Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 15

Phường Đại Đồng, phố số hai.

Sau khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến Phường Đại Đồng, họ hỏi thăm hàng xóm và lập tức tìm đến nhà họ Ngô bán đậu hũ.

Gia đình của Vô Lộc có hai người đệ đệ, một người là ca ca, và một người là đệ đệ. Ca ca của Vô Lộc cùng với tẩu tẩu và nương già điều hành quán đậu hũ để kiếm sống. Đệ đệ của nàng là Ngô Du mới hai mươi tuổi, không làm việc gì đàng hoàng, chỉ lang thang trên các đường phố ở Lạc Dương. Hắn và bạn bè đi chơi Núi Mang và bị mất tích, khi trở về thì mắc chứng bệnh kỳ lạ.

Ngô Đại Nương khi nghe thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu là đạo sĩ mà con gái mời đến bèn vội vàng chào đón và đưa họ vào trong viện.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi theo Ngô Đại Nương đi về phía nam viện.

Khi họ bước vào viện, bước chân của Ngô Đại Nương nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Aaaaaaaaa...”

Đột nhiên, từ trong phòng vang lên tiếng hét đầy sợ hãi của một nam nhân.

Bạch Cơ bịt tai lại.

Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: "Đại nương, có chuyện gì vậy?"

Ngô đại nương khóc lóc: "Là con trai ta... chắc chắn nó đã nghe thấy tiếng bước chân của các vị, mỗi khi nghe tiếng bước chân thì nó lại hét lên như thể bị thứ gì đó làm cho khiếp sợ. Từ khi nó trở về, chúng ta không dám đi nặng chân trong sân vì sợ nó tái phát bệnh."

Vừa nói, Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ngô đại nương đã đến trước cửa phòng bên.

Ngô đại nương đẩy cửa bước vào, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi theo sau.

Phòng bên trong rất lộn xộn, chân đèn, lư hương, bàn ghế, bát đĩa bị vứt bừa bộn dưới đất. Trên sàn còn sót lại tro tàn của các nghi lễ trừ tà và giấy bùa đã cháy, dưới cửa sổ còn nửa bát muối thô và một ít đậu. Một thanh niên gầy yếu, run rẩy co ro trong góc phòng trên một tấm thảm lông, chắc hẳn là Ngô Du.

Khuôn mặt Ngô Du vàng vọt, môi cũng không còn chút sắc máu, đôi mắt hắn đầy sợ hãi, thỉnh thoảng lại rơi vào trạng thái đờ đẫn mất trí.

Khi Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ngô đại nương bước vào, Ngô Du vừa la lên "Đừng lại đây, cứu với! Cứu với!" vừa cố gắng lùi vào góc phòng như thể chỉ có chui rúc vào góc phòng, hắn mới có thể trốn tránh mọi nỗi kinh hoàng.

Nhìn một thanh niên tuổi trẻ đầy sức sống mà giờ lại biến thành như vậy, Nguyên Diệu không khỏi cảm thấy buồn bã.

Ngô đại nương vừa khóc vừa hỏi: "Hai vị cao nhân định trừ tà thế nào? Cần những thứ gì? Đàn hương, giấy bùa, chu sa vẫn còn lại một ít từ lễ trừ tà của đạo sĩ hôm trước..."

Bạch Cơ liếc nhìn Ngô Du, nói: "Chúng ta không cần những thứ đó. Ngô đại nương, con trai của ngươi không bị tà nhập, hắn chỉ bị kinh hoàng tột độ, tâm trí bị giam cầm trong tấm ma thôi... Ngươi thấy không, đầu óc của hắn bị bao phủ bởi bóng tối của những dây leo, những dây leo ấy là nguồn gốc của ác mộng, sự sợ hãi đối với chúng đã che mờ tâm trí hắn..."

Ngô đại nương lau nước mắt nhìn con trai mình, ngờ vực hỏi: "Dây leo gì? Ta không nhìn thấy..."

Nguyên Diệu nhìn kỹ Ngô Du, chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn có một đám khí đen dơ bẩn, không có dây leo gì cả. Tuy nhiên, nếu Bạch Cơ nói có dây leo thì chắc chắn là có dây leo, nàng ấy có thể nhìn thấy những thứ con người không thể thấy.

Bạch Cơ quan sát xung quanh, cười nói: "Ngô đại nương, có thể cho ta một cốc trà không?"

Ngô đại nương nghe vậy, tưởng rằng Bạch Cơ muốn uống trà thì cảm thấy áy náy: "Ta chỉ lo cho bệnh tình của con trai mà quên mất chuyện pha trà tiếp đãi hai vị cao nhân, đúng là thất lễ, mong hai vị thứ lỗi..."

Ngô đại nương vội vàng ra ngoài pha trà.

Nguyên Diệu nhìn quanh, nói: "Bạch Cơ, có vẻ như nhà họ Ngô đã thực hiện rất nhiều lễ trừ tà nhưng dường như không có hiệu quả gì cả."

Bạch Cơ nói: "Không bị tà nhập thì trừ tà làm gì? Có làm trăm lần cũng là vô ích thôi."

Nguyên Diệu nhìn Ngô Du, lo lắng hỏi: "Bạch Cơ có thể chữa khỏi cho hắn không?"

Bạch Cơ cười đáp: "Mạnh như người lực sĩ nhặt lên một cọng rơm."

Nguyên Diệu ngơ ngác hỏi: "Ý ngươi là gì?"

Bạch Cơ cười: "Dễ như trở bàn tay."

Nguyên Diệu toát mồ hôi: "Bạch Cơ đang tự sáng tạo ra mấy câu thành ngữ linh tinh gì vậy?"

"Hi hi."

Vừa nói, Ngô đại nương đã bưng một khay gỗ sơn đỏ vào phòng, trên khay có hai tách trà.

Ngô đại nương nói: "Ta đã thất lễ, mời hai vị cao nhân dùng trà."

Nguyên Diệu vội vàng cầm lấy một tách, nói: "Cảm ơn Ngô đại nương."

Bạch Cơ cầm lấy tách trà, đi về phía Ngô Du đang co ro ở góc phòng, nàng đặt tách trà cách Ngô Du bảy bước chân.

Ngô Du sợ hãi, không hiểu Bạch Cơ đang làm gì nhưng khi có người tiến lại gần mình, hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi muốn bỏ chạy.

Bạch Cơ nói: "Ngô đại nương, Hiên Chi, các người qua đây giữ chặt hắn, đừng để hắn cử động."

Ngô đại nương lúc này mới hiểu, Bạch Cơ xin trà không phải để uống mà để "trừ tà". Bà vội vàng tiến đến bên cạnh con trai vừa trấn an vừa giữ chặt hắn. Vì đã nhiều lần tổ chức lễ trừ tà để ngăn con trai bỏ chạy điên cuồng, nên bà đã quen với việc này.

Nguyên Diệu đặt tách trà xuống, cũng tiến đến góc phòng giúp Ngô đại nương giữ chặt Ngô Du.

Bạch Cơ tiến về phía cửa sổ, nơi có một bát muối thô và một vài hạt đậu rải rác.

Bạch Cơ nhặt một ít muối thô, quay lại chỗ tách trà thả muối vào trong trà.

Bạch Cơ lẩm bẩm vài câu chú, muối thô tan dần trong nước trà. Khi muối tan, một làn sương vàng nhẹ nhàng bay lên từ tách trà.

Những làn sương vàng này bay về phía đầu Ngô Du, quấn quanh bóng tối dày đặc trên đầu hắn.

Bóng tối dần dần tan biến trong cuộc đấu tranh với sương vàng.

Nỗi sợ hãi bị ám ảnh bởi tâm ma của Ngô Du bị xua tan, đầu óc của hắn dần trở nên sáng tỏ, ánh mắt của hắn cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Tách trà đã biến thành một màu đen đục.

Ngô Du tỉnh táo nhìn quanh, khi nhìn thấy Ngô đại nương thì hắn yếu ớt gọi: "Nương ơi." Ngô đại nương thấy con trai tỉnh táo trở lại thì vừa mừng vừa lo, xúc động đến mức không nói nên lời.

Nguyên Diệu buông Ngô Du ra.

Bạch Cơ cười nói: "Xong rồi. Ngô đại nương, con trai ngươi đã không sao, hắn sẽ không còn bị ám ảnh bởi tâm ma nữa. Tuy nhiên, do cơ thể hắn đã yếu đi vì sợ hãi nên cần nằm dưỡng bệnh một thời gian."

Ngô đại nương vui mừng nói: "Đúng là tốt quá! Cảm ơn hai vị cao nhân rất nhiều."

Bạch Cơ cười nói: "Vì chuyện đã xong rồi nên chúng ta cũng xin cáo từ."

Ngô đại nương cảm ơn rối rít, bà muốn đưa bạc cho Bạch Cơ nhưng nàng từ chối, nói rằng chỉ giúp bạn bè, không nhận bạc, chỉ xin tách trà đã biến thành màu đen kia.

Ngô đại nương cảm thấy áy náy, bà cố chấp tặng cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu một túi đậu hũ lớn do nhà bà làm, họ không từ chối được nên đành nhận lấy.

Nguyên Diệu ôm túi đậu hũ lớn, Bạch Cơ cầm tách trà, cả hai cùng đi trên con đường trở lại chợ Nam.

Nguyên Diệu nói: "Bạch Cơ, ta có rất nhiều câu đang muốn hỏi."

Bạch Cơ cười đáp: "Còn bốn phường nữa mới đến chợ Nam, Hiên Chi cứ từ từ hỏi."

Nguyên Diệu hỏi: "Tại sao ngươi lại cho muối vào trong trà?"

Bạch Cơ cười nói: "Muối là một thứ quan trọng, có thể hóa giải tà khí, tâm ma cũng là một loại tà khí. Thêm muối vào trà gọi là "an dẫn thủy", kèm theo chú an thần, có thể làm sạch đầu óc và trấn an tâm linh con người."

Nguyên Diệu lại hỏi: "Bạch Cơ không tò mò về những điều kỳ lạ mà Ngô Du gặp phải ở trong núi Mang sao? Khi hắn tỉnh lại, sao ngươi không hỏi hắn?"

“Không hỏi được gì đâu, Ngô Du bây giờ đã không nhớ gì về những gì xảy ra trong núi Mang nữa rồi. Ký ức khiến hắn sợ hãi đến mất trí đã theo tâm ma đi vào trong An Dẫn Thủy rồi.”

Bạch Cơ lắc lắc tách trà trong tay, cười nói: “Này, Hiên Chi, ký ức kinh hoàng của Ngô Du về núi Mang nằm trong đây này! Đợi về Phiêu Miểu các rồi ta sẽ có cách để tìm hiểu rõ ràng.” Nguyên Diệu giờ mới hiểu.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa tản bộ vừa trò chuyện.

“Bạch Cơ, tại sao ngươi không nhận tiền bạc của Ngô đại nương? Điều này không giống ngươi chút nào.”

Bạch Cơ đáp: “Bởi vì đây là giúp đỡ công chúa Ngọc Quỷ mà.”

Nguyên Diệu hỏi: “Chẳng lẽ, ngươi định đòi tiền công chúa Ngọc Quỷ sao?”

Bạch Cơ cười nói: “Công chúa Ngọc Quỷ dễ thương như vậy, sao ta nỡ lòng nào đòi thù lao từ nàng ấy? Khoản này sẽ ghi vào sổ nợ của Hiên Chi, ta sẽ trừ vào tiền công của ngươi…”

Nguyên Diệu mặt mày bí xị, nói: “Tại sao giúp công chúa Ngọc Quỷ mà lại trừ vào tiền công của ta?”

“Vì Hiên Chi hỏi quá nhiều nên không kìm được muốn trừ tiền công của ngươi…”

“Bạch Cơ, gói đậu hũ này nặng quá. Tối nay chúng ta ăn cá nấu đậu hũ chứ?”

“Vấn đề này phải hỏi Ly Nô. Hừm, cá nấu đậu hũ nghe cũng hay đấy…”

“Bụp...”

Khi Bạch Cơ quay đầu nói chuyện với Nguyên Diệu, không ngờ lại va phải một người đi ngược chiều, chén An Dẫn thủy trong tay nàng rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ tan.

Nước đen ngấm vào đất, biến mất không dấu vết.

Người đụng phải Bạch Cơ là một nam nhân tráng kiện.

Nam nhân mặc một chiếc áo dài màu xanh quạ đã cũ, trên áo thêu hoa văn màu trắng. Hắn đi đôi dép cói dính đầy bùn đất, chống một cây gậy tre, sau lưng đeo một hộp thuốc. Trên hộp thuốc có một cây gậy gỗ treo một tấm vải cũ màu xanh xám, một mặt của tấm vải viết chữ “Y”, mặt kia viết chữ “Vu”. Có vẻ đây là một Vu Y chuyên đi khắp nơi chữa bệnh.

Vu Y này đang ở tuổi trung niên, thân hình cao lớn, dung mạo đường hoàng nhưng trên khuôn mặt lại lộ rõ sự u sầu khó hóa giải, hai bên tóc mai cũng đã sớm nhuốm màu sương trắng không hợp với tuổi.

“Thật xin lỗi...”

Vì tách trà trong tay Bạch Cơ bị rơi vỡ, Vu Y vội vàng xin lỗi vì sự bất cẩn của mình.

Bạch Cơ cúi đầu nhìn An Dẫn thủy đã biến mất, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, sự tò mò của ta không được thỏa mãn rồi.” Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn Vu Y, ánh mắt nhìn hắn đầy hứng thú.

“Không sao. Ta cũng có lỗi, ta chỉ lo nói chuyện mà không để ý đến đường đi.” Bạch Cơ cười nói.

Vu Y cúi đầu chào rồi bước qua Bạch Cơ và Nguyên Diệu.

Bạch Cơ quay đầu lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vu Y.

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ nhìn gì thế?”

Bạch Cơ đáp: “Người này có khí yêu rất nặng còn có cả tàn ảnh của những oán niệm độc ác.”

Nguyên Diệu dụi mắt nhìn về phía Vu Y, nói: “Hắn là một yêu quái sao? Nhưng rõ ràng ta thấy hắn là một con người mà!”

Bạch Cơ nói: “Hắn là con người. Tuy nhiên, con người ở lâu với yêu quái, ma quỷ, cũng sẽ bị nhiễm khí yêu. Ví dụ như Hiên Chi ở cùng ta và Ly Nô lâu ngày, trên người cũng sẽ dính yêu khí.”

“Bạch Cơ, ý ngươi là Vu Y này sống chung với yêu quái?”

Bạch Cơ đáp: “Đúng vậy. Vu giao tiếp với quỷ thần, Y chữa trị sinh tử, đối với một Vu Y, việc sống cùng với những thứ không phải con người cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, trên người Vu Y này vẫn có điều gì đó kỳ lạ không thể nói ra được…”

Nguyên Diệu nói: “Vu Y sống chung với người hay với yêu quái cũng không liên quan gì đến chúng ta. Bạch Cơ, trời đã tối, chúng ta mau về Phiêu Miểu các thôi. Nếu đi nhanh còn kịp kêu Ly Nô làm món cá nấu đậu hũ.”

Nghe thấy có món cá nấu đậu hũ, Bạch Cơ bèn quay đầu bước đi, nói: “Ừ, Hiên Chi, mau đi thôi.”

*

Khi Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, trống phố vẫn chưa vang lên.

Thường thì vào giờ này, Ly Nô đã ở trong bếp bận rộn nấu bữa tối. Nhưng hôm nay, Ly Nô lại lười biếng ngồi ngẩn ngơ trên chiếc bàn xanh trong phòng.

“Chủ nhân, mọt sách đã về rồi.”

Thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước vào phòng, con mèo đen đứng dậy nói.

Bạch Cơ duỗi người, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn xanh.

“Về rồi. Ly Nô, sao hôm nay ngươi chưa nấu cơm tối nữa vậy?”

Ly Nô đáp: “Chủ nhân, cơm đã được hấp trong nồi. Sắp chín rồi.”

Nguyên Diệu đặt một gói lớn đậu hũ lên bàn xanh, cũng ngồi xuống duỗi người một cái. Cả quãng đường về nhà còn ôm một gói đậu hũ lớn, thật sự rất mệt mỏi.

“Ly Nô lão đệ, tối nay vừa hay có thể nấu canh cá đậu hũ.”

Con mèo đen liếc nhìn đậu hũ, có hơi ngạc nhiên, nói: “… Ở đây có đến mười cân. Chủ nhân, mọt sách mua nhiều đậu hũ thế này làm gì?”

Bạch Cơ uống một ngụm trà đã nguội, nói: “Ồ, đây là đô người khác tặng. Ly Nô, tối nay làm món canh cá đậu hũ đi.”

Con mèo đen gãi đầu, nói: “Chủ nhân, hôm nay không thể làm món canh cá đậu hũ được.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ con cá vàng lớn đó chạy mất rồi?”

Con mèo đen rùng mình, nói: “Con cá vàng lớn không chạy. Là thế này, sau khi các người đi, Đồi Mồi đã đến. Đồi Mồi mang đến cho gia một hũ bát hòa tê*. Có bát hòa tê, tất nhiên phải ăn cá sống thái lát. Cá sống phải ăn ngay khi cắt mới tươi ngon nên ta đợi các ngươi về rồi mới làm.”

*(八和齏) Bát hòa tê: Một loại gia vị, được làm từ tỏi, gừng, vỏ cam, mận trắng, hạt kê chín, cơm gạo nếp, muối, và xì dầu. Xuất xứ từ sách "Tề Dân Yếu Thuật" của Giả Tư Hiệp.

Bạch Cơ cười nói: “Lâu rồi chưa ăn cá sống thái lát, nghe cũng hấp dẫn đấy.”

Nguyên Diệu hỏi: “Vậy đậu hũ làm sao bây giờ?”

Ly Nô đáp: “Cắt một miếng để trộn với bát hòa tê ăn, còn lại thì cho vào thùng gỗ đựng đá treo dưới giếng từ từ ăn.”

Hoàng hôn buông xuống, gió chiều nhẹ nhàng.

Trong sân sau, dưới mái hiên, có một chiếc bàn gỗ hoa lê.

Trên bàn gỗ bày một đĩa đậu hũ trộn bát hòa tê, ba đĩa bát hòa tê, ba bát cơm, ba chén rượu Kim Cốc.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi bên bàn gỗ hoa lê chờ đợi, Ly Nô đang ở trong bếp cắt cá sống thái lát nhanh như bay.

Không lâu sau, Ly Nô bưng ra một đĩa lớn cá sống thái lát mỏng như cánh ve, mềm mại như tuyết.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô bắt đầu ăn tối.

Nguyên Diệu gắp một miếng cá sống nhúng vào bát hòa tê rồi cho vào miệng. Cá sống mềm mịn, dẻo dai và béo ngậy, bát hòa tê vừa khéo át đi mùi tanh của cá, chỉ còn lại vị ngọt tươi và sự mềm mại của lát cá.

Nguyên Diệu không kìm được, gật gù nói: “Lễ ký có nói: ‘Món gỏi cá, xuân dùng gừng, thu dùng cải.’ Đáng tiếc là bây giờ đang là mùa hè hạt cải chưa chín. Nếu thêm một chút hạt cải giã vào bát hòa tê thì món cá sống này sẽ càng thêm tuyệt hảo.”

Ly Nô mắng: “Chỉ có đồ mọt sách như ngươi mới nói nhiều như vậy, có bát hòa tê là tốt lắm rồi còn muốn hạt cải gì nữa?!”

Nguyên Diệu không dám nói thêm, lặng lẽ ăn cá.

Bạch Cơ cười nói: “Ly Nô, tại sao hôm nay Đồi Mồi lại đến Phiêu Miểu các tặng ngươi bát hòa tê vậy?”

Ly Nô đặt đũa xuống, nói: “Vài ngày trước, ta đi chợ phía Bắc tìm một số gia vị ngoại lai. Tại Đồng Đà Mạch*, ta gặp Đồi Mồi, lâu ngày không gặp nên chúng ta trò chuyện vài câu. Trong lúc nói chuyện phiếm, ta đã nói về những phiền muộn gần đây, và hôm nay Đồi Mồi mang bát hòa tê đến.”

*Đồng Đà Mạch là một phường ở Lạc Dương thời Tùy Đường. Nó giáp sông Lạc Hà ở phía Nam, giáp sông Triền ở phía Tây, và phía Bắc chỉ cách một phường là chợ Bắc, một trong ba chợ lớn trong thành Đông Đô. Đồng Đà Mạch là nơi sầm uất, phồn hoa nhất. Sau này, từ “Đồng Đà Mạch” được dùng để chỉ con đường sầm uất nhất.

Bạch Cơ đặt đũa xuống, quan tâm hỏi: “Ly Nô có phiền muộn gì thế?”

Nguyên Diệu cũng lo lắng nói: “Ly Nô lão đệ có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói ra. Bạch Cơ và ta đều sẵn lòng chia sẻ nỗi lo giúp ngươi.”

Ly Nô thở dài một tiếng, nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Hơn nữa, việc phiền muộn này chủ nhân và mọt sách các ngươi cũng không giúp được.”

Nguyên Diệu hỏi: “Ly Nô lão đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ly Nô gãi đầu, nói: “Chủ nhân, mọt sách không nhận thấy gần đây đồ ăn ta nấu đều không ngon sao?”

Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Không cảm thấy. Có thể là gần đây ta say mê uống rượu Kim Cốc nên không chú ý đến đồ ăn.”

Nguyên Diệu lắc đầu, nói: “Ta không có yêu cầu gì đối với ba bữa ăn mỗi ngày, chỉ cần no bụng là được. Nhưng nghe ngươi nói vậy, dường như cá ngươi nấu gần đây thật sự thiếu đi chút gì đó so với trước đây.”

Ly Nô ủ rũ nói: “Gần đây ta bị giảm sút vị giác, không còn nhạy cảm với hương vị của các món ăn. Hơn nữa, ta không có cảm hứng nấu nướng, không có ý tưởng mới nên thiếu đi sự đam mê mãnh liệt và hương vị tuyệt vời. Ta đến chợ phía Bắc để tìm gia vị ngoại lai là để tìm kiếm một hương vị khác biệt. Hôm nay Đồi Mồi mang bát hòa tê đến để giúp ta lấy lại tinh thần.”

Bạch Cơ suy nghĩ một chút, nói: “Ly Nô, ta không biết nấu ăn nên không giúp được ngươi trong việc này. Nhưng ta có một ý kiến. Ngươi có thể đến Thử lâu một thời gian, trao đổi kinh nghiệm với các đầu bếp chuột tài ba, có lẽ ngươi sẽ lấy lại đam mê nấu nướng.”

Nguyên Diệu gật đầu liên tục.

Ly Nô buồn bã nói: “Chủ nhân, ta đã đến Thử lâu từ lâu rồi. Những con chuột đó không chịu tiến bộ, lười biếng trong việc nghiên cứu món ăn mới, thực đơn của lầu Vạn Trân ở Lạc Dương vẫn giống hệt với thực đơn ở lầu Vạn Trân Trường An. Ta không tìm thấy hương vị khác biệt nào ở Thử lâu cả.”

Nguyên Diệu nói: “Trong Thần Đô này, quán ăn tửu lầu rất nhiều, nếu không tìm thấy ở lầu Vạn Trân ngươi có thể đến thăm vài quán ăn khác, biết đâu có thể tìm lại được bí quyết nấu nướng, xua tan nỗi phiền muộn.”

Ly Nô nghe vậy lại càng buồn thêm.

“Ta đã đi vài nơi rồi. Ta biến thành mèo đen ẩn mình trên xà nhà của bếp, thỉnh thoảng nhảy xuống ăn một miếng... hầu hết đều rất dở, tay nghề của các đầu bếp con người còn không bằng chuột. Ta đến vài nơi và thấy thất vọng vô cùng nên chẳng còn hứng thú tiếp tục đến các nhà bếp khác để quan sát nữa.”

Bạch Cơ suy nghĩ một chút, nói: “Ly Nô, Thập Tam Lang có tay nghề nấu ăn rất giỏi, có lẽ nó có thể giúp ngươi.”

Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ, ta có thể viết thư nhờ người gửi đến Trường An, mời Thập Tam Lang đến Phiêu Miểu các…”

Ly Nô lắc đầu liên tục như trống bỏi, nói: “Đừng! Đừng bao giờ làm vậy! Sẽ bị con hồ ly thối đó cười nhạo mất!”

Bạch Cơ an ủi Ly Nô: “Ly Nô đừng lo lắng nữa. Có lẽ cái nóng mùa hè đã ảnh hưởng đến tâm trạng, một thời gian nữa là sẽ ổn thôi.”

Nguyên Diệu cũng nói: “Đúng vậy, Ly Nô lão đệ, nếu ngươi muốn tìm cảm hứng nấu ăn và hương vị khác biệt thì ta có thể cùng ngươi đến quán ăn của người Hồ xem thế nào.”

Ly Nô cảm động nói: “Mọt sách, vừa rồi ta không nên quát ngươi. Đến mùa thu, ta sẽ tự tay vào núi hái hạt cải cho ngươi để ngươi có thể thưởng thức món cá sống thái lát với hạt cải.”

Nguyên Diệu xúc động nói: “Cảm ơn Ly Nô lão đệ.”

Tâm trạng của Ly Nô đã khá lên nhiều, ba người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện. Không lâu sau, họ đã dùng xong bữa tiệc cá sống trong ánh chiều tà đỏ rực.

Sau khi thắp đèn, dưới ánh trăng mờ ảo, Bạch Cơ ngồi bên bàn ngọc xanh vừa suy tư vừa cầm bút viết gì đó trên giấy.

Bạch Cơ dường như không hài lòng với nội dung mình viết, mỗi lần chỉ viết được vài câu là lại vo tròn giấy vứt đi. Dưới chân nàng đã có mấy cục giấy bỏ đi.

Nguyên Diệu không biết Bạch Cơ đang viết gì, cũng không dám quấy rầy, chỉ ngồi tựa vào ghế quý phi gần đó đọc một tập thơ mới.

Ly Nô cuộn tròn bên cạnh Nguyên Diệu, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi Bạch Cơ lại một lần nữa vo tròn giấy viết, định vứt đi, Nguyên Diệu không kìm được hỏi: “Bạch Cơ đang viết gì vậy?”

Bạch Cơ vứt giấy đi, cười nói: “Là Thiên Hộ Hầu của núi Mang, ta đang viết quy định cho dân chúng của núi Mang.”

Nguyên Diệu giật mình, gấp tập thơ lại, ngồi dậy hỏi: “Quy định gì?!”

Bạch Cơ cúi đầu, nói: “Ôi! Viết mãi mà không thấy phù hợp. Thôi không viết nữa. Ở núi Mang có đủ loại yêu quái và ma quỷ, không thể định ra quy tắc thống nhất được.”

Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, rốt cuộc ở núi Mang có những gì thế?”

Bạch Cơ đáp: “Trong núi Mang có rất nhiều lăng mộ, chôn cất các hoàng đế và tướng quân của các triều đại trước đây. Một số người đã qua đời,chỉ còn lại những ngôi mộ trống, trong khi một số người khác vẫn còn nguyện vọng chưa hoàn thành, hóa thành lệ quỷ lang thang ở núi Mang. Những ngôi mộ trống với phong thủy tuyệt vời đó tụ hội linh khí dồi dào của địa mạch, trở thành nơi tu luyện tốt nhất, vì vậy chúng đã biến thành tổ ấm thoải mái của các đại yêu quái, nơi trú ngụ của một số yêu quái khó đối phó. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ta cảm thấy việc gây rối với những yêu ma quỷ quái ở núi Mang vì một ít bạc, dẫn đến gây thù chuốc oán thật phiền phức. Ta quyết định không lập quy tắc, không thu thuế, chỉ làm một Mang Sơn Hầu trên danh nghĩa thôi.”

Con mèo đen dựng đứng hai tai lên, mở một mắt ra, nói: “Chủ nhân, Ly Nô có một ý tưởng, có thể vừa kiếm được bạc vừa không chọc giận yêu quái.”

Bạch Cơ hỏi: “Ý tưởng gì?”

Con mèo đen đứng dậy, duỗi người một cái, nói: “Trộm mộ. Ba chúng ta tranh thủ ban đêm đi trộm mộ ở núi Mang, trộm được vàng bạc châu báu thì chạy, nếu chẳng may bị bắt chúng ta sẽ đưa danh phận Mang Sơn Hầu của chủ nhân ra, nói rằng ngài đang tuần tra lãnh địa vào ban đêm…”

Nguyên Diệu nhăn nhó, nói: “Ly Nô lão đệ toàn nghĩ ra những ý tưởng tồi tệ như vậy sao? Tiểu sinh không muốn đi trộm mộ cùng các ngươi đâu.”

Bạch Cơ cũng nói: “Không ổn. Trộm mộ không phù hợp với thân phận Mang Sơn Hầu của ta. Thôi, ta không kỳ vọng vào việc kiếm tiền từ núi Mang để bù đắp thâm hụt kinh doanh của Phiêu Miểu các nữa. Dù sao, ta yêu cầu Võ đế ban cho núi Mang là vì mục đích quan trọng hơn.”

Nguyên Diệu cười nói: “Như vậy là đúng rồi.”

Bạch Cơ cười nói: “Tuy nhiên, cảnh sắc của núi Mang rất đẹp. Từ đỉnh Thúy Vân nhìn xuống thành Lạc Dương có thể thu cả sông Y, sông Lạc Hà, núi non, tòa thành vào tầm mắt, phong cảnh thật hùng vĩ. Một ngày nào đó khi thời tiết đẹp, ta sẽ dẫn Hiên Chi đi tham quan núi Mang.”

“Được thôi.” Nguyên Diệu vui vẻ nói.

Vì đã từ bỏ ý định kiếm tiền từ núi Mang, Bạch Cơ không còn đau đầu suy nghĩ về việc viết quy tắc nữa, nàng lại ôm một hũ rượu Kim Cốc đi ra sân sau, ngắm trăng và uống rượu thoải mái.

Nguyên Diệu tiếp tục đọc tập thơ mới của phố phường, không lâu sau thì buồn ngủ, hắn quay về phòng và đi ngủ.

*

Ngày hôm sau, giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu.

Bạch Cơ ngủ trên lầu hai, gần đến trưa vẫn chưa dậy.

Ly Nô hôm nay định làm đậu hũ, nó lấy đậu hũ đã được làm lạnh dưới đáy giếng ra, cắt một miếng.

Ly Nô nhìn đậu hũ trắng ngọc ngà như ngọc bích, suy tư một lúc lâu mà vẫn không có cảm hứng nấu nướng, không nghĩ ra món ăn gì để làm. Chán chường quá, nó bèn ngồi dưới mái hiên sân sau, dùng dao nhỏ khắc đậu hũ thành một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ.

Nguyên Diệu thấy Ly Nô đang chăm chú khắc đậu hũ thì vô cùng ngạc nhiên. Nhưng hắn cũng không có thời gian để ý đến, vì Phiêu Miểu các hôm nay buôn bán rất đắt khách, những người đến đều là khách hàng có duyên, chỉ trong một buổi sáng hắn đã hoàn thành năm giao dịch.

Nguyên Diệu đứng cạnh quầy, tâm trạng rất tốt. Đợi Bạch Cơ dậy, hắn sẽ kể cho nàng nghe về tình hình buôn bán hôm nay, chắc chắn nàng sẽ rất vui.

Nguyên Diệu đang vui vẻ thì đột nhiên có một bóng người vội vã bước vào Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu ngẩng đầu nhìn, người bước vào là một bà lão tóc bạc. Bà lão tóc bạc rất sợ hãi và lo lắng, mắt thâm quầng, trong mắt còn đầy tơ máu, dường như cả đêm không ngủ.

Nguyên Diệu nhận ra bà lão tóc bạc này là Ngô đại nương mà hắn đã gặp hôm qua ở Phường Đại Đồng.

Ngô đại nương vô cùng hoảng sợ, không còn để ý đến lễ nghi, bước vào nhìn thấy Nguyên Diệu bèn nắm chặt tay áo hắn, khóc nói: “Cao nhân, xin ngài hãy cứu con trai ta lần nữa...”

Nguyên Diệu không hiểu gì, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Ngô đại nương, sao bà lại đến Phiêu Miểu các? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô đại nương run rẩy nói: “Nguyên công tử, đêm qua con trai ta đã xảy ra chuyện rất kỳ quái, cả nhà ta đều sợ hãi mất hồn. Ta nhớ mơ hồ rằng hai vị nói là đến từ Phiêu Miểu các ở chợ Nam, hôm nay ta đã tìm đến đây. Xin cao nhân cứu con trai ta một lần nữa…”

Nguyên Diệu hỏi: “Ngô đại nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô đại nương sợ hãi nói: “Con trai ta… nó đã tách ra rồi…”

Nguyên Diệu hoang mang hỏi: “Tách ra là sao?”

Ngô đại nương không biết nhớ lại điều gì, giọng nói sợ hãi đến run rẩy, nói năng lắp bắp.

“Là… tách ra, biến thành hai nửa… toàn bộ cơ thể bị tách ra từ giữa, biến thành hai nửa…”
Bình Luận (0)
Comment