Phiêu Diêu - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 86

Hôm tiếp theo là kỳ nghỉ Tết Dương lịch, đồng nghiệp kéo vali chào tạm biệt tại nhà nghỉ, đùa rằng lần gặp tới sẽ là năm sau.

Đào Tẩm mặc áo khoác len dài đến mắt cá chân, che đi vết hôn trên cổ, trên cổ tay có những vết đỏ mờ nhạt, là dấu vết Trần Phiêu Phiêu dùng khăn lụa buộc vài tiếng trước, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra.

Còn Trần Phiêu Phiêu, dù táo bạo và mạnh mẽ trên giường, vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng. Cô mặc áo khoác màu xám dài ngang đùi, thắt lưng da bên ngoài tôn lên vòng eo thon gọn, chân dài đi đôi bốt cao đến đầu gối, lộ chút tất ren trang trí nơi cổ giày, hai bím tóc tết gọn gàng, đội một chiếc mũ nồi. Cô ôm chào tạm biệt đoàn làm phim và ê-kíp sản xuất, sau đó kéo vali lên thuyền cùng Lý Du đến đón.

Do có nhiều phóng viên túc trực ở sân bay trong, cô và Đào Tẩm bay trên hai chuyến khác nhau.

Đào Tẩm theo địa chỉ mà Trần Phiêu Phiêu đưa, sau khi xuống máy bay, cô bắt taxi đến khu biệt thự Lĩnh Vực, vào cổng A3. Trần Phiêu Phiêu mở cửa từ xa, Đào Tẩm lên lầu, nhập mật mã. Hơi ấm ập đến, Trần Phiêu Phiêu mặc váy ngủ bước ra từ phòng ngủ, ôm chầm lấy Đào Tẩm.

Xa nhau chưa đầy một ngày mà Đào Tẩm khôn nguôi.

Trần Phiêu Phiêu thường tự hỏi, tại sao tình yêu của cô và Đào Tẩm có hình dạng như thế này? Phải dính chặt lấy nhau, quấn quýt từng giây từng phút, ước gì có thể hòa vào nhau. Có lẽ tình cảm của mỗi người có định luật bảo toàn, cô quá thờ ơ với những thứ khác, nên tình yêu đòi hỏi cô nhiều hơn đôi chút.

Trước khi lên chương trình, Trần Phiêu Phiêu cần phải giảm sưng, buổi trưa cô chỉ ăn ít salad, Đào Tẩm cũng ăn cùng. Trần Phiêu Phiêu thấy chị thật ngoan, nâng mặt lên hôn.

Rồi lại hỏi nhỏ: "Còn sưng không?"

Hôm qua, Đào Tẩm nói đau, nhưng Trần Phiêu Phiêu vẫn dịu dàng hôn lên, nhẹ nhàng mút mát, rõ là không có tác dụng gì trong việc giảm sưng. Đào Tẩm đưa tay che mắt, cổ họng khẽ nuốt, khóe môi mím chặt.

Có lẽ bó hoa hồng được chọn làm biểu tượng của tình yêu là vì, khi yêu đến tận xương tủy, nó cũng mang theo những chiếc gai sắc nhọn. Một mặt muốn nâng niu, che chở cho người mình yêu, mặt khác lại muốn phá vỡ trong phạm vi có thể kiểm soát. Không chỉ chiếm hữu niềm vui, mà còn cả nỗi đau và tiếng thở dài của đối phương.

Đào Tẩm thấy ánh mắt Trần Phiêu Phiêu có gì đó không ổn, biết nhóc đang nghĩ gì, kéo giãn khoảng cách, hỏi: "Khi nào thăm bà ngoại?"

Trần Phiêu Phiêu nói: "Em nói với Quan Dã rồi, khoảng 3, 4 giờ chiều sẽ đến, chị có nghỉ ngơi chút không?"

Đào Tẩm lấy điện thoại xem giờ: "Ăn xong rồi đi luôn."

"Dạ."

Trần Phiêu Phiêu đi thay quần áo, áo phao ngắn màu đen đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo kính gọng đen, trông rất trẻ trung, năng động. Đào Tẩm vẫn mặc áo khoác dài, dáng người cao ráo, mặc gì cũng như trình diễn thời trang.

Hai người xuất phát từ hầm để xe, Đào Tẩm lái xe của Trần Phiêu Phiêu. Chiếc xe màu đen, còn rất mới, nhìn là biết ít khi được sử dụng, trên nắp capo có lớp bụi mỏng.

Chạy khoảng 40 phút, họ đến căn nhà mà Khương Quan Dã thuê cho bà ngoại, nằm trong một khu chung cư cao cấp ở phía Đông Nam, thuộc khu kinh tế mới phát triển. Khu đó ít người, đường rộng, không khí trong lành, ngoại trừ việc hơi xa trung tâm thành phố ra thì rất đáng sống. Bà ngoại ở đây còn có thể tham gia các hoạt động văn nghệ ở quảng trường.

Hai người lên lầu, gõ cửa, Đào Tẩm không khỏi hồi hộp, vén tóc ra sau tai.

Bà ngoại vẫn giữ thói quen như khi ở quê, vừa gọi "Đến đây, đến đây" vừa ra mở cửa. Cửa mở, bà hơi ngẩng cổ lên: "Ối giời, về rồi à."

Vừa nhìn thấy Đào Tẩm, bà lại kêu lên một tiếng "Ối giời" dài, nhướng mày, mắt chớp chớp, một lúc sau mới nắm lấy tay Đào Tẩm: "Tẩm Tẩm."

"Tẩm Tẩm, có phải Tẩm Tẩm không con?" Bà ngoại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nắm chặt tay Đào Tẩm, kéo vào nhà, rồi lại đến gần quan sát.

Họ ngồi xuống sô pha, giọng bà ngoại khô khốc và khàn đặc, không ngừng vuốt ve tay Đào Tẩm: "Lâu lắm không gặp rồi, Tẩm Tẩm."

"Dạ." Đào Tẩm chỉ khẽ đáp lại một tiếng, gặp lại bà ngoại, cảm xúc bỗng dâng trào.

Cảm giác chua xót như thủy triều dâng lên, len lỏi trong lòng.

Bà đã già, tóc lại cắt ngắn hơn chút, vén gọn gàng sau tai, hơi béo lên, nếp nhăn trên mặt vẫn chưa rõ lắm, nhưng mí mắt và hai má chảy xệ hơn trước, trông không còn rạng rỡ như bà ngoại năm nào.

"Sao lâu rồi không đến thăm bà?" Bà ngoại vô thức nói tiếng phổ thông, nói được một lúc mới nhớ ra Đào Tẩm có thể hiểu, lại chuyển sang tiếng địa phương.

"Trước đây con đi nước ngoài." Đào Tẩm cười, "Bây giờ trở về rồi."

Không chỉ trở về, mà còn trở về bên Trần Phiêu Phiêu.

"Ôi, thảo nào," bà ngoại thở dài, vỗ vào tay Đào Tẩm, "Bà thường hỏi Phiêu Phiêu, Tẩm Tẩm đâu? Phiêu Phiêu cứ nói con bận, bà nghĩ dù bận cũng có lúc nghỉ ngơi mà."

"Nó không nói với bà là con ở nước ngoài, con ở xa quá, khó mà về về." Bà ngoại liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu, rồi gật đầu với Đào Tẩm.

Trần Phiêu Phiêu cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc sô pha đơn khác.

Từ nhỏ, Trần Phiêu Phiêu không có nhiều người thân, tình cảm cũng nhạt nhòa. Bà ngoại luôn lo sau khi mình qua đời, cháu gái không có ai bên cạnh, nên hy vọng cháu có thêm nhiều bạn bè, đừng vì bận rộn công việc mà xa lánh mọi người. Thế nên, bà thường nói bóng gió với Trần Phiêu Phiêu về việc Đào Tẩm đã chăm sóc cháu gái như nào, nhưng Trần Phiêu Phiêu luôn thờ ơ.

Sau đó, bà ngoại cũng ít gọi điện cho Trần Phiêu Phiêu, trọng tâm cuộc trò chuyện dần chuyển sang dặn dò giữ gìn sức khỏe, ít nhắc đến Đào Tẩm.

Giờ thì tốt rồi, biết Đào Tẩm đi nước ngoài, hai người đã liên lạc lại, bà ngoại yên tâm hơn nhiều.

Đào Tẩm vừa trò chuyện với bà ngoại, vừa lấy đồ bổ và đặc sản Giang Thành mang đến. Hai người mang vào bếp, bà ngoại cẩn thận hỏi Đào Tẩm tối nay muốn ăn gì. Trần Phiêu Phiêu đi xem qua phòng ngủ của bà ngoại và các phòng khác, thấy cũng ổn.

Sau đó, cô ra ngoài rửa tay, chuẩn bị rửa hoa quả, rồi phụ nấu ăn.

Ba người vừa trò chuyện rôm rả trong bếp và phòng ăn, chuông cửa vang lên, Trần Phiêu Phiêu ra mở.

Giữa tiếng nước chảy róc rách, Đào Tẩm nghe thấy một giọng nói nhẹ như nước trà, giống trà đen, mỏng manh, có làn sương mờ ảo bay ra từ âm cuối.

Chắc là Khương Quan Dã.

Cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Khương Quan Dã tháo khăn quàng cổ: "Đang nấu ăn à?"

Trần Phiêu Phiêu đang rửa tay: "Ừm, muốn ăn gì không?"

"Bây giờ nói vẫn còn kịp." Cô trêu.

Khương Quan Dã cười nhẹ: "Bà ngoại biết tôi muốn ăn gì."

Vài ba câu nói, như tiếng chim gõ nhẹ vào lòng Đào Tẩm, cô đang vo gạo trong nồi, không kìm được muốn quay đầu lại nhìn.

Một lúc sau, Khương Quan Dã bước vào, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, vào bếp: "Bà ngoại."

Rồi nhìn sang Đào Tẩm bên cạnh: "Xin chào."

Đào Tẩm nghiêng đầu nhìn, giống như cảm giác mà giọng nói mang lại, ngũ quan cũng thanh tú, điển hình của kiểu người có nét đẹp nhẹ nhàng, khí chất rất độc đáo, tóc búi thấp lỏng lẻo, khuôn mặt và cổ rất sạch sẽ, một kiểu xa rời thế tục.

Khương Quan Dã cười, chỉ khẽ động khóe môi, mắt không cười, lông mày không cong.

"Khương Quan Dã." Khương Quan Dã hơi cúi đầu, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

Tay cũng đẹp, mịn màng như được giấy nhám mài giũa.

"Đào Tẩm." Đào Tẩm cũng mỉm cười đáp lại lời giới thiệu.

Khương Quan Dã lịch sự gật đầu, sau khi chào hỏi xong, cụp mắt nhìn bà ngoại: "Ừm..."

Chỉ khẽ "ừm" một tiếng, bà ngoại nói: "Gà hầm dành cho Tẩm Tẩm và Phiêu Phiêu ăn, bà không ăn."

Thấy Đào Tẩm nhìn sang, Khương Quan Dã giải thích: "Bà ngoại bị cao huyết áp và tiểu đường, phải hạn chế dùng canh gà."

"Ừm." Đào Tẩm mỉm cười dịu dàng, vo gạo xong, mang đi hấp.

Lòng nhẹ nhõm, cô vịn vào mép bàn, nhìn nồi cơm điện một lúc.
Bình Luận (0)
Comment