Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 17

Khi linh cẩu quay đầu lại, Nguyên Diệu mới nhận ra đó không phải là một con linh cẩu, mà là một yêu quái trông rất giống linh cẩu.

Tất Xá Già nhìn Bạch Cơ và Nguyên Diệu, khẽ ngửi ngửi không khí bằng mũi rồi nhe răng: “Tưởng là loài người, hóa ra lại là hai con rồng...”

Ly Nô đứng dậy, cười nói: “Chủ nhân, mọt sách lên rồi à! Ly Nô đã chọn một chỗ ngắm cảnh tốt nhất và bày sẵn đồ ăn thức uống rồi. Hai người leo núi mệt rồi phải không? Mau đến đây nghỉ ngơi chút đi.”

Leo núi suốt đoạn đường dài, Bạch Cơ và Nguyên Diệu quả thật có hơi mệt mỏi, cả hai bước đến tấm thảm nhung Ba Tư và ngồi xuống.

Ly Nô tiện tay hái hai bông hoa lục giác từ bãi cỏ bên cạnh. Nó lật ngược hai bông hoa, chúng bèn biến thành hai chiếc ly lục giác.

Ly Nô mở túi nước và rót hai ly trà để giải nhiệt cho Bạch Cơ và Nguyên Diệu.

Ly Nô lắc lắc túi nước, hỏi Tất Xá Già đang gặm bánh hồ: “Ngươi có muốn uống không?”

Tất Xá Già lắc đầu: “Ta không thích uống trà hoa cỏ.”

Ly Nô nói: “Chủ nhân, Ly Nô gặp con yêu quái linh cẩu này ở trên đỉnh núi. Nó đang tìm chủ nhân của nó. Nó nói nó đói bụng nên Ly Nô đã mủi lòng mời nó ăn một cái bánh hồ.”

Tất Xá Già nói: “Mèo đen, nói lại lần nữa, ta không phải là yêu quái linh cẩu, ta là một con Tất Xá Già.”

Nguyên Diệu không kiềm được mà hỏi: “Tất Xá Già là loại yêu quái gì?”

Tất Xá Già vừa gặm bánh hồ vừa trả lời: “Là ngạ quỷ.”

Bạch Cơ cầm một chiếc bánh hồ vừa ăn vừa nói: “Đó là ngạ quỷ được ghi chép trong kinh Phật, chuyên ăn xác chết.”

Nghe vậy, Nguyên Diệu âm thầm dịch người ra xa Tất Xá Già thêm một chút.

Tất Xá Già hỏi: “Khi hai người lên núi có thấy chủ nhân nhà ta trên đường không?”

Nguyên Diệu trả lời: “Chúng ta đi suốt đoạn đường nhưng không gặp ai cả... À, cũng không gặp loài phi nhân nào.”

Tất Xá Già nói: “Chà, có lẽ chủ nhân đã chạy qua ngọn núi khác chơi rồi, hoặc có thể đã về nhà rồi. Trẻ con không thể ngồi yên được, suốt ngày chỉ thích chạy nhảy lung tung.”

Nguyên Diệu tò mò hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Tất Xá Già vừa định trả lời thì bất ngờ xuất hiện một bóng người từ phía sau một tảng đá.

Đó là một thiếu niên loài người mặc áo tròn màu cỏ non.

Thiếu niên khoảng đôi mươi, trắng trẻo và khôi ngô, đôi mắt sáng ngời và trong trẻo, ánh mắt lấp lánh vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ. Trên tay thiếu niên cầm một quả cầu gốm khắc hoa tú cầu phát ra tiếng reng reng.

Tất Xá Già thấy thiếu niên, vui mừng nói: “Chủ nhân, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.”

Nguyên Diệu có hơi ngạc nhiên. Đây là chủ nhân mà Tất Xá Già đang tìm sao?! Hắn tưởng rằng chủ nhân mà Tất Xá Già nói đến cũng là một Tất Xá Già nhưng không ngờ lại là một thiếu niên loài người. Hơn nữa, thiếu niên này cầm quả cầu gốm giống như đồ chơi của trẻ con, không hề phù hợp với độ tuổi của hắn.

Thiếu niên chống một tay lên hông, tay còn lại chỉ vào Tất Xá Già, tức giận nói: “A Đạt, ngươi ở đây chơi với người ta mà không gọi ta!”

Thiếu niên hành xử như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Tất Xá Già vội đứng lên, đi đến bên thiếu niên, nói: “Chủ nhân, ngươi đúng là nhọc lòng ta. Ta không chơi, ta đi tìm ngươi khắp nơi, ngươi đừng chạy lung tung nữa, hãy về nhà trước khi cha ngươi về đi mà.”

Thiếu niên nhìn về phía Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô, cười khúc khích nói: “A Đạt, ngươi có thể dẫn ba người này về nhà không? Ta muốn chơi trò chơi với họ.”

Tất Xá Già giật mình, nói: “Không được! Ba vị này là long thần và mèo yêu chín đuôi đến du ngoạn núi Mang...”

“Ngươi nói dối!” Thiếu niên chỉ vào Nguyên Diệu, cười nham hiểm: “Người này rõ ràng là loài người.”

Nguyên Diệu cảm thấy có hơi lo lắng.

Tất Xá Già nhìn Nguyên Diệu một lúc, chỉ thấy long khí bao quanh hắn, linh lực tràn đầy.

“Chủ nhân! Đừng nói nhảm nữa! Đi! Chúng ta về nhà, nếu không cha ngươi sẽ mắng ta mất.”

Tất Xá Già nắm lấy tay của thiếu niên, tay kia chỉ vào đầu mình và nói với Bạch Cơ, Nguyên Diệu, cùng Ly Nô: "Thiếu lang quân nhà ta lúc năm tuổi gặp phải một tai nạn, đầu óc bị tổn thương. Tâm trí của hắn vẫn luôn dừng lại ở năm tuổi. Hắn có nói năng lảm nhảm gì thì mong các vị đừng để ý. Ta phải đưa thiếu lang quân về rồi, xin cáo từ. À, cảm ơn các vị vì bánh hồ nhé!"

"Đi cẩn thận, không tiễn đâu!" Ly Nô nói.

"Đầu óc ngươi mới có vấn đề." Thiếu niên không hài lòng nói.

"Đi thôi, về nhà nào!"

Tất Xá Già kéo thiếu niên, rời khỏi đỉnh núi. Đi được vài bước, nó quay đầu lại thì thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô đang nhìn mình bèn vẫy tay chào.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô cũng vội vàng vẫy tay chào tiễn biệt Tất Xá Già và thiếu niên, nhìn họ dần dần biến mất trong bóng hoàng hôn.

Nguyên Diệu tò mò hỏi: "Bạch Cơ, chẳng phải ngươi nói "người sống không vào núi Mang" sao? Thiếu niên này là sao vậy?"

Bạch Cơ và Ly Nô nhìn nhau, Bạch Cơ nói: "Hiên Chi đang nói linh tinh gì vậy, thiếu niên này không phải là con người."

"Mọt sách đến cả người và phi nhân cũng không phân biệt được sao?"

Nguyên Diệu ngẩn người, nói: "Rõ ràng là con người mà. Ta vẫn có thể phân biệt rõ ràng giữa người và phi nhân."

Bạch Cơ suy nghĩ một chút, cười nói: "Thực ra Hiên Chi cũng không nói sai. Thiếu niên này có một nửa là con người. Trong núi Mang này có đủ mọi chuyện kỳ lạ. Những kẻ qua đường như thế này không liên quan gì đến chúng ta."

Nguyên Diệu gãi đầu nói: "Ta cứ cảm thấy Tất Xá Già và thiếu niên này có điều gì đó rất kỳ quái."

Sau khi Tất Xá Già và thiếu niên rời đi, trời đã hoàn toàn tối.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô ngồi trên tấm thảm nhung Ba Tư vừa uống trà hương nhu vừa ăn thịt cừu nướng và bánh hồ vừa ngắm nhìn kinh thành Thần Đô từ xa.

Bóng đêm dần buông xuống, núi non chìm vào trong bóng tối. Trong tòa thành Thần Đô, ánh sáng từ những ngôi nhà dần dần thắp sáng, tạo thành một biển sao lấp lánh trên mặt đất.

"Đẹp quá!" Nguyên Diệu không thể kìm lòng mà khen ngợi.

Bạch Cơ cười nói: "Mỗi ánh đèn đều là một dục vọng. Biển lửa sao rực rỡ này được hình thành từ những dục vọng của con người, quả đúng là tuyệt đẹp."

Ly Nô chỉ cảm thấy gió đêm trên đỉnh núi lạnh buốt, nó đã lấy chiếc chăn nhỏ của mình ra và quấn chặt quanh người.

Mèo đen nói: "Thịt cừu nướng khi lạnh có mùi tanh khó ăn quá. Càng nhìn ta càng thấy biển đèn bên dưới giống như một chậu lửa đang cháy rực, có thể dùng để nướng cá. Một chậu lửa lớn như vậy có thể nướng cùng lúc mấy con cá béo mềm mọng nước..."

Ly Nô vừa nuốt nước miếng vừa tưởng tượng, trong đầu nghĩ đến cảnh nướng những con cá béo không có thật trên biển đèn rực rỡ ở Thần Đô.

Mặc dù cảnh đêm từ núi Mang rất đẹp nhưng ngắm nhìn một lúc cũng cảm thấy chán.

Một cơn gió đêm thổi qua, Nguyên Diệu rùng mình vì lạnh.

"Bạch Cơ, đỉnh núi lạnh quá, chúng ta xuống làm việc chính thôi. Xong việc rồi còn về Phiêu Miểu các ngủ."

Bạch Cơ nói: "Được. Giờ này, mọi người cũng gần như đều đã tỉnh dậy rồi."

Ly Nô và Nguyên Diệu thu dọn tàn tích trên tấm thảm nhung Ba Tư, Bạch Cơ đi đến bên một tảng đá, hái một cây đèn lồng từ giữa bụi cỏ.

Chỉ trong chớp mắt, cây đèn lồng trong tay Bạch Cơ biến thành một chiếc đèn phát ra ánh sáng xanh lục như lửa quỷ.

Bạch Cơ đưa chiếc đèn quỷ cho Nguyên Diệu, nói: "Hiên Chi cầm lấy."

"Được." Nguyên Diệu nhận lấy chiếc đèn quỷ.

Ly Nô mang gói đồ đi đến một cây thông, nó treo gói đồ lên ngựa trời đang ăn cỏ sau cây.

"Chủ nhân, đêm nay có cần triệu hồi con rắn Minh nữa không?" Bạch Cơ gật đầu.

"Hiếm khi đến núi Mang, hãy gặp lại bạn cũ một lần. Không biết hắn còn ở núi Mang không..."

Ly Nô nói: "Vậy thì để Ngựa trời xuống núi trước."

Ly Nô vỗ đầu ngựa, Ngựa trời dường như hiểu được ý của mèo, nó ngẩng đầu hí vang, vỗ cánh bay xuống núi, tìm đồng bọn của mình.

Bạch Cơ đứng bên vách núi, trong gió trời lộng lẫy, ngươi vươn tay ra.

Một luồng long khí từ lòng bàn tay Bạch Cơ bay vút lên trời, trong mây trên trời vang lên một tiếng sấm nổ.

"Ầm ầm..."

Không lâu sau, trong khu rừng của núi Mang vang lên tiếng "xào xạc..." giống như đáp lại tiếng sấm, có một thứ khổng lồ đang xuyên qua bóng tối của khu rừng, chầm chậm tiến đến.

Nguyên Diệu quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng xào xạc.

Dưới ánh trăng khuyết, một con mãng xà khổng lồ có màu xanh trắng đang vượt núi băng rừng, chầm chậm tiến đến.

Thân hình mãng xà to lớn như bánh xe khổng lồ, chiều dài khoảng trăm trượng, đứng thẳng lên như ngọn núi. Mắt của nó có màu xanh biếc, trên đầu có một chiếc sừng, thân thể phát ra ánh sáng lạnh màu xanh trắng.

Nguyên Diệu nhìn thấy, con mãng xà khổng lồ này lớn hơn Xà Phu nhân ở Trường An đến ba lần, không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"Bạch Cơ, lâu rồi không gặp." Mãng xà núi Mang đứng dưới vách đá, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cơ với đôi mắt sáng rực như đèn lồng xanh, nói.

Bạch Cơ cười nói: "Cũng không lâu lắm, chỉ có trăm năm thôi mà. Thanh Minh, ta tưởng ngươi đã về nước Ô Đồ rồi, không ngờ ngươi vẫn ở lại núi Mang."

Mãng xà nói: "Khó khăn lắm mới thoát khỏi nước Ô Đồ, ta không muốn quay về."

Bạch Cơ cười nói: "Thanh Minh, đêm nay trăng rất đẹp, dẫn chúng ta đi dạo quanh núi Mang một vòng nhé."

Mãng xà nhìn lướt qua Nguyên Diệu và Ly Nô, ánh mắt dừng lại trên người Nguyên Diệu.

"Đây là long tộc? Không đúng, tuy trên người có khí tức của rồng nhưng khí tức của con người còn nồng hơn."

Bạch Cơ cười nói: "Chỉ là một chút trò vặt vãnh, không lừa được đại yêu quái như ngươi. Hiên Chi là con người là người hầu mới mua của ta ở Trường An."

Con mãng xà bỗng chốc áp sát Nguyên Diệu, dùng đôi mắt như gương đồng quan sát hắn, nói: "Trông ngốc nghếch thế này chắc là đầu óc cũng chẳng lanh lợi, mà diện mạo cũng bình thường... Bạch Cơ, ánh mắt chọn người hầu của ngươi thật đáng lo ngại. Ta có nhiều người hầu đẹp đẽ lắm, cả nam lẫn nữ, ngươi có muốn ta tặng ngươi vài người không?" Lưỡi của mãng xà phất phơ trên mặt Nguyên Diệu, lạnh buốt như nước đá làm hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng lùi ra sau ẩn nấp sau lưng Bạch Cơ.

Bạch Cơ chưa kịp nói gì, Ly Nô đã lên tiếng mắng: "Người hầu của ngươi toàn là rắn, chủ nhân ta với rắn không hợp nhau, đừng có màđưa tới Phiêu Miểu các. Đưa tới là ta nấu ngay thành một nồi súp rắn hành tỏi cho ngươi đó."

Bạch Cơ cười nói: "Thanh Minh, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng Ly Nô không thích rắn, nên không thể làm gì khác được."

Mãng xà vòng qua bên cạnh chú mèo đen nhỏ, há miệng lớn ra như muốn nuốt chửng nó.

Chú mèo đen đảo mắt, không thèm để ý mà quay đầu đi chỗ khác.

Mãng xà chỉ muốn dọa chơi, không dám thực sự nuốt chú mèo đen, thấy chú mèo không quan tâm đến mình, nó bèn từ bỏ.

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô ngồi trên lưng mãng xà, được nó chở đi dạo trong núi Mang.

Dưới ánh trăng trong núi Mang, cây cối um tùm, giữa rừng ẩn hiện những ngôi mộ cổ. Yêu quái đi lại trong núi, hồn ma lượn lờ bên ngoài mộ, thỉnh thoảng còn thấy một vài thứ hình thù kỳ dị hơn.

Bạch Cơ ngồi trên lưng mãng xà nhìn xung quanh.

Cô nói: "Hơn trăm năm không đến, cây cối ở núi Mang càng trở nên rậm rạp, trông cũng u ám hơn."

Ly Nô quấn chặt chiếc chăn nhỏ, nói: "Âm khí cũng nặng hơn. Lạnh chết đi được."

Nguyên Diệu rùng mình không dám lên tiếng, càng không dám nhìn kỹ vào những bóng ma ẩn hiện trong rừng rậm.

Mãng xà vừa đi vừa nói: "Bạch Cơ vốn ít khi ra khỏi Phiêu Miểu các, đêm nay đến núi Mang là có chuyện gì thế?"

Bạch Cơ nói: "Cũng không có chuyện lớn gì. Bởi vì Võ đế phong cho ta núi Mang làm Mang Sơn Hầu nên ta đến để tuần tra lãnh địa của mình."

Mãng xà nói: "Mang Sơn Hầu? À, ta nhớ rồi, mùa xuân năm nay có dán một tấm cáo thị hoàng bảng trong núi Mang. Bạch Cơ, dù là bạn bè ta cũng phải nói rõ trước, dù ngươi là Mang Sơn Hầu nhưng vực sâu U Minh không thuộc quyền cai quản của ngươi. Ta sẽ không chia sẻ với ngươi bảo vật và sức mạnh hắc ám trong vực sâu."

Bạch Cơ nói: "A, ta biết mà, các đại yêu quái các ngươi đều như vậy... Thanh Minh, ngươi yên tâm, ta không định cướp đồ của ngươi. Ta muốn những thứ khác cơ."

Mãng xà uốn mình, nói: "Vậy thì tốt quá! Bạch Cơ, vài ngày nữa ta sẽ tổ chức một buổi tiệc yêu quái tại núi Mang, mời tất cả yêu quái và ma quỷ trong núi Mang tham dự, để chúc mừng ngươi trở thành Mang Sơn Hầu và làm lễ đăng quang cho ngươi..."

Ly Nô bĩu môi nói: "Ngươi đúng là con rắn độc một bụng mưu mô, ngươi tổ chức tiệc yêu quái ở núi Mang là muốn hại chủ nhân ta à?"

Nguyên Diệu nghĩ thầm, nếu các đại yêu quái trong núi Mang đều giống như Thanh Minh, không muốn từ bỏ lãnh địa của mình, không muốn mất bảo vật thì buổi tiệc đăng quang này sẽ biến thành buổi tiệc đấu đá, mọi người sẽ phải chiến đấu với Bạch Cơ, không khéo còn khiến núi Mang nhuốm máu.

Bạch Cơ cười nói: "Thanh Minh, tiệc yêu quái ở núi Mang chắc chắn sẽ diễn ra nhưng không phải bây giờ. Hiện tại, ta chưa cần đến những thứ trong núi Mang. Đúng rồi, đêm nay ta đến núi Mang còn có một việc nữa."

Mãng xà hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Bạch Cơ nói: "Có một con người đến núi Mang, không biết gặp phải chuyện gì mà bị kinh hãi. Hình như hắn ta còn trúng độc, toàn thân từ tay chân bắt đầu phân tách, trở nên dị dạng. Ta muốn biết nguyên nhân là gì, có phải liên quan đến yêu quái nào trong núi Mang không."

Mãng xà nghĩ một lát, có hơi mơ hồ.

"Trong núi Mang này, yêu quái ẩn nấp không thua kém gì những yêu quái ở Lạc Dương. Yêu quái trong núi Mang thường săn người nên người sống không vào núi Mang. Ta luôn ẩn mình dưới vực sâu U Minh, rất ít khi lên mặt đất, không rõ những chuyện trên mặt đất. Nhưng ta có thể bảo thuộc hạ của mình đi hỏi thăm, ngươi cho ta vài ngày, ta sẽ tìm ra được."

Bạch Cơ đang cân nhắc.

Nguyên Diệu không nhịn được nói: "Bạch Cơ, tình trạng của Ngô Du rất nguy kịch, nói là ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá. E rằng không thể đợi vài ngày đâu.”

Bạch Cơ nói: "Hiên Chi nói đúng. Thanh Minh, chuyện này liên quan đến sinh tử, chúng ta muốn cứu người rất gấp. Ngươi có biết ai hiểu rõ tình hình trên núi Mang không?"

Mãng xà nghĩ một lát rồi nói: "Có rồi, ta sẽ đưa các ngươi đi tìm Chi Diệp. Nàng ấy và tộc của mình mỗi ngày đều tìm kiếm thức ăn khắp nơi trong núi Mang nên rất thông thạo tin tức, rất ít chuyện trên mặt đất mà họ không biết."

Bạch Cơ có hơi ngờ vực hỏi: "Chi Diệp?"

Thanh Minh nói: "Tộc Chi Diệp là một bộ tộc mới di cư đến núi Mang sau khi ngươi rời Trường An."

Bạch Cơ chợt hiểu ra, nói: "Ồ thì ra là những kẻ mới đến."

Dưới ánh trăng, mãng xà chở Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô lặng lẽ di chuyển trong núi Mang. Chẳng mấy chốc, mãng xà đã đến dưới một cây đại thụ cao chọc trời.

Nguyên Diệu cảm thấy hơi kỳ lạ, khi tiến gần cây này, không khí trở nên nóng bức hơn nhiều như giữa trưa mùa hè.

Ly Nô cũng cảm thấy nóng bèn để chiếc chăn nhỏ sang một bên.

Bạch Cơ nói: "Trong cây này có chứa Hỏa Sức Châu à? Nóng quá."

Mãng xà nói: "Tộc Chi Diệp di cư từ phương Nam đến nên họ sợ lạnh. Vì vậy họ đặt Hỏa Sức Châu trong cây chết này để giữ ấm cho tổ của mình."

"Cây chết?" Nguyên Diệu cảm thấy lạ lùng, cái cây trước mặt rõ ràng là sum suê cành lá, đầy sức sống, sao lại nói là cây chết?

"Ôi, Thanh Minh, ngươi từ vực sâu U Minh lên đây à? Đúng là chuyện hiếm thấy..." Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc của nữ nhân vang lên.

Khi giọng nói của nữ nhân vang lên, lá cây trên cây bỗng không gió mà lay, lắc lư trong màn đêm, và từ từ di chuyển.

Lá cây sao lại có thể di chuyển được?!

Nguyên Diệu ngạc nhiên, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra rằng cây này thực ra là một cây chết, những cành cây khẳng khiu không hề có lá Nguyên Diệu khiến vô cùng ngạc nhiên, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra cái cây này thực chất là một cây chết, các cành cây trơ trụi không hề có lá. Những chiếc "lá cây" thật ra chỉ là một nhóm kiến đông nghịt trên cây, dùng tơ nhả ra để kết thành mạng, tụ lại thành một khối. Trong đó, con kiến cây phát ra âm thanh, thân hình khổng lồ, màu hổ phách, được bao quanh bởi vô số kiến khác.

Con rắn lớn nói: "Đêm nay có bạn đến Núi Mang, tất nhiên ta phải lên đây tụ tập. Chi Diệp, ta muốn hỏi ngươi một việc được không?"

"Việc gì?" Chi Diệp hỏi.

Con rắn lớn nói: "Liên quan đến việc con người đi vào Núi Mang."

Rồi con rắn kể lại toàn bộ sự việc mà Bạch Cơ muốn tìm hiểu.

Nghe xong, Chi Diệp bàn bạc với đám đồng loại một lúc rồi nói: "Các ngươi hãy đi về phía bắc, vào sâu trong hẻm núi, tìm trong những ngôi mộ cổ, có lẽ sẽ tìm được câu trả lời mà các ngươi cần."

Bạch Cơ hỏi: "Trong ngôi mộ cổ ở hẻm núi có gì?"

Chi Diệp đáp: "Ở đó có một khu vực phủ đầy dây leo rất u ám còn có cả kết giới chú thuật, chúng ta đi kiếm ăn cũng không dám tới đó."

Bạch Cơ hỏi tiếp: "Nếu các ngươi chưa bao giờ đến mộ cổ bị dây leo phủ kín thì sao biết nơi đó có đáp án mà chúng ta cần?"

Chi Diệp nói: "Thời gian trước, chúng ta nhặt được một bàn tay người bên ngoài hẻm núi, bàn tay đó bị tách làm đôi."

Nghe vậy, Bạch Cơ nói: "Cảm ơn. Vậy chúng ta sẽ đi xem trong hẻm núi."

Sau khi từ biệt tộc Chi Diệp, con rắn lớn chở Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô đổi hướng, đi về phía bắc.

Dưới ánh trăng, trong Núi Mang, một hẻm núi ẩn mình giữa những ngọn núi.

Con rắn lớn dừng lại trước hẻm núi, nói: "Bạch Cơ, ta chỉ đưa các ngươi đến đây thôi. Trong hẻm núi này có rất nhiều lăng mộ, địa hình gập ghềnh, không thích hợp để thân hình to lớn như ta di chuyển."

Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô bèn xuống đất.

Bạch Cơ cười nói: "Thanh Minh, cảm ơn ngươi đã đồng hành với chúng ta đêm nay. Nếu rảnh rỗi ngươi có thể đến Phiêu Miểu các tìm ta uống rượu."

"Được thôi, ta thích uống rượu Kim Cốc nhất." Con rắn lớn vui vẻ vặn mình.

Bạch Cơ cười nói: "Không thành vấn đề, ta sẽ chuẩn bị sẵn vài hũ."

Sau khi con rắn lớn rời đi, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô tiến vào những ngôi mộ cổ trong hẻm núi dưới ánh trăng.

Trong rừng cây rậm rạp là những ngôi mộ u ám, gió đêm thổi qua không ngừng vọng lại tiếng kêu thê lương của loài chim đêm.

Nguyên Diệu cầm đèn lồng quỷ xanh, đi trong rừng mà lòng đầy bất an. Không hiểu sao khi vào hẻm núi, hắn rất ít thấy những hình bóng quái dị.

Bạch Cơ lẩm bẩm: "Bước vào hẻm núi, dường như không còn yêu khí nữa nhưng không khí cứ kỳ lạ thế nào ấy..."

Ly Nô nhíu mũi lại, nói: "Chủ nhân, mọt sách, các ngươi có ngửi thấy không? Thơm quá! Như thể ai đó đang nấu ăn vậy?"

Nguyên Diệu vội hít hít mũi, trong gió đêm, có mùi thơm nhè nhẹ của thịt nướng.

Bạch Cơ hít hít mũi, nói: "Dường như còn có cả mùi thuốc bắc, giống như ai đó đang sắc thuốc..."

"Chủ nhân, mọt sách, chúng ta đi theo mùi kia đi." Ly Nô đề nghị.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu không phản đối. Vì họ cũng không biết phải đi đâu nên nghe theo đề nghị của Ly Nô, thử vận may một phen.

Ly Nô dẫn đầu đuổi theo mùi hương, Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi theo sau.

Sau khoảng thời gian một nén nhang, ba người họ đến trước một ngôi mộ cổ đổ nát. Trước ngôi mộ có một tấm bia cao bị gãy làm đôi, tấm bia phủ đầy dây leo, không nhìn rõ được khắc gì trên đó.

Từ cửa vào ngôi mộ, phát ra ánh sáng đỏ mờ mờ như thể có đèn lửa.

Mùi thịt nướng là phát ra từ trong ngôi mộ.

Ly Nô nhíu mũi, nói: "Mùi đồ nướng không hôi còn pha lẫn mùi mỡ và mật ong, tiêu, tía tô, sả... Chỉ cần ngửi thôi cũng biết người nấu ăn rất giỏi! Không ngờ tìm mãi ở Lạc Dương chẳng thấy đầu bếp nào ra hồn, hóa ra đầu bếp giỏi đều ở trong mộ!"

Nguyên Diệu ngửi thấy mùi thơm, thì bụng đói cồn cào.

Bạch Cơ nhìn quanh.

Bỗng nhiên, một dây leo ẩn mình trong bóng tối giống như con rắn lặng lẽ rút khỏi tấm bia.

Bạch Cơ tình cờ nhìn thấy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, định đuổi theo dây leo đó.

Nhưng từ cửa ngôi mộ, đã có một con yêu tinh linh cẩu bước ra.

Hai bàn tay con linh cẩu vẫn còn dính dầu và bột gia vị, khi thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô, nó tỏ ra ngạc nhiên.

"Sao các ngươi lại đến đây?!"

Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô nhìn kỹ lại, nhận ra đó là Tất Xá Già, kẻ đã cùng Ly Nô ngắm hoàng hôn trên đỉnh Thúy Vân vào lúc hoàng hôn.
Bình Luận (0)
Comment