Trần Phiêu Phiêu cứ nghĩ mãi về chuyện này, nên nửa sau buổi tối cô không uống nhiều.
Cùng Đào Tẩm lảo đảo trở về khách sạn. Lúc đi đường xem chút màn trình diễn ánh sáng trên mái ngói, do khu thắng cảnh chuẩn bị cho dịp lễ, chỉ có thể nhìn thấy góc nhỏ, hai người vừa xem vừa đoán hình dạng toàn cảnh sẽ là gì. Trần Phiêu Phiêu khoác tay Đào Tẩm, tay đút trong túi áo khoác của chị, ngoan ngoãn nép vào.
Thực ra rất lạnh, nhưng sau khi nghe Đào Tẩm kể về việc bị lạnh cóng vào dịp Giáng sinh, cô lại muốn ôm chị, ở bên ngoài thêm chốc lát.
Hơn 11 giờ, hai người nắm tay nhau đi về, đến gần khách sạn Đào Tẩm kể một câu chuyện hài nhạt, hai người vừa cười vừa chạy nhanh vào phòng.
Trần Phiêu Phiêu điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, giúp Đào Tẩm xoa tay.
"Mùa đông ở đây không tệ lắm." Trần Phiêu Phiêu nói.
Đào Tẩm véo cằm, đi đến quầy bar mini để đun nước: "Tiếc là không có tuyết, cổ trấn có tuyết chắc sẽ đẹp hơn."
Cô nhớ Trần Phiêu Phiêu thích tuyết.
Trần Phiêu Phiêu ôm chị từ phía sau: "Bây giờ em không thích tuyết nữa."
Nói rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình. Mùa đông đã đóng băng Đào Tẩm và tình yêu của cô, cô không thích mùa đông, cũng không thích tuyết nữa.
"Thế sao em vẫn mua quà cho chị?" Đào Tẩm xoay người, dựa lưng vào quầy bar, cúi đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Sao chị biết?" Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên.
Đào Tẩm liếc nhìn hộp chuyển phát nhanh ở cửa.
Trần Phiêu Phiêu cười, buông chị ra, tìm dao nhỏ để mở hộp. Cô thậm chí còn chưa cởi áo khoác, tai đỏ ửng, trông cực trẻ trung.
Lấy ra tờ báo chống sốc, bên trong là một hộp nước hoa Mefisto, cô đưa Đào Tẩm, nói: "Em còn tưởng hôm nay không đến kịp, may thế chứ."
Cô lại nói: "Em không giỏi tặng quà, để em lười biếng chút, chị dùng gì, em sẽ mua cái đó cho chị."
"Cảm ơn em." Đào Tẩm ôm em, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng.
Cô biết Trần Phiêu Phiêu muốn bù đắp cho chai nước hoa năm đó, cũng muốn an ủi đêm Giáng sinh buồn bã năm xưa. Song Trần Phiêu Phiêu rất sợ diễn cảnh cảm động, vì vậy cố nói nhẹ nhàng nhất có thể, tặng cũng tặng tùy ý nhất có thể.
Họ hôn nhau như những chú cá nhỏ, sau đó cởi áo khoác, ngồi xuống sô pha, Đào Tẩm mở hộp nước hoa.
Trần Phiêu Phiêu chắp hai tay đưa ra trước mặt Đào Tẩm: "Còn của em đâu?"
Đôi mắt long lanh, làn da sau khi bị lạnh cóng trở nên trắng hồng, như ngọc thạch.
Đào Tẩm cười, vỗ nhẹ vào lòng bàn Trần Phiêu Phiêu, nói: "Không có."
"Có." Trần Phiêu Phiêu lại đưa tay ra.
"Thực sự có," nâng tay cao hơn một chút, "Em thấy chị chọn đồ trên điện thoại rồi."
Cô bé tinh ranh, Đào Tẩm bật cười, chạm vào lòng bàn tay em, xoa nhẹ, nắm lấy, nói: "Chị đặt làm riêng cho em giường thông minh, có chế độ không trọng lực, có thể nâng cả đầu và chân lên, giảm áp lực lên cột sống. Chị xem đánh giá của một số blogger, khen tốt."
"Chị đặt làm theo kiểu dáng và chất liệu đầu giường em thích, phải mất hơn ba tháng, chưa giao được."
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy trong lòng ngọt ngào hơn cả uống Coca, sủi bọt không ngừng. Cô ôm Đào Tẩm, nói: "Vừa hay em bán nhà xong, giao thẳng đến nhà mới."
"Nhưng mà," cô lại nhẹ nói, "Chị vẫn chưa nói với em, chúng ta mua nhà ở Giang Thành hay Bắc Thành."
Cô nhớ những gì Thính Thính nói về gia đình Đào Tẩm.
"Nếu chị không muốn về Bắc Thành, em chuyển đến Giang Thành cũng được."
Phần lớn những người trong giới giải trí sống ở Bắc Thành hoặc Giang Thành. Vì thành phố lớn, cơ hội việc làm nhiều, ngành công nghiệp phong phú, dễ đàm phán hợp tác và giao thông cũng thuận tiện, có đầy đủ các chuyến bay và đường sắt cao tốc đến bất kỳ thành phố nào. Tuy nhiên, đối với các nghệ sĩ, việc chọn một trong hai thành phố để định cư không đơn giản.
Bắc Thành có vòng tròn của Bắc Thành, Giang Thành có vòng tròn của Giang Thành.
Trần Phiêu Phiêu chưa từng hòa nhập vào vòng tròn Giang Thành. Ở đây các mối quan hệ của cô gần như bằng không, nhưng cô sẵn sàng chuyển đến vì Đào Tẩm.
Đào Tẩm luôn nhạy bén và tinh tế, cô hỏi lại: "Không muốn về Bắc Thành?"
Ánh mắt rất rõ, Trần Phiêu Phiêu chắc hẳn đã nghe được gì đó.
Trần Phiêu Phiêu không giấu, kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện ở quán rượu, sau đó hỏi Đào Tẩm: "Chị nghĩ sao?"
"Liệu bố mẹ có phản đối không?"
Trần Phiêu Phiêu có chút băn khoăn, nhưng không nhiều. Cô không quá quan tâm đến việc gia đình chấp thuận, chuyện khiến cô lo lắng là cô không chắc về ý của Đào Tẩm.
Đào Tẩm ôm Trần Phiêu Phiêu trên sô pha, nụ cười ấm áp, rạng rỡ như thể đang thu hút những vì sao xung quanh. "Em xem, đóng nhiều phim ngắn quá nên mới thế này."
Một câu nói nhẹ nhàng trách móc, nhưng lại được nói ra dịu dàng.
Cô vuốt tóc Trần Phiêu Phiêu, như đang vuốt ve chú cáo nhỏ: "Xã hội hiện đại rồi, tự chủ kinh tế thì đâu cần người khác đồng ý?"
"Có thể bố mẹ chị không vui khi biết chuyện, nên chị không chủ động nói. Nhưng nếu họ phát hiện ra, chị sẽ thành thật nói với họ rằng chị đã yêu một cô gái và muốn xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc với em áy."
"Có lẽ khó chấp nhận," Đào Tẩm thở dài nhẹ, "nhưng đó không phải là lý do để can thiệp vào chuyện tình cảm của chị."
"Nếu theo mô-típ phim ngắn của chúng ta," Trần Phiêu Phiêu cảm thấy an tâm hơn, tựa đầu vào vai chị, đùa, "thì gia đình chị sẽ dùng quyền lực để cấm sóng em."
Đào Tẩm cười vui vẻ: "Bố mẹ chị là những người có học thức cao, thời của họ việc học lên cao khó hơn bây giờ, văn minh hơn chị nhiều."
Bố mẹ cô không chỉ nghiêm khắc với cô mà còn nghiêm khắc hơn với chính họ, sẽ không làm chuyện như vậy.
"Hơn nữa, nếu họ không thích, tại sao lại làm ầm lên cho mọi người biết chứ?"
"Ừm... còn nữa, nhà chị không có "cấm sóng" em đâu nha."
Cáo nhỏ xem nhà cô như hang hùm miệng rắn. Đào Tẩm bật cười, nhẹ nhàng xoa vành tai em, xem thử đôi tai cáo có cụp xuống vì lo lắng không?
Trần Phiêu Phiêu khẽ nhắm mắt, mong chờ những lời ngọt ngào từ Đào Tẩm. Nhưng chỉ nghe thấy một câu khiến cô ngạc nhiên:
"Chị chọn chính mình."
Giọng nói của Đào Tẩm vẫn dịu dàng, nhưng câu trả lời lại mang đến một sự bất ngờ khó tả. Trần Phiêu Phiêu mở to mắt, lòng dâng lên chút hụt hẫng.
Trần Phiêu Phiêu hiểu rằng Đào Tẩm giống cô, việc họ chọn nhau cũng là một cách để sống thật với chính mình.
Câu nói ấy như một lời thì thầm đầy mê hoặc, chạm nhẹ vào trái tim Trần Phiêu Phiêu. Cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi Đào Tẩm, một nụ hôn nồng nàn và đầy khát khao.
Sau đó, họ có những giây phút nồng cháy ngay trên sô pha.
Rồi lại tiếp tục trên giường.
Trần Phiêu Phiêu đạt đến đỉnh điểm hai lần. Nhưng giờ đây, cảm giác đau âm ỉ ở vùng eo khiến cô không thể tiếp tục lần ba.
Trần Phiêu Phiêu khẽ cử động đầu gối, ôm chặt Đào Tẩm, thì thầm: "Đừng đi đâu cả."
Cô muốn Đào Tẩm mãi bị giam cầm trong cuộc đời mình, không bao giờ rời xa.
Ngoài cửa sổ, sương gía phủ trắng xóa, ẩm ướt, sương mù giăng kín một vùng. Đào Tẩm và Trần Phiêu cuộn tròn trong chăn ấm, cùng nhau ngắm mưa rơi suốt nửa đêm, tâm sự những câu chuyện thầm kín. Tết Dương lịch sắp đến, đoàn cũng được nghỉ lễ, Trần Phiêu Phiêu tranh thủ về Bắc Thành tham gia buổi ghi hình cho chương trình đếm ngược.
Trước kỳ nghỉ, các đoàn tại Tây Lâu tổ chức một buổi gặp mặt. Lần này còn có sự góp mặt của những người khởi xướng liên hoan kịch, cùng một số nhân vật nổi tiếng Giang Thành. Đây có lẽ là buổi tụ họp quy mô và hoành tráng nhất mà Trần Phiêu Phiêu từng tham dự.
Trang Hà rất chu đáo, chọn cho cô một chiếc váy trang trọng. Trong khi đó, Đào Tẩm mặc vest nữ màu nâu xám, cổ tay áo xắn lên có xếp một lớp khăn lụa in hoa, dùng để thay thế tay sơ mi. Thiết kế khăn lụa theo phong cách nhuộm loang trung hòa sự cứng nhắc của bộ vest, khiến Đào Tẩm trông vừa cá tính vừa tinh nghịch.
Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, hàng lông mày được kẻ tỉ mỉ. Đào Tẩm cùng đạo diễn Tôn đi mời rượu các vị khách quan trọng. Một vài bậc tiền bối gạo cọi trong giới dường như đã quen biết hoặc từng nghe nói về cô, thân thiện chào hỏi. Cô khẽ cúi người cụng ly, đôi khi trò chuyện vài câu. Ánh sáng từ ly rượu hắt lên cổ tay, làn da trắng mịn như ngọc khiến người ta say đắm.
Trần Phiêu Phiêu uống kha khá, khuôn mặt ửng hồng nhìn về phía Đào Tẩm vừa trở lại chỗ ngồi.
Đào Tẩm ngồi đối diện, vén tóc ra sau tai, gò má ửng hồng. Cô nhấp một ngụm rượu còn sót lại, cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn.
Một người thân của tiền bối đến, ôm Đào Tẩm từ phía sau, hai tay xoa nhẹ lên má. Đào Tẩm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng tựa vào lòng người đến, cười tươi rạng rỡ: "Chị Phân."
Chị Phân vuốt ve khuôn mặt Đào Tẩm: "Uống rượu à?"
"Một chút thôi." Đào Tẩm chớp mắt.
Rõ là người lớn tuổi, hơn nữa chị Phân gần bằng tuổi mẹ Đào Tẩm, nhưng Trần Phiêu Phiêu vẫn cảm thấy ghen tuông dâng trào, chống tay lên trán cúi đầu nghịch điện thoại.
"Không được uống nữa." Chị Phân nhỏ nhẹ trách Đào Tẩm, rồi đứng sau lưng cô trò chuyện với đạo diễn Tôn.
Năm sáu phút sau, chị Phân đi, Đào Tẩm liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu, lấy điện thoại nhắn tin cho cô.
"Không vui à?"
Đúng là không vui, từ khi quen Đào Tẩm, cô biết chị được lòng mọi người. Càng như vậy, cô càng muốn giữ chặt chị bên mình.
"Tối nay đeo choker," cô chậm rãi trả lời Đào Tẩm, "Em biết chị có."
Lần này dù Đào Tẩm nói đau, cô cũng sẽ không dừng.