình.
Làn da nổi lên tầng gai ốc nhỏ, không cần nhìn cũng biết Đào Tẩm đỏ mặt.
Đào Tẩm khẽ hỏi, giọng nói có chút né tránh: "Đẹp không?"
Trái tim Trần Phiêu Phiêu như bị bóp nghẹt. Đẹp, sau câu hỏi của Đào Tẩm, nó dường như có được sự ngại ngùng và kiêu hãnh khi được người mình yêu ngắm nhìn, càng thêm phần xinh đẹp.
Trần Phiêu Phiêu không hỏi Đào Tẩm có nhớ mình không, vì cá voi luôn biết cách dùng những cơn sóng triền miên để nói với cô.
Từ đầu ngón tay đến gốc ngón tay, từ hơi thở đến tiếng thở dài, từ ánh mắt đến tận sâu thẳm trái tim.
Hòa với hơi thở hỗn loạn, không rõ là đồng ý hay gì khác. Cô hận không thể nuốt chửng Đào Tẩm, muốn ăn trong một lần, lại muốn từng miếng từng miếng một, chén sạch.
Trần Phiêu Phiêu kích động đến không thể kìm chế, đè nén nhịp tim điên cuồng, thì thầm một câu vào mái tóc ướt đẫm của Đào Tẩm.
"Ừm."
Đào Tẩm nhắm mắt lại, nửa tiếng đẩy ra từ đầu lưỡi, không biết là đồng ý hay gì đó.
Đào Tẩm cũng muốn bị cáo ăn sạch, có thể nếm thử, cũng có thể cắn xé.
Tốt nhất là xé nát thời gian ngăn cách, ôm chặt lấy cô không một kẽ hở.
Đêm nay mây cuồn cuộn, biến hóa muôn hình vạn trạng.
Bốn năm giờ mới ngủ, chín mười giờ đã tỉnh.
Đào Tẩm ôm Trần Phiêu Phiêu, trong chăn còn vương vấn mùi hương quấn quýt. Hoá ra tình yêu cũng có dư vị, trong việc vô thức tìm kiếm nhau khi vừa mở mắt.
"Chào buổi sáng." Đào Tẩm cười tươi rói, gối đầu lên tóc chính mình, quyến rũ như một bức họa của bậc thầy.
Lời chào trang trọng, Trần Phiêu Phiêu bỗng cảm thấy lúng túng một cách khó hiểu.
Cô không biết là cuộc trò chuyện thẳng thắn đêm qua, hay là "cuộc trò chuyện thẳng thắn" khác, cái nào khiến cô bối rối và xấu hổ hơn.
Cô nhắm một mắt, chỉ mở mắt phải nhìn Đào Tẩm, giống như buổi sáng đầu tiên năm năm trước.
Chú cáo nhỏ làm nũng bằng hành động tương tự, nói với Đào Tẩm rằng không biết phải làm gì bây giờ.
Đào Tẩm cười, hơi thở phập phồng, tiến lại gần, nâng mặt Trần Phiêu Phiêu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt trái đang nhắm nghiền.
"Đỡ hơn chưa?"
Giọng nói thì thầm, mang theo sự khàn khàn đầy ẩn ý.
"Đỡ rồi." Trần Phiêu Phiêu cố nhắm mắt lại, rồi mở cả hai mắt ra, "Cảm ơn chị, thần y."
Đào Tẩm mỉm cười, hỏi: "Hôm nay em có việc không?"
Trần Phiêu Phiêu với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó nằm dài trên người chị, cằm đặt lên xương quai xanh, lười biếng lướt tin nhắn.
Tin nhắn của Trang Hà: "Hợp đồng với Morila bị hủy."
Morila là thương hiệu xa xỉ mà cô đã tiếp xúc trước đó.
Phong cách làm việc của Trang Hà luôn vậy, về tiến độ dự án, chỉ thông báo kết quả cho Trần Phiêu Phiêu. Không mong đợi Trần Phiêu Phiêu phản hồi, cũng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về sự việc.
Mấy chữ được gửi đi, có nghĩa đã cố gắng hết sức để giao tiếp, không duyên thì thôi.
Trần Phiêu Phiêu cầm điện thoại ngồi dậy, bỗng dưng kết thúc giai đoạn xem xét, hoặc là do scandal quá lớn, hoặc là do sóng gió quá dày đặc, thương hiệu cảm thấy không an toàn, không phù hợp để đại diện cho hình ảnh thương hiệu.
Thấy Trần Phiêu Phiêu có thể có việc cần giải quyết, Đào Tẩm mặc quần áo đứng dậy, đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Trần Phiêu Phiêu mở Weibo, không thấy mình trên hot search. Tuy nhiên, khi nhập ba chữ "Trần Phiêu Phiêu", kéo xuống dưới, toàn là thông tin về quán bar "Cá Voi".
Trần Phiêu Phiêu đã nghĩ đến khi Lạc Sơ đứng ra bảo vệ cô, căn bản không giấu được. May thay, những sự việc như thế này thường không lên hot search, nền tảng sẽ cố gắng kìm hãm nó.
Có lẽ là một vài tài khoản marketing đã chụp màn hình các bình luận trên Dazhong Dianping và poster quảng cáo ban đầu, nói rằng quán bar này là một quán bar đồng tính nữ.
Trần Phiêu Phiêu không đến hộp đêm ăn chơi, nhưng nơi cô làm việc là một quán bar đồng tính nữ.
Đây chắc chắn lại là một quả bom nước sâu cỡ nhỏ, và nó nổ khác với trước đây. Khi xưa là hận không thể khiến đất bằng nổi sóng, còn bây giờ là xoáy nước dưới đáy biển sâu. Tin đồn của các tài khoản marketing không rõ, đầy ẩn ý.
Trong giới giải trí hiện nay, "bạn thân đồng giới" chỉ có thể coi là tin đồn, không ai dám mạo hiểm công khai xu hướng tính dục của mình vì nguy cơ bị cấm vận ngầm và cũng không có phương tiện truyền thông chính thức nào dám đưa tin về những vấn đề này.
Theo lẽ thường, giới thời trang sẽ không chấm dứt hợp tác vì những chuyện như thế này. Có lẽ do phía thương hiệu cho rằng Trần Phiêu Phiêu có quá nhiều tranh cãi, "tỷ lệ hiệu quả chi phí" không còn cao.
Trần Phiêu Phiêu nhìn chiếc giường bừa bộn, không chút bận tâm, khóa điện thoại.
Hôm qua cô có một đêm tuyệt vời với Đào Tẩm. Đầu óc yêu đương bốc lên, thậm chí còn muốn rút khỏi giới giải trí.
Vén tóc mai, khoác áo choàng ngủ đứng dậy, lười biếng đi vào phòng ăn tìm Đào Tẩm.
Trong lúc ăn vẫn còn buồn ngủ, hai ngón tay kéo mí mắt. Đào Tẩm uống một ngụm sữa, nhìn Trần Phiêu Phiêu với ánh mắt tò mò.
Trần Phiêu Phiêu ngáp: "Chuyên gia trang điểm của em nói, buồn ngủ cũng đừng dụi mắt, sẽ làm mí mắt chảy xệ, dễ sinh nếp nhăn."
Đây là sự tự giác của một nữ nghệ sĩ, dù năm phút trước còn nói muốn rút lui khỏi giới giải trí, vẫn tỉ mỉ chăm sóc "vũ khí thương mại".
Thật đáng yêu, Đào Tẩm mím môi cười.
"Chị cũng trả lại Đào Tẩm cho em đi."
"Gì cơ?"
"Trước đây, khi bạn gái em thấy tôi dễ thương," Trần Phiêu Phiêu lẩm bẩm, "sẽ nói thẳng ra."
Đúng vậy, giờ, Đào Tẩm lại là bạn gái cô. Hôm qua, họ có một cuộc trò chuyện dài và sâu sắc, từ tâm hồn đến thể xác. Đào Tẩm bày tỏ những mong muốn của mình đối với cô, cả về thể chất lẫn tình cảm.
Năm năm đã trôi qua, nhưng mỗi khi nghĩ về sự đắm say thuở nào, lòng cô vẫn xao xuyến. Có lẽ cái gọi là "tình đầu khó phai" thực chất là một phong ấn, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, dù yêu ai đi chăng nữa, cô vẫn luôn thấy hình bóng của người cô yêu lần đầu.
Họ lại một lần nữa trải nghiệm cuộc sống hỗn loạn trong căn nhà thuê, ăn, uống trà sữa, xem tivi, nghịch điện thoại, làm đủ thứ chuyện.
Ở khắp các ngóc ngách, cổ tay vô tình chạm vào nhau, ánh mắt vô tình gặp nhau.
Lúc 3 giờ chiều, Trần Phiêu Phiêu, hai má ửng hồng, nằm dài trên sô pha, nắm lấy tay Đào Tẩm bên cạnh và nhìn những chữ vuông trong tin nhắn công việc với ánh mắt mơ màng.
"Ủa gì vậy? Toàn là con gái, tôi thấy chị tôi làm việc ở đó còn đỡ nguy hiểm hơn."
"Chủ người ta cũng nói là làm thêm kiếm tiền trang trải học phí rồi mà. Khách hàng của quán bar có nhất thiết phải liên quan gì đến xu hướng tính dục của người ta không? Không lẽ mấy người làm việc ở quán mì Lan Châu cái thành người yêu mì sợi à?"
Vẫn còn những người vui mừng và háo hức: "Tin chuẩn không? Nếu chuẩn thì tôi bắt đầu gọi vợ đây."
Một tin nhắn khác từ Lý Du. Lý Du nói rằng Lạc Sơ bảo Trần Phiêu Phiêu xóa WeChat của Lạc Sơ.
Hả? Xóa rồi?
Trần Phiêu Phiêu không có ấn tượng. Chắc sau khi debut thêm nhiều liên hệ công việc, mà Lạc Sơ lâu không liên lạc, lại không có ghi chú nên vô tình xoá mất.
Hơi ngại, mở mục yêu cầu kết bạn, tìm thấy Lạc Sơ, thêm trở lại.
"Trần Phiêu Phiêu, đền cho chị ít tiền."
Sau khi kết nối lại, tin nhắn đầu tiên là cái này.
Trần Phiêu Phiêu:?
Lạc Sơ: Bố chị đuổi chị ra khỏi nhà.
Trần Phiêu Phiêu gọi cho Lạc Sơ.
Đầu dây bên kia cười nhẹ, giọng điệu có vẻ hờ hững, trưởng thành so với hai ba năm trước, mang chút cảm giác trầm lắng.
"Sao đấy?" - Những người bạn cũ trò chuyện với nhau thường như vậy, không cần bất kỳ lời mở đầu nào, dù bao nhiêu năm trôi qua, họ vẫn có thể đi thẳng vào vấn đề.
Lạc Sơ giải thích với giọng điệu có phần bất cần: "Mọi người trên mạng nói chị mở quán bar dành cho người đồng tính nữ. Chị nói rồi sao? Chị muốn tạo mái ấm cho tất cả đồng tính nữ trên thế giới. Chị làm từ thiện mà, khác gì với việc bố chị làm từ thiện đâu?"
...
"Bố chị được, bảo chị cút về Ý."
Lạc Sơ lại cười một tiếng, hắng giọng, dường như đang dựa vào đâu đó.
"Vậy giờ chị thế nào?" Trần Phiêu Phiêu hỏi.
"Ở Bắc Thành, không muốn về Ý đâu," Lạc Sơ nhai kẹo cao su, "Hay là em đầu tư đi, chúng ta cùng nhau mở lại quán bar. Dù sao vì em mà chị lang thang đầu đường xó chợ còn gì."
Trần Phiêu Phiêu nhìn thấu, chậm rãi nói: "Chị không muốn về mới làm ầm làm ỉ."
Trang Hà nói Lạc Sơ ngốc, nhưng Trần Phiêu Phiêu hiểu. Chắc chán ngấy mấy thứ quanh co, nên mới quyết định làm lớn chuyện.
"Nhưng chị giúp em làm rõ rồi mà." Lạc Sơ không đồng ý.
"Đúng," Trần Phiêu Phiêu ngả vào người Đào Tẩm, mềm mại nói, "Làm rõ nghi ngờ về hoạt động không đúng đắng nhưng giờ ai cũng biết em làm việc ở quán bar đồng tính nữ."
Lạc Sơ đẩy kẹo cao su sang một bên, làm một hơi: "Sao mà so sánh vậy được? Giống chỗ nào? Làm cái đó là phạm pháp, còn làm les thì vẻ vang."
Trần Phiêu Phiêu nói: "Thì không giống. Nhưng đối với đội ngũ PR của em phải tăng ca, em phải trả tiền làm thêm giờ, nên không có tiền cho chị."
Rất nghiêm túc, Lạc Sơ ở đầu dây bên kia cười: "Em debut rồi mà vẫn thế à? Lắm mưu lắm mô, không bao giờ chịu thiệt"
Vốn dĩ không phải vẫn thế. Vốn dĩ... Quên mất trước đây thế nào rồi.
Trần Phiêu Phiêu vuốt ve cánh tay Đào Tẩm, ngón tay trượt xuống, đan chặt vào tay chị.
Bây giờ nhớ lại, Trần Phiêu Phiêu cũng rất thích hình ảnh đó.
"Đúng rồi, trợ lý hiện tại của em là Lý Du đấy, chắc chị ấy nói với chị rồi. Nếu chị còn cần thương lượng về việc này, có thể nói chuyện với chị ấy trước."
"Nói nhiều vào."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phiêu Phiêu gửi tin nhắn cho Lạc Sơ.