Ký ức cũng lớn lên theo năm tháng. Nếu như thời thơ ấu, nó tựa như những bức tranh rực rỡ, ngập tràn sắc màu. Nhưng khi trưởng thành, ta dần lười biếng tô vẽ, để ký ức ấy phai nhạt, chỉ còn lại những gam màu đơn điệu, đen trắng.
Trần Phiêu Phiêu nhớ đến cô bé cắn vào lòng bàn tay, nũng nịu bảo "giết chết chị".
Đào Tẩm nhớ đến cô bé nhẹ nhàng véo mặt, thì thầm "giết chết em" trong giường ký túc xá hay dưới gầm bàn ở những ngày tháng đại học.
Hai người nhớ đến cô bé nhẹ gõ ngón tay trỏ lên bàn học, thì thầm không ra tiếng "giết chết em".
Mấy câu bông đùa ngày xưa, giờ lại như dao cứa vào tim.
Trần Phiêu Phiêu không biết phải làm gì, không biết làm sao để dỗ dành Đào Tẩm và chính mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực, chỉ có thể nắm lấy tay Đào Tẩm lau nước mắt cho mình. Đây là cách thể hiện sự yếu đuối duy nhất mà cô nghĩ ra.
Đào Tẩm cũng lần đầu tiên biết, hóa ra yêu một người có thể yêu đến mức hận. Sự tự trách và đau đớn giày vò cảm xúc của cô, cô không thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mắc kẹt trong lưới tình dày đặc đến mức không thở nổi.
Cô che mắt khóc, lại ngẩng đầu, chống tay nhìn vào màn hình tivi tối đen, lặng lẽ nức nở.
Trần Phiêu Phiêu bước đến trước mặt Đào Tẩm, ngồi xổm xuống, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, nhỏ giọng nói: "Sau này em sẽ nói cho chị biết tất cả."
Năm đó cô không thực sự đồng ý, bây giờ cô đồng ý, bằng một giọng khàn khàn.
"Em là một người rất đề phòng," cô nói trong bóng tối, "Em hư hỏng từ nhỏ, em muốn rất nhiều thứ tốt, nhưng em không nghĩ rằng chúng thực sự là đồ tốt."
"Em thích tranh giành với người khác, thích những thứ mà người khác thích, thích những thứ mà người khác gọi là tốt."
Thực ra cô không thích ăn mì tương đen, nhưng dì lại giấu nó, nói nó tốt; thực ra cô không có nhu cầu lớn về nhà cửa, nhưng cậu có ý đồ, nói nó tốt; thực ra cô không muốn bước vào giới giải trí, nhưng những người coi thường xuất thân của cô lại nói rằng, leo lên mới tốt.
Ngay cả việc theo đuổi Đào Tẩm năm đó cũng vậy, cô không hiểu chị, cũng chưa từng thực sự tiếp xúc, chỉ vì mọi người đều nói Đào Tẩm rất quyến rũ, cô đã muốn hẹn hò với Đào Tẩm.
"Em từng nghĩ, nó là lòng hư vinh của em, nhưng không phải," Trần Phiêu Phiêu chớp một giọt nước mắt, "Nó là sự thiếu thốn của em, là khiếm khuyết của em, là một đầm lầy mà em không thể thoát ra trong hơn hai mươi năm."
"Em chưa bao giờ nhìn nhận đúng giá trị của bản thân, em không cảm thấy mình thực sự xứng đáng được yêu thương, được trân trọng."
"Vì vậy, em phải dùng rất nhiều thứ mà người khác cho là tốt để nâng cao giá trị của bản thân."
Hai hàng nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, giống như chuỗi ngọc trai mong manh. Con cáo nhỏ có một lớp da hoàn hảo, nhưng lại thiếu đi đôi mắt linh động của một con người.
Đào Tẩm cảm thấy trái tim mình như tan vỡ, nhìn em, ánh mắt kìm nén.
"Bà ngoại thương em, nhưng bà nuôi nấng em vì huyết thống, vì mẹ em sinh ra em," Trần Phiêu Phiêu phủ lên mu bàn tay Đào Tẩm, "Vì vậy, chị là người đầu tiên yêu em, vì, em là em."
"Chị biết ID đi nói xấu người ta của em, chị biết em thích nói dối, chị biết em thích giả vờ, chị vẫn thích em; chị bị em nói lời chia tay, vẫn thích em; chị khóc vì em," Trần Phiêu Phiêu khóc không thành tiếng, từng chữ từng chữ, "Chị vẫn thích em."
"Đào Tẩm," Trần Phiêu Phiêu run rẩy nhìn chị, khóc không kìm được, "Sau này chị muốn gì, em đồng ý hết với chị."
"Em cầu xin chị, có thể tiếp tục thích em mãi mãi không?"
Thích cả tuổi trẻ và sự già nua của em, thích cả sự xấu xí và vẻ đẹp của em, thích cả bản thân em mà chính em cũng không thích, thậm chí có chút ghét bỏ.Xin chị đấy, ngoài chị ra, sẽ không có ai chấp nhận em nữa.Đào Tẩm ôm lấy em, nước mắt thấm vào tóc, không khí trong lồng ngực cô như cạn kiệt, răng cô đau nhức.
Cuối cùng, cô bất lực nói: "Chị còn lựa chọn nào khác sao?"
Không, hoàn toàn không có.
Năm năm trước không có, năm năm sau cũng vậy.
Trần Phiêu Phiêu ôm lại, lòng có một cảm giác trống trải như bụi đã lắng xuống. Cô thực sự đã giao phó toàn bộ bản thân cho Đào Tẩm, kể cả lòng tự trọng mà cô dựa vào để tồn tại.
Trước đây cô ghét bị người khác thương hại, giờ cũng vậy, nhưng cô cho phép Đào Tẩm thương hại mình.
Sau này, khi cô mệt mỏi, đói khát, đau đớn, bị bắt nạt, cô sẽ để Đào Tẩm thương hại mình. Cô sẽ học cách khóc trước mặt Đào Tẩm, lặng lẽ rơi lệ, hoặc khóc nức nở.
Quá trình khóc giống như hút thuốc, Trần Phiêu Phiêu từng hút một lần vì quay phim, đầu óc choáng váng, như có ai đó đang đập vào thái dương của cô, kết quả giống nhau, có làn khói từ phổi đi ra từ mũi, có những giọt nước mắt từ trái tim đi ra mắt.
Chúng qua ngũ tạng lục phủ, là những ham muốn không nói nên lời.
Hóa ra đau khổ cũng là một loại ham muốn.
Hai người thở hổn hển dần dần bình tĩnh lại, Trần Phiêu Phiêu với đôi mắt sưng húp, kéo khoảng cách, đưa tay lau nước mắt cho Đào Tẩm.
Đào Tẩm mím môi trên đường sinh mệnh trong lòng bàn tay em, im lặng.
"Eo em hơi đau." Trần Phiêu Phiêu nói nhỏ, cô bắt đầu tâm sự với Đào Tẩm, bắt đầu từ từng cơn đau nhỏ.
"Lên giường đi," Đào Tẩm kéo em đứng dậy, dìu em nằm xuống, nệm của khách sạn này không thể điều chỉnh, vì vậy cô đặt một chiếc gối dưới eo Trần Phiêu Phiêu, "Đỡ hơn không?"
Cô hỏi với giọng mũi.
"Ừm." Trần Phiêu Phiêu nhìn chị với ánh mắt rất quyến luyến, "Chị lên đây, ôm em đi."
Đào Tẩm vuốt ve khuôn mặt Trần Phiêu Phiêu, nằm xuống cạnh. Trần Phiêu Phiêu nghiêng người gối lên cánh tay chị, chậm rãi nói: "Em còn có chuyện chưa nói với chị, nhưng là chuyện cuối cùng."
Bức tranh ghép sắp hoàn thành, hai người kiệt sức với giọng điệu bình thản chưa từng có, đặt mảnh cuối vào vị trí.
"Em nói đi." Đào Tẩm nghiêng đầu, tựa vào đỉnh đầu Trần Phiêu Phiêu, họ là hai người cùng bất lực, nếu không dựa vào nhau, họ sẽ rơi vào bóng tối.
"Cậu mợ em và cả mẹ em nữa, họ bắt nạt bà ngoại em, ngay trong dịp Tết khi chúng ta mới ở bên nhau, lúc em về nhà."
"Nhà bà ngoại sắp bị giải tỏa, họ muốn chiếm hết số nhà mà bà ngoại được chia, nếu không sẽ không nuôi bà," Trần Phiêu Phiêu bình tĩnh nhớ lại, "Em muốn nuôi bà ngoại, muốn bà ngoại không bị bắt nạt, vậy nên em cố gắng kiếm tiền."
"Em lừa bà ngoại, lúc đó em nói em rất giàu, nhưng thực tế thì không."
Cô dụi vào cổ Đào Tẩm, cô là một kẻ lừa dối, đang thú nhận tội lỗi của mình.
"À, em còn lừa chị nữa." Trần Phiêu Phiêu hít mũi, "Lúc đó chị nói muốn đi Tahiti, em vui, nói không vấn đề gì."
"Thực ra vấn đề rất lớn."
Đào Tẩm muốn mở miệng, Trần Phiêu Phiêu tiếp lời: "Em tìm giá, với em đó là một con số khổng lồ, mà em không muốn làm chị mất hứng, nên âm thầm kiếm tiền."
Ánh mắt Đào Tẩm như vỡ vụn: "Chị chỉ nói bâng quơ thôi, thực ra chúng ta đi đâu cũng được, hơn nữa..."
Hơn nữa cô có thể trả tiền, nhưng cô biết Trần Phiêu Phiêu không muốn, vì vậy cô không nói.
"Chị biết không," Trần Phiêu Phiêu thở dài trên ngực Đào Tẩm, "Lúc đó em nghĩ, nếu em giống như chị, sinh ra trong một gia đình tốt thì tốt biết mấy. Em không muốn đóng những bộ phim ngắn có kịch bản tệ hại đâu, em cũng không muốn..."
Cô cười, nụ cười phức tạp.
Lông mi rũ xuống, cuối cùng cũng thành thật với chính mình.
Đào Tẩm im lặng hồi lâu, cô xoa vai Trần Phiêu Phiêu, nước mắt nơi khóe mắt sắp khô lại, cảm giác châm chích. Cô thích cảm xúc, vì cảm xúc là thứ bình đẳng, cao sang hay thấp hèn, nó không thể chống lại sự xâm chiếm của niềm vui và nỗi buồn. Cô cũng thích diễn xuất, thích những câu chuyện, vì câu chuyện là sự kết hợp giữa dối trá và sự thật, giống như Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu là một cô gái có câu chuyện, Trần Phiêu Phiêu là một cô gái có cảm xúc, Trần Phiêu Phiêu là một cô gái tự do.
Đã từng.
Em không biết Đào Tẩm đã từng khao khát em như thế nào, đã từng khắc họa em trong lòng ra sao.
"Phiêu Phiêu." Đào Tẩm nhẹ nhàng gọi.
"Dạ."
"Chị nhớ em từng nói, cái tên Arick thật kỳ, nhưng cậu ấy không nói cho em biết tại sao."
Trần Phiêu Phiêu không biết sao chị nhắc đến chuyện này, mở mắt ra.
"Vì nó không phải là tên tiếng Anh của cậu ấy, mà là tên mạng, A Rick."
"Arick tình cờ nhìn thấy tên tiếng Anh Rick, nghĩa là "người thống trị", trong khi từ "rick" có nghĩa là "đống cỏ khô". Cậu ấy thấy thú vị, tầng lớp cao nhất và tầng lớp thấp nhất xuất hiện trong cùng một từ. Cậu ấy muốn trở thành một đống cỏ khô, nhưng gia đình lại hy vọng cậu ấy trở thành một Rick theo nghĩa khác."
"Cậu ấy nói rằng gia đình có rất nhiều Rick, họ mạnh mẽ, quyền lực, không thể phản bác. Họ không thích cậu ấy làm công việc nghệ thuật, cho rằng không phải là một công việc quá thể diện, vì vậy cậu ấy quay về giữa chừng khi đang tham gia dự án."
Arick thường bị gia đình gọi về và cũng thường xuyên đấu tranh với gia đình.
Cái mồm mép độc địa cũng được hình thành trong thời kỳ thanh xuân khi đối đầu với gia đình. Lúc đó, Arick trẻ con, thích nghe người khác nói "Người nhà của ai đó sao lại có phẩm chất thấp vậy".
Cậu ấy tìm thấy cảm giác thỏa mãn hủy diệt trong những lời đánh giá đó.
Trần Phiêu Phiêu dường như hiểu Đào Tẩm muốn nói gì với mình. Giọng cá voi trong đại dương, dịu dàng và bao dung.
"Vậy nên, thực ra, trong những gia đình có vẻ ngoài hào nhoáng, chưa chắc không có mấy "đống cỏ khô" lộn xộn. Có thể không cần lo cơm ăn áo mặc nhưng cái gì cũng có giá của nó."
Có lẽ là mất tự do, có lẽ là kìm nén bản thân.
Khi ở bên Trần Phiêu Phiêu, Đào Tẩm cảm thấy thoải mái, vì cô có thể cảm nhận được rằng Trần Phiêu Phiêu cũng yêu cô vì "Đào Tẩm là Đào Tẩm". Đôi khi tình yêu của cha mẹ vừa vị tha vừa ích kỷ, do họ kỳ vọng và những hạt giống lớn lên dưới kỳ vọng rất dễ bị nhốt vào hộp.
Có thể họ yêu thương, nhưng nếu Đào Tẩm phát triển theo tiêu chuẩn đã định sẵn, cô sẽ nhận được nhiều tình yêu hơn.
Là loại tình yêu có thể thay thế.
"Lúc Tết em gặp khó khăn, chị nhận được tin là kịch chị đoạt giải có thể do gia đình chị lo. Đương nhiên nó không đáng gì so với khó khăn em phải đối mặt. Chị không so sánh, chị muốn nói, nhiều lúc chị cũng rơi vào tình trạng tự nghi ngờ, hay nói cách khác là tình trạng khó khăn trong việc tìm kiếm bản thân."
"Gia đình chị giúp đỡ nhiều, không phủ nhận. Xét về mặt thế tục, chị là người hưởng và chị chưa bao giờ từ chối vì chị không thể từ chối."
Có những chuyện được gắn liền khi sinh ra, có những ràng buộc dưới hình thức thiện ý, bản thân còn chẳng biết mình chấp nhận những thiện ý đó vào lúc nào.
"Nhưng khi em nói rằng em ghen tị với cuộc sống của chị," Đào Tẩm nhẹ cười, "Em biết không, nhiều lúc chị cũng muốn sống một cuộc sống hoàn toàn khác."
Có thể không suôn sẻ, nhưng trên con đường tìm kiếm bản thân, cô có thể nhận được nhiều điều khác.
Khó để nói cuộc sống nào tốt hơn, ai cũng có con đường của riêng mình.
Đôi khi cô cảm thấy tình yêu giống như quá trình hợp nhất đường ray, bù đắp cho nhau, khao khát ở nhau và cũng nhìn thấy ở nhau một khả năng khác của cuộc sống.
"Phiêu Phiêu."
"Dạ?"
"Chị vẫn chỉ muốn nói với em, vui vẻ lên, chúng ta hãy cùng vui vẻ lên."
Sống cuộc sống theo cách mà mình muốn. Thế giới này có thể có nhiều chuyện không như ý, nhưng cuộc sống không thể mang bộ mặt uất ức, tình yêu cũng vậy.
"Em nhớ rồi." Trần Phiêu Phiêu ôm chị, nói bằng giọng như đang trò chuyện với mặt trăng.