Lạc Dương, núi Mang.
Cây cối mọc dày đặc xanh tươi như mây, giữa rừng núi hẻo lánh ít dấu chân người, chỉ có những sợi dây leo treo lơ lửng giữa hàng loạt những ngôi mộ cổ.
Núi Mang đất dày nước thấp rất thích hợp cho việc an táng, từ xưa đến nay, các hoàng đế và danh nhân phần lớn đều được chôn cất tại đây, thậm chí dân thường cũng có nhiều người được an táng trong núi này.
Giữa rừng núi sâu thẳm, có một ngôi mộ cổ đã sập một nửa bị dây leo phủ kín, ngay cả ánh nắng giữa trưa cũng không thể xuyên qua.
Bên trong mộ cổ có một căn phòng tối tăm, trong phòng đặt nhiều hũ thuốc lớn nhỏ, trên mặt đất còn rải rác những dược liệu kỳ quái.
Trên đống lửa, một chiếc ấm đất có hai tai đang treo lơ lửng, bên trong chiếc ấm chứa một chất lỏng màu nâu xanh đang sôi sùng sục và bốc lên những bong bóng nhỏ.
Bên cạnh đống lửa có một con yêu quái trông rất giống linh cẩu đang ngồi xổm, nó vươn móng vuốt, cầm một chiếc que gỗ khuấy chất lỏng màu nâu xanh trong ấm.
Đó là một con Tất Xá Già*.
*Tất Xá Già: Quỷ ăn xác trong thần thoại Ấn Độ.
Móng vuốt của Tất Xá Già sắc nhọn như dao, trên đó vẫn còn nhỏ máu tươi.
“Cái tên vu y đáng chết này vừa đến Thần Đô là quên cả thời gian, giờ vẫn chưa chịu quay về…” Tất Xá Già vừa khuấy thuốc vừa lẩm bẩm oán trách.
“Cứu mạng...cứu mạng với...”
Từ phòng mộ bên cạnh truyền đến tiếng khóc nức nở xen lẫn với tiếng kêu cứu.
Tất Xá Già vừa nghe tiếng kêu cứu từ phòng bên cạnh vừa tiếp tục khuấy vu dược.
Qua một thời gian dài, vu dược trong nồi gốm đã biến thành màu xanh lục, chuyển thành trạng thái sền sệt, gần như đông đặc.
“Ờm, gần xong rồi.”
Tất Xá Già đặt cây gậy gỗ xuống, không khuấy nữa rồi dùng cây gậy cời lửa để ngọn lửa nhỏ lại.
“Cứu mạng...”
Tiếng kêu cứu từ phòng mộ bên cạnh ngày càng khàn và yếu.
Tất Xá Già đứng dậy, vươn vai một cái.
“Ôi, đói quá, phải nấu cơm thôi.”
Tất Xá Già băng qua một cánh cửa mộ,tiến vào phòng mộ bên cạnh.
Trong phòng mộ, những dây leo quấn quanh, một thanh niên loài người bị trói chặt vào một cây cột tròn bằng những dây leo.
Khi thanh niên nhìn thấy Tất Xá Già đi tới, thì hắn lập tức thấy sợ hãi vô cùng. Sức lực của hắn đã cạn kiệt, giọng nói đã khàn đặc.
“Cứu mạng...”
Tất Xá Già không thèm để ý đến thanh niên vì dù hắn có kêu gào thế nào thì trong vùng sâu của núi Mang này không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu từ ngôi mộ cổ.
Tất Xá Già đi qua thanh niên tiến về phía một chiếc bàn đá lớn.
Trên bàn đá máu me bê bết, đặt những con dao như rìu, dao lóc xương, dao bếp và một số mảnh thịt xương đã bị chặt nhỏ nằm rải rác.
Khi thấy Tất Xá Già tiến về phía bàn đá, khuôn mặt thanh niên trở nên tái nhợt, đôi chân run rẩy.
Tất Xá Già đứng trước bàn đá, cúi xuống từ dưới đất nhấc lên một miếng thịt heo vẫn còn đẫm máu ném lên bàn đá.
Tất Xá Già cầm lên cây rìu bắt đầu chặt thịt.
Xương thịt bắn tung tóe, máu tươi tuôn chảy.
Khi thấy Tất Xá Già múa rìu chặt thịt một cách hùng hổ, thanh niên sợ hãi hét lên một tiếng, hai mắt lật lên, ngất xỉu.
Thì ra Tất Xá Già không chặt thịt heo mà là nửa phần cơ thể của một người.
Người này khi còn sống là bạn của thanh niên này.
Tất Xá Già quay đầu lại thì thấy thanh niên đã ngất xỉu, nói: “Chậc chậc, thật nhát gan! Hôm nay ta không ăn ngươi, mặc dù ta rất muốn ăn ngươi nhưng ngươi vẫn còn phải làm người thử thuốc cho vu y mà.” Tất Xá Già đặt cây rìu xuống, nâng lên cái đầu vừa chặt, nó hít lấy hít để, ngửi mùi não trắng toát thì thèm nhỏ dãi.
“Thơm quá! Não tươi ngon như thế này nên nướng hay nấu canh đây?” Một sợi dây leo từ trên không trung thò xuống, quấn quanh cái đầu mà Tất Xá Già đang cầm rồi lập tức đâm vào, khuấy mạnh.
“Khì khì, ngươi cũng thấy não người rất thơm phải không? Đừng khuấy nữa, bị ngươi khuấy nát hết rồi thì chỉ có thể nấu canh thôi.” Dây leo rút ra khỏi đầu, lập tức quấn lấy cổ dài của Tất Xá Già rồi đột ngột siết chặt như muốn bóp nghẹt nó.
Tất Xá Già vứt cái đầu xuống đưa móng vuốt giữ chặt lấy dây leo, nói: “Khụ khụ, đừng nghịch nữa! Nếu nghịch nữa cẩn thận ta mách vu y đấy!” Nghe đến hai từ “vu y”, dây leo lập tức thả Tất Xá Già ra, rồi lập tức lặng lẽ rút lui.
Tất Xá Già cúi đầu thì thấy não tươi đã bắn tung tóe trên bàn đá, không khỏi cảm thấy chán nản. Dù nướng hay nấu canh cũng đều không thể dùng được nữa.
“Haizz! Thật tiếc cho cái đầu ngon lành như thế! Xem ra, hôm nay chỉ có thể nướng chân người thôi.” Không ai trả lời Tất Xá Già, trong ngôi mộ cổ chỉ có những dây leo lay động, im lặng không tiếng động.
*
Giữa hè, Lạc Dương.
Phiêu Miểu các, sân sau.
Trên tường viện, dây leo của hoa hồng dại mọc đầy, màu xanh biếc và đỏ rực đan xen, phản chiếu lẫn nhau.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, những cánh hoa rơi rụng mang theo từng làn hương nhẹ như tiếng hát mơ hồ.
Bạch Cơ mặc một chiếc váy Lưu Tiên tay rộng, màu trắng tuyết với hoa văn hoa sen, tóc ngươi được búi nửa chùng, trên tóc cài một bông mẫu đơn Diêu Hoàng, rủ xuống một chuỗi tua rua ngọc trai màu trắng sữa.
Bạch Cơ ngồi dưới mái hiên hành lang, bên cạnh nàng là một vò rượu Kim Cốc, một đĩa bánh hoa sen, một đĩa dưa mật và một đĩa nho.
Bạch Cơ vừa ngắm hoa hồng dại nở rộ vừa tự rót rượu uống. Đôi mắt nàng như đóa sen màu xanh, long lanh như nước, hai má ửng hồng do men say như ráng mây.
Bạch Cơ cầm lấy vò rượu để rót thêm nhưng phát hiện ra vò rượu Kim Cốc đã cạn.
“Hiên Chi... Hiên Chi...” Bạch Cơ lớn tiếng gọi.
Nguyên Diệu đang ngồi ghi chép sổ sách bên bàn ngọc xanh trong phòng, nghe thấy Bạch Cơ gọi mình thì vội vàng dừng bút, thò đầu ra ngoài cửa sổ để nhìn.
“Có chuyện gì vậy, Bạch Cơ?”
Bạch Cơ lắc lắc cái vò rượu rỗng, cười nói: “Hi hi, rượu Kim Cốc uống hết rồi, phiền Hiên Chi lấy thêm cho ta một vò nữa.”
Nguyên Diệu nghe vậy thì khuyên: “Bạch Cơ, giữa ban ngày ban mặt, ngươi nên uống ít rượu thôi.”
Bạch Cơ thở dài: “Không có khách, rảnh rỗi buồn chán. Ngoài uống rượu ra thì ta cũng không biết làm gì khác.”
Nguyên Diệu nói: “Ngươi có thể đọc thơ. Gần đây có mấy bài thơ mới được truyền tụng rất hay.”
Bạch Cơ lắc chiếc cốc sứ xanh, cười nói: “Rượu là thơ đựng trong cốc, ta thế này là đang đọc thơ rồi. Hiên Chi lấy thêm cho ta một vò rượu Kim Cốc rồi ta sẽ tiếp tục đọc.” Nguyên Diệu toát mồ hôi.
Nguyên Diệu đứng dậy, lấy một vò rượu Kim Cốc từ ngăn dưới của tủ Đa Bảo mang ra sân sau cho Bạch Cơ.
Bạch Cơ nhận lấy vò rượu Kim Cốc, cười nói: “Cảm ơn Hiên Chi.”
Nguyên Diệu lo lắng nói: “Bạch Cơ, tháng này đã qua hai mươi ngày rồi mà Phiêu Miểu các vẫn chưa mở cửa, không có một đồng nào thu vào. Lan Đình Trúc, rượu Kim Cốc đều là những thứ quý nhất ở Thần Đô. Vò rượu Kim Cốc này giá năm mươi lạng bạc một vò, tháng này ngươi đã uống hết ba mươi vò rồi. Không, tính luôn vò này là ba mươi mốt vò. Chỉ riêng tiền rượu thôi thì tháng này đã tốn một nghìn năm trăm lạng bạc... Thu không bù chi, ta thấy không ổn chút nào.”
Bạch Cơ dừng tay, không tiếp tục mở nắp vò rượu nữa, nói: “Nghe Hiên Chi nói vậy, có vẻ như đúng là tiêu xài quá nhiều. Lạ thật, trước đây ở Lạc Dương cũng uống rượu Kim Cốc thoải mái thế này mà sao không thấy tốn kém gì nhiều nhỉ.”
“Đó là vì Ly Nô lão đệ chưa bao giờ ghi sổ…”
Nghe vậy, Bạch Cơ vui vẻ đập vỡ nắp bùn trên vò rượu, rót một chén rượu Kim Cốc.
“Vậy Hiên Chi đừng ghi sổ nữa là được rồi.”
“...”
Bạch Cơ lại rót thêm một chén rượu Kim Cốc, đưa cho tiểu thư sinh đang nhăn nhó.
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi đừng lo lắng, ta đã có ý tưởng rồi. Tháng này sẽ không bị lỗ đâu.”
Nguyên Diệu nhận chén rượu Kim Cốc, uống một ngụm hỏi: “Ý tưởng gì vậy?”
Bạch Cơ cười nói: “Trước đây, chẳng phải Võ đế đã phong ta làm Thiên Hộ Hầu ở núi Mang sao? Phiêu Miểu các không có khách, cũng không thể cưỡng cầu, chúng ta đi dạo quanh lãnh địa xem có thể kiếm được chút bạc nào không.”
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, tiểu sinh không hiểu lắm, ngươi định đi núi Mang tìm ai đòi bạc vậy?”
Bạch Cơ chớp mắt, cười gian nói: “Điều đó thì còn phải xem bắt được ai sau khi vào núi Mang thôi.” Nguyên Diệu muốn hỏi kỹ hơn nhưng đột nhiên có một cái đầu mèo nhô ra từ bụi hoa hồng từ phía sau tường viện.
Đó là một con mèo li hoa.
Mèo li hoa có đôi mắt tròn xoe và bộ lông xù xì rối bời.
Khi mèo li hoa nhìn thấy Nguyên Diệu thì khẽ kêu lên một tiếng.
“Meo...”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng ngẩng đầu nhìn về phía bụi hoa hồng thì vừa khéo bắt gặp ánh mắt của mèo li hoa.
Bạch Cơ cười nói: “Ôi chao, là công chúa Ngọc Quỷ đấy à.”
Nguyên Diệu cũng cười nói: “Công chúa Ngọc Quỷ sao lại có thời gian đến Thần Đô vậy?” Mèo li hoa thấy Nguyên Diệu nói chuyện với mình thì vô cùng xấu hổ, nó vội vàng thụt đầu lại, trốn sau bụi hoa hồng, sau khi đã chải lại bộ lông rối bời của mình cho mượt mà thì nó mới lại thò đầu ra.
“Bạch Cơ, Nguyên công tử, đã lâu không gặp…”
Bạch Cơ cười nói: “Công chúa Ngọc Quỷ, mau vào đây ngồi nào. Vừa hay ở đây có một vò rượu Kim Cốc, chúng ta cùng vừa ngắm hoa vừa uống rượu.”
“Được.” Công chúa Ngọc Quỷ ngượng ngùng nói.
Mèo li hoa nhanh nhẹn nhảy vào Phiêu Miểu các, băng qua khu vườn cỏ dại um tùm đến bên dưới mái hiên hành lang.
Mèo li hoa ngồi xổm đối diện với Nguyên Diệu, vô cùng ngượng ngùng lại rất căng thẳng.
Bạch Cơ rót một chén rượu Kim Cốc, đặt trước mặt mèo li hoa.
Mèo li hoa hồi hộp uống một ngụm, đột nhiên nhận ra, nói: “Rượu?! Vừa nãy ta quá kích động, nghe nhầm thành uống trà… Không, không, ta không thể uống rượu, uống rượu là phạm vào giới luật rồi…”
Bạch Cơ nói: “Ơ… Vậy ăn chút điểm tâm đi. Ngụm vừa rồi là vô ý, Phật tổ sẽ không trách đâu.”
Nguyên Diệu hỏi: “Công chúa Ngọc Quỷ, nàng vẫn đang tu hành ở Am Linh Tiêu sao?”
Mèo li hoa nghe Nguyên Diệu hỏi thì kích động nói: “Không còn ở đó nữa. Sư phụ ta đã tặng ta cho người khác rồi!” Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều sững sờ.
Mèo li hoa vội giải thích: “Sư phụ ta có một người bạn thân cũng là ni cô, pháp danh là Vân Không - trụ trì am Vân Hoa ở Lạc Dương. Trụ trì Vân Không đến Am Linh Tiêu chơi thì thấy ta rất dễ thương nên sư phụ ta đã tặng ta cho bà ấy. Ban đầu ta không muốn bị tặng đi nhưng khi nghĩ đến am Vân Hoa ở Lạc Dương, mà Nguyên công tử cũng ở Lạc Dương nên ta không phản đối nữa. Ta đã ở am Vân Hoa được nửa tháng rồi.” Nguyên Diệu hỏi: “Am Vân Hoa ở phường nào vậy?”
Mèo li hoa kích động nói: “Am Vân Hoa không nằm trong thành Lạc Dương, mà ở ngoài cửa Kiến Xuân, đi dọc theo sông Y ba dặm là đến. Nếu Nguyên công tử có thời gian thì hãy đến chơi!”
Nguyên Diệu toát mồ hôi. Nơi đó là am ni cô, thường chỉ có nữ giới đến dâng hương, một nam nhân như hắn không có việc gì lại đến am ni cô chơi, thật sự không hợp lý lắm.
Bạch Cơ cười nói: “Công chúa Ngọc Quỷ ở am Vân Hoa có quen không?”
Mèo li hoa cười nói: “Rất quen. Mọi người đều rất thân thiện, cũng rất chăm sóc ta. Sư tỷ Vô Lộc lo ta ăn chay không béo được, thỉnh thoảng còn lén cho ta ăn cá bắt từ sông Y… À đúng rồi, sư tỷ Vô Lộc vẫn đang đợi ở quán trà đấy!”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhìn nhau.
Mèo li hoa nói: “Hôm nay ta đến Phiêu Miểu các một là để thăm… Nguyên công tử và Bạch Cơ, hai là để đưa sư tỷ Vô Lộc đến Phiêu Miểu các, nàng ấy có chuyện khổ tâm, hy vọng Bạch Cơ có thể giúp nàng ấy giải quyết.”
Mắt Bạch Cơ sáng lên, nói: “Ôi! Có khách rồi.”
Mèo li hoa nói: “Bạch Cơ, sư tỷ Vô Lộc rất nghèo, không có tiền bạc, mặc dù nàng ấy luôn mong muốn phát tài…”
Bạch Cơ cười nói: “Không sao, nếu đã là sư tỷ của công chúa Ngọc Quỷ thì ta sẽ tính cho nàng ấy giá rẻ. Nàng ấy đâu rồi?”
Mèo li hoa nói: “Vị sư tỷ Vô Lộc dường như không thể vào được Phiêu Miểu các. Ta đã cùng nàng tìm Phiêu Miểu các ở chợ Nam, đi mấy vòng đến mức chân đều mỏi mà vẫn không tìm thấy. Sư tỷ Vô Lộc đi mệt rồi nên tìm một quán trà để nghỉ ngơi. Ta bảo nàng chờ còn ta tự đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy. Tuy nhiên, ta cảm nhận được một luồng khí tức ẩn giấu của kết giới nên đã phá kết giới mà vào được.” Bạch Cơ im lặng một lúc rồi đột ngột đứng lên.
Nguyên Diệu giật mình hỏi: “Bạch Cơ sao vậy?”
Bạch Cơ đáp: “Hiên Chi, ta biết tại sao hai mươi ngày qua không có khách đến rồi.”
Nguyên Diệu hỏi: “Tại sao?”
“Ta đã quên mở kết giới. Cuối tháng trước ta đã củng cố lại kết giới nhưng vì muốn uống rượu nên quên mất việc mở kết giới. Đợi đến khi tỉnh rượu ta lại nghĩ rằng mình đã mở kết giới rồi. Phiêu Miểu các cứ đóng cửa như vậy không cho ai vào, tất nhiên sẽ không có khách rồi.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “…Bạch Cơ, uống rượu làm hỏng việc, xin ngươi đừng uống quá nhiều nữa.”
Công chúa Ngọc Quỷ nói: “Để ta đi gọi sư tỷ Vô Lộc đến?”
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi đi cùng công chúa Ngọc Quỷ, dẫn đường cho họ. Trước khi các người trở lại thì ta sẽ mở kết giới.” Thế là Nguyên Diệu và mèo li hoa rời khỏi Phiêu Miểu các.
Trong chợ Nam, thương nhân đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập.
Quán trà nơi Vô Lộc nghỉ chân thực ra không xa Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu và mèo li hoa đã đến ngay.
Vô Lộc là một ni cô trẻ tuổi, mặc áo ni cô màu xám, dáng người đầy đặn, gương mặt hiền hòa và trông rất mệt mỏi.
Vô Lộc nhìn thấy mèo li hoa bèn thanh toán tiền trà và rời khỏi quán trà.
Mèo li hoa nhảy lên vai Vô Lộc, nói nhỏ: “Sư tỷ Vô Lộc, chúng ta đã tìm được Phiêu Miểu các rồi, cùng đi thôi. Vị này là Nguyên công tử của Phiêu Miểu các.”
Sau khi Vô Lộc và Nguyên Diệu chào hỏi nhau, hai người một mèo đi qua khu chợ tiến vào một con hẻm cụt.
Nguyên Diệu, Vô Lộc và mèo li hoa chưa kịp đi vào hẻm cụt thì Ly Nô vừa xách một con cá lớn màu vàng vừa nghêu ngao hát trở về.
Ly Nô nhìn thấy nhóm Nguyên Diệu thì cười nói: “Mèo rừng, sao ngươi cũng đến Trường An? Mọt sách, ni cô mập này là ai thế?”
Nguyên Diệu nói: “Ly Nô lão đệ, không được vô lễ! Đây là sư cô Vô Lộc, khách của Phiêu Miểu các.”
Vô Lộc tò mò nhìn thiếu niên mặc áo đen đang xách một con cá vàng lớn.
Mèo li hoa nói: “Sư tỷ Vô Lộc đừng để ý đến hắn, hắn chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi trong Phiêu Miểu các thôi.” Ly Nô định phản bác nhưng sợ mèo li hoa tức giận biến thành mèo rừng, hắn đánh không lại nên im lặng.
Vô Lộc nhìn con cá vàng, thở dài nói: “Ngọc Quỷ, chờ khi ta phát tài, ta sẽ mua cá vàng lớn cho ngươi ăn.” mèo li hoa vui vẻ.
Ly Nô bĩu môi, nói: “Mèo rừng, ngươi đừng mơ nữa. Nàng ta đã tên là Vô Lộc rồi thì còn phát tài gì nữa?”
Nguyên Diệu nghe vậy thì vội nói: “Ly Nô lão đệ, mau ngậm miệng lại...”
Trong lúc nói chuyện tranh cãi, bốn người họ đã đi qua hẻm cụt và tiến vào Phiêu Miểu các.
*
Phiêu Miểu các, bên trong.
Bạch Cơ, Vô Lộc và mèo li hoa cùng ngồi xuống bên cạnh bàn ngọc xanh.
Nguyên Diệu pha một ấm trà hương nhụy, mang đến một đĩa dưa mật ong và một đĩa nho.
Bạch Cơ cười nói: “Sư thái Vô Lộc, có chuyện gì khiến người phiền muộn sao?”
Vô Lộc uống một ngụm trà hương nhụy, nhăn mày nói: “Là thế này. Người đệ đệ ở thế tục của ta gần đây gặp phải chuyện kỳ lạ, phát bệnh điên loạn. Nương già không biết làm sao đành đến chùa Vân Hoa tìm ta, mong ta mượn phúc của Phật ta giúp đệ đệ ta hồi phục lại như cũ. Ta hàng ngày thành tâm tụng kinh cầu nguyện nhưng đệ đệ vẫn không khá hơn, Ngọc Quỷ nói những chuyện quái lạ như thế này có thể đến Phiêu Miểu các nên ta đến đây.”
Bạch Cơ nói: “Sư thái Vô Lộc, đệ đệ người gặp chuyện gì thế?”
Vô Lộc đáp: “Nghe nương ta nói, đệ đệ ta và bạn đi Núi Mang ngắm cảnh, hai người bị mất tích. Vài ngày sau một đoàn thương buôn đi ngang qua con đường dưới núi phát hiện đệ đệ ta nằm trong bụi cỏ bèn cứu hắn và đưa hắn vào kinh thành. Trùng hợp, người hàng xóm của ta đang làm ăn ở chợ Tây nhận ra đệ đệ ta, nương ta đã cảm ơn đoàn thương buôn và đưa đệ đệ về nhà. Sau khi tỉnh lại, đệ đệ ta thần trí không tỉnh táo, điên loạn, nói gì mà chó hoang, yêu quái dây leo, ăn thịt người... Thầy thuốc cũng hết cách, mời đạo sĩ đến trừ tà cũng không hiệu quả, nương ta rất lo, đành đến tìm ta mong tìm ra cách.”
Bạch Cơ lẩm bẩm: “Núi Mang à... Thế này nhé, sư thái Vô Lộc, ta sẽ đến nhà người xem tình trạng của đệ đệ người rồi tính tiếp.”
Vô Lộc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tốt quá rồi! Nhà của ta ở Phường Đại Đồng. Phường Đại Đồng, phố số hai, nhà họ Ngô bán đậu hũ. Ngươi đến Phường Đại Đồng hỏi thăm là biết ngay. Hôm nay ta lấy cớ mua kim chỉ để ra ngoài, phải quay về chùa Vân Hoa, không thể đưa ngươi đi được.”
Bạch Cơ cười nói: “Không sao. Ta và Hiên Chi sẽ đi cùng.”
Vô Lộc gãi đầu hỏi: “Xin hỏi, tiền thù lao là bao nhiêu thế? Ngọc Quỷ nói rằng quy tắc của Phiêu Miểu các là vật đổi vật, mọi việc đều có cái giá của nó.”
Bạch Cơ cười nói: “Ta chưa rõ tình trạng của đệ đệ người thế nào nên vấn đề thù lao đợi ta xem đã rồi mới quyết định.”
Vô Lộc chắp tay, nói: “A Di Đà Phật! Cảm ơn Bạch Cơ thí chủ rất nhiều.”
Vô Lộc uống hết trà hương nhụy rồi cùng công chúa Ngọc Quỷ cáo từ.