Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 18

Bạch Cơ và Nguyên Diệu chưa kịp nói gì, Ly Nô đã lên tiếng trước: "Ồ! Linh cẩu, đây là nhà ngươi sao?"

Tất Xá Già quay đầu nhìn lại ngôi mộ rồi xoa tay nói: "Đây là nhà mới của ta, ngôi mộ trước kia bị sập do mưa lớn rồi."

Bạch Cơ cười nói: "Nhà ngươi trông khá đấy, không mời chúng ta vào ngồi chơi sao?"

Tất Xá Già suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dù sao hôm nay Vu Y cũng không có nhà, mời các ngươi vào ngồi chơi chút đi. Đúng lúc ta đang làm bữa tối, nếu các ngươi không chê thì ăn cùng luôn nhé?"

Nguyên Diệu nhớ lại Tất Xá Già là loại ngạ quỷ ăn xác chết, định từ chối.

Nhưng Bạch Cơ lại cười nói: "Được thôi. Đi lâu rồi vừa hay đang đói bụng."

Thế là Tất Xá Già dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô vào trong ngôi mộ cổ.

Bạch Cơ và Ly Nô đi theo Tất Xá Già ở phía trước, Nguyên Diệu lưỡng lự đi theo sau.

Ly Nô hỏi: "Linh cẩu, ngươi đang làm món gì mà thơm thế?"

Tất Xá Già nói: "Thịt nướng... Mà này, ngươi đừng gọi ta là linh cẩu, ta không phải là linh cẩu, ta là Tất Xá Già!"

"Biết rồi, linh cẩu." Ly Nô đáp.

Nguyên Diệu đi qua hành lang của ngôi mộ, chỉ cảm thấy âm u lạnh lẽo, không khỏi nổi da gà.

Khi đi qua cánh cửa mộ thứ hai, bức tượng thú trấn mộ ở bên cạnh cửa đá, khi Nguyên Diệu đi qua, bỗng nhiên nháy mắt một cái rồi há miệng nhưng không phát ra âm thanh.

Nguyên Diệu nhìn kỹ lại, hình dạng miệng của thú trấn mộ dường như đang nói: "Chạy mau..."

Nguyên Diệu lập tức muốn chạy trốn nhưng Bạch Cơ và Ly Nô đã đi theo Tất Xá Già vào trong mộ thất.

Nguyên Diệu mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cũng đành phải cắn răng đi theo vào bên trong.

Tất Xá Già dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô vào một phòng mộ đã bị sụp đổ một nửa. Ở góc đông bắc của phòng mộ có một chiếc đèn cung đình hình chim hạc đang thắp sáng. Dọc theo bức tường là một đống bình thuốc lớn nhỏ khác nhau, dưới đất còn để một số loại dược liệu kỳ quái. Trên đống củi cháy, một chiếc nồi đất được treo lủng lẳng, bên trong chứa một ít chất lỏng màu nâu vàng, đang sôi sùng sục.

Tất Xá Già có vẻ hơi ngượng ngùng nói: “Đây là phòng thuốc... Chúng ta chưa bao giờ có khách, vì vậy không có sẵn phòng khách để tiếp đón.”

Ly Nô nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Linh cẩu, ngươi cũng biết chế biến dược liệu sao?”

Tất Xá Già xua tay, nói: “Không phải, đây là phòng thuốc của Vu Y. Ta không biết chế biến dược liệu, ta nhìn thấy dược liệu đã đau đầu rồi, đến trà hoa cỏ ta còn không uống nữa là. Vu Y không thích người khác động vào thuốc và bình của hắn nên ở đây không tiện để tiếp đãi các ngươi. Hãy theo ta vào nhà bếp. Nhà bếp trước đây vốn là một bàn thờ trong ngôi mộ cổ, không gian cũng khá rộng, tạm bợ mà tiếp đãi khách vậy.”

Bạch Cơ hỏi: “Vu Y là ai? Là chủ nhân của ngươi sao?”

Tất Xá Già lắc đầu, nói: “Không phải. Vu Y là cha của Thiếu Lang Quân.”

Nguyên Diệu có phần khó hiểu hỏi: “Thiếu Lang Quân là chủ nhân của ngươi, vậy tại sao cha của hắn không phải là chủ nhân của ngươi?”

Tất Xá Già đáp: “Chủ nhân của ta là nương của Thiếu Lang Quân. Ta không có liên quan gì đến Vu Y đó cả, chỉ vì nể mặt Thiếu Lang Quân nên mới cùng hắn ở lại ngôi mộ cổ này thôi.”

Nguyên Diệu lại hỏi: “Vậy còn nương của Thiếu Lang Quân, chủ nhân của ngươi thì sao?”

Vừa nghe đến đây, ánh mắt hung ác của Tất Xá Già lập tức trở nên u ám, nói: “Bà ấy đã đã qua đời nhiều năm rồi.” Nguyên Diệu bèn không hỏi thêm nữa.

Khi nói chuyện, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô và Tất Xá Già đã bước vào phòng mộ bên trong.

Phòng mộ rất rộng rãi, có vài cột trụ tròn bị gãy đứng trơ trọi trên nền đất. Ở trung tâm phòng mộ có một bệ đá khổng lồ, trên bệ đá đầy vết máu, đặt nhiều loại dao như rìu, dao lọc xương, dao cắt thịt còn có một số mảnh thịt băm và vết máu đã khô, bên cạnh còn có một chiếc bình ba màu, trong bình chứa một ít gia vị đã được nghiền nát thành dạng sệt.

Không xa bệ đá, có một cái hố hình vuông lõm xuống mặt đất, vốn dĩ hố này là máng thoát máu kết nối với bệ tế trong phòng mộ, dùng để xả máu của các vật tế khi làm nghi lễ. Tất Xá Già đã cải tạo lại máng thoát máu này, đào hố sâu hơn và xếp chồng lên một vòng đá cao thấp xung quanh, biến nó thành một lò đất.

Trong lò đất, ngọn lửa đang cháy rực, nướng một tảng thịt lớn xiên qua thanh kiếm dài dùng để tuẫn táng trong mộ cổ.

Tảng thịt bị lửa lớn nướng đến xèo xèo, mỡ chảy ra tí tách, tỏa ra mùi thơm quyến rũ của thịt và gia vị hòa quyện.

Mùi thơm của thịt nướng như một sợi dây dẫn dụ con mèo đen bước tới.

Mèo đen phập phồng cánh mũi, cẩn thận ngửi mùi thịt nướng, nói: “Lại gần ngửi kỹ thì thấy miếng thịt này không ổn lắm vừa già vừa không tươi. Tuy nhiên, gia vị này rất đặc biệt rất kích thích vị giác. Hơn nữa, cái lò đất này cũng không tệ, nửa kín miệng, bên trái cao, bên phải thấp như vậy ngọn lửa cháy sẽ có nhiều tầng lớp, thịt nướng ra cũng có kết cấu hơn. Thịt nướng hoặc cá nướng có ngon hay không đều phụ thuộc vào ngọn lửa này.”

Nghe vậy, mắt Tất Xá Già bỗng sáng lên, hắn kích động nắm lấy móng vuốt của Ly Nô như Bá Nha gặp Tử Kỳ.

“Mèo đen, thì ra ngươi cũng biết nấu ăn sao?! Lâu lắm rồi ta mới gặp được người đồng đạo có thể trao đổi về ẩm thực!”

Ly Nô giật mạnh móng vuốt, nói: “Nhanh lên, lật miếng thịt đi, sắp cháy rồi!”

Tất Xá Già vội vàng buông tay Ly Nô ra, chạy đi lật miếng thịt.

Ly Nô và Tất Xá Già đứng cạnh lò lửa, trao đổi những kỹ thuật để làm ra món thịt nướng ngon, trò chuyện vô cùng hăng say.

Bạch Cơ vừa quan sát xung quanh vừa bước đến bên bệ tế.

Nguyên Diệu vì sợ hãi nên bám sát Bạch Cơ.

Bạch Cơ thoáng nhìn thấy trên nền đất dưới bệ tế rơi một bàn tay người bị chặt đứt, nàng liếc nhìn đống thịt vụn trên bệ tế rồi lại nhìn miếng thịt nướng không xa, không khỏi nở một nụ cười quái đản. Thấy Nguyên Diệu cũng đi theo tới, nàng thản nhiên đưa chân đá bàn tay người kia ra sau một thùng gỗ, giấu đi.

Khi Nguyên Diệu đi tới thì không nhìn thấy bàn tay người.

Nguyên Diệu thấy bệ tế trên dưới đều đầy vết máu, không khỏi lạnh cả sống lưng.

Nguyên Diệu nhìn chằm chằm vào đống thịt vụn trên bệ tế, hỏi nhỏ: “Bạch Cơ, đây là thịt gì vậy?”

Bạch Cơ cười mỉm, lấp lửng nói: “Chắc là thịt heo thịt dê gì đó. Ta không giỏi phân biệt các loại thịt.” Nói xong, Bạch Cơ bèn rời khỏi bệ tế, đi về phía lò lửa.

Nguyên Diệu cũng vội vã theo sau.

Ly Nô và Tất Xá Già vẫn đang vừa nướng thịt vừa trao đổi về ẩm thực.

Ly Nô hỏi: “Linh cẩu, gia vị ngươi dùng để nướng thịt là gì vậy?”

Tất Xá Già bận rộn lật thịt, nói: “Trong bình kia vẫn còn ít, ngươi tự xem đi.” Ly Nô chạy nhanh đến bên bệ tế, nhảy phóc lên.

Mèo đen ngồi xổm bên bình ba màu vừa nhìn vừa ngửi gia vị đã được giã nát.

“Mật ong đá, tiêu, tía tô, sả... ta chỉ nhận ra mấy loại này... Còn một mùi hương rất kỳ lạ là gia vị gì vậy?”

Tất Xá Già thuận miệng đáp: “Là thiếu lang quân nhà ta.”

“Cái gì cơ?!” Mèo đen sửng sốt.

“Cái gì?!” Nguyên Diệu ngạc nhiên.

“Hả?!” Bạch Cơ sững sờ.

Lúc này Tất Xá Già mới nhận ra mình lỡ lời, hắn nghĩ lại, mặc dù với Ly Nô có chung niềm đam mê nấu nướng vừa gặp như tri âm nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp gỡ, không rõ lai lịch ba con yêu quái này nên vẫn là không nên tiết lộ bí mật.

Tất Xá Già nuốt nước bọt, nói lảng: “Là gia vị... mà Thiếu Lang Quân nhà ta thích nhất.” Nghe vậy, Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng con ngạ quỷ này đã biến chủ nhân nhỏ của mình thành gia vị cho thịt nướng chứ.

Bạch Cơ không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.

Ly Nô tò mò hỏi tiếp: “Là gia vị gì vậy?”

Tất Xá Già nói: “Đó là một loại lá dây leo. Loại lá này gọi là Cỏ Tiên, mọc trong rừng sâu ở vùng đất Bách Việt. Người Việt ở đó rất thích mùi hương của Cỏ Tiên, thường giã nát để làm gia vị trong các món ăn.”

Ly Nô bừng tỉnh, nói: “Hóa ra là thứ mà Trung Nguyên không có, bảo sao ta không nhận ra đó là gì.”

Bạch Cơ hứng thú hỏi: “Ngươi và Vu Y đến từ vùng đất Bách Việt sao?” Tất Xá Già suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy mặc dù không thể tiết lộ bí mật nhưng câu hỏi của Bạch Cơ vẫn có thể trả lời được.

“Vu Y không phải là người Bách Việt nhưng chủ nhân của ta thì phải. Trong rừng sâu ở phía nam nhất của đất Bách Việt, có một thung lũng biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi đó có một bộ tộc sống ẩn cư. Vì bộ tộc này xem Cỏ Tiên là vật tổ để thờ phụng nên người địa phương gọi họ là Tiên tộc. Người Tiên tộc ai cũng có dị năng kỳ lạ, có thể giao tiếp với quỷ thần, và chủ nhân của ta là người Tiên tộc.” Bạch Cơ dường như muốn nói gì đó nhưng sau khi trầm ngâm một lúc lại im lặng không nói nữa.

Tất Xá Già lật lại miếng thịt nướng, tiếp tục nói: “Người Tiên tộc có một luật lệ, suốt đời không được rời khỏi thung lũng ẩn cư, cũng không được kết hôn với người ngoài. Nếu không sẽ bị nguyền rủa. Nhưng chủ nhân của ta lại bị Vu Y đáng chết kia dụ dỗ.”

Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Bị dụ dỗ là sao?”

Tất Xá Già đáp: “Là bỏ trốn. Tên Vu Y đó lang bạt khắp nơi, có một năm hắn du ngoạn đến thung lũng của người Tiên tộc, khi đang hái thuốc trên núi thì ngã từ vách đá xuống, bị thương ở chân, được chủ nhân ta đi ngang qua cứu về. Vu Y ở lại nhà chủ nhân để dưỡng thương, hai người có tình cảm với nhau rồi yêu nhau. Người Tiên tộc không được kết hôn với người ngoài nên chủ nhân ta bỏ trốn cùng Vu Y, cả hai rời khỏi đất Bách Việt, sau đó sinh ra Thiếu Lang Quân... Tất cả đều là do chủ nhân kể lại. Ta là người được chủ nhân cứu trên đường đi, để trả ơn, ta theo hầu chủ nhân. Đôi khi chủ nhân nhớ nhà, Vu Y sẽ trồng một ít Cỏ Tiên tại nơi ở của bà. Chủ nhân thường dùng Cỏ Tiên làm gia vị trong các món ăn, nhờ vậy ta cũng học được.”

Bạch Cơ hỏi: “Chủ nhân của ngươi qua đời như thế nào?”

“... Bệnh mà chết.” Tất Xá Già im lặng một lúc mới đáp.

“Sau khi chủ nhân qua đời, lẽ ra ta đã được tự do. Nhưng vì chủ nhân có ơn với ta, ta không thể yên tâm nếu không chăm sóc Thiếu Lang Quân trưởng thành nên quyết định ở lại để chăm sóc hắn, sống chung với Vu Y để qua ngày.”

Nguyên Diệu hỏi: “Thiếu Lang Quân nhà ngươi đâu rồi?”

Tất Xá Già đáp: “Đang ngủ. Hắn thường ngủ sớm. À, thịt nướng đã chín rồi.”

Ly Nô hứng khởi xoa xoa móng vuốt, nói: “Này, sách mọt, mau đi lấy dĩa đi.” Nguyên Diệu bèn đi về phía bệ tế để tìm dĩa.

Trên bệ tế, chỉ thấy có rìu, dao lọc xương, dao cắt thịt và một vài chiếc bát đĩa bằng đất sét nhưng không thấy dĩa đâu.

Dĩa ở đâu nhỉ? Nguyên Diệu vừa tìm kiếm vừa suy nghĩ.

Một sợi dây leo màu xanh lục lặng lẽ bò từ những bức tường đổ nát của phòng mộ vào trong, chầm chậm di chuyển trên bệ tế rồi rút ra ba chiếc dĩa tròn có hoa văn hình nho từ dưới một cái bình đất màu vàng, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Nguyên Diệu.

Nguyên Diệu thấy ba chiếc dĩa được đưa đến tay mình bèn thở phào nhẹ nhõm, hắn thuận tay nhận lấy dĩa, nói: “Cảm ơn.”

Dây leo trong không trung khẽ uốn éo rồi bằng một giọng trẻ con nói: “Không có chi.” Nguyên Diệu ngây người nhìn chằm chằm vào dây leo đang uốn éo trước mặt, há hốc mồm.

Dây leo vươn vai, quấn qua quấn lại, nói: “Ta cũng muốn ăn thịt nướng.”

Nguyên Diệu nghe thấy dây leo biết nói, giọng nói lại rất quen thuộc, là giọng của Thiếu Lang Quân mà hắn đã gặp lúc chạng vạng tối.

Tình huống này khá kỳ quái, Nguyên Diệu có hơi sợ hãi, định nhấc chân chạy đi.

Vì có một đoạn dây leo quấn quanh dưới đất, khi Nguyên Diệu vừa bước chạy, không cẩn thận bị một sợi dây leo vướng chân, ngã nhào xuống đất.

“Choang!” Ba chiếc dĩa tròn trong tay Nguyên Diệu lập tức rơi vỡ.

Bông hoa đuôi phượng màu tím cài trên tóc Nguyên Diệu cũng rơi xuống, khí tức của rồng che giấu hơi người lập tức bị lộ.

Dây leo lập tức cảm nhận được, nó bất ngờ vọt lên không, quấn chặt lấy thư sinh đang sợ đến ngẩn người.

“Có mùi của con người... Thật tuyệt, có thể chơi trò chơi rồi!”

Nguyên Diệu ngã ngồi trên đất thì thấy một mảnh dây leo xanh biếc từ trên cao lao tới quấn chặt mình, sợ hãi kêu lên: “Bạch Cơ, cứu mạng...”

Bạch Cơ nheo mắt nhìn dây leo đang bay lượn phía không xa, đôi mắt sáng ngời, nàng nghiêng đầu suy nghĩ điều gì đó nhưng không hề hành động.

Con mèo đen chỉ chú ý đến miếng thịt nướng, thấy Bạch Cơ không động đậy nó cũng không động đậy.

Vậy là dây leo lập tức quấn chặt thư sinh, trói chặt hắn vào một chiếc cột trụ trong phòng mộ.

Tất Xá Già đứng dậy, cánh mũi phập phồng, tiến về phía thư sinh.

“Hóa ra là một con người.”

Tất Xá Già cảnh giác quay đầu nhìn về phía Bạch Cơ và Ly Nô.

“Sao các ngươi lại đi cùng một con người? Không lẽ các ngươi cũng là người?”

Bạch Cơ và Ly Nô nhìn nhau một cái, đồng thanh đáp: “Chúng ta không quen hắn!”

Bạch Cơ cười nói: “Ta là một con rồng, thật còn hơn vàng. Ta gặp con người này trên đường, cứ tưởng hắn cũng là rồng nên mới cùng du ngoạn, hóa ra lại là một con người!”

Mèo đen nói: “Ta là một con mèo, ngươi nhìn cũng biết rồi. Ta đã cảm thấy hắn có gì đó kỳ lạ không giống phi nhân, hóa ra lại là con người giả dạng.”

Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ và Ly Nô giả vờ không quen mình, không khỏi tức giận nhưng hắn lại không có cách nào, đành phải nuốt sự sợ hãi vào trong lòng, lặng lẽ chịu đựng.

Tất Xá Già rất do dự, trong lòng phân vân, không biết có nên tin lời Bạch Cơ và Ly Nô hay không.

Ly Nô lớn tiếng nói: “Này, linh cẩu, ngươi có để chúng ta ăn thịt nướng hay chưa?”

Tất Xá Già nói: “Mèo đen, ngươi chờ chút đã.”

Ly Nô không vui, định nổi cáu nhưng Bạch Cơ vội vàng ra hiệu cho hắn nhịn lại.

Ly Nô bèn im lặng.

Dây leo không gió mà lay động, uốn éo quấn quanh, nói: “Ta cũng muốn ăn thịt nướng.”

Tất Xá Già nói: “Thiếu Lang Quân hãy buộc người này vào cột đi, đợi cha ngươi về rồi lấy hắn để thử thuốc.”

Dây leo nghe vậy, lập tức hành động, xoắn lại bay lên, giống như bó một đòn bánh tét, quấn chặt thư sinh vào cột trụ trong phòng mộ thất.

Tất Xá Già đứng bên cạnh Nguyên Diệu, hít hà trên người hắn rồi nhe răng cười.

“Trước đây, vì ta sơ suất để người thử thuốc kia trốn thoát. Vu Y mắng ta thậm tệ, trách ta để kẻ có khả năng thành công nhất chạy mất. Ta luôn muốn bắt một người khác về nhưng rất ít người sống đến núi Mang, tìm được người ở đây khó lắm, hôm nay xem ra ta may mắn, chính ngươi tự dâng mình lên.”

“Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ, cứu ta với...” Nguyên Diệu khóc lóc nói, vẻ mặt sợ hãi.

Bạch Cơ quay đầu sang trái, Ly Nô quay đầu sang phải, cả hai giả vờ như không nghe thấy tiếng cầu cứu của thư sinh.

Bạch Cơ hỏi: “Tất Xá Già, Vu Y nhà ngươi lấy người để thử thuốc gì vậy?”

Tất Xá Già quay lại đáp: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi. Các ngươi ăn thịt nướng xong rồi đi đi. Ồ, đĩa bị vỡ hết rồi, các ngươi chờ chút, ta sẽ sang phòng đồ tùy táng bên cạnh tìm thêm vài cái đĩa. Thiếu Lang Quân canh chừng họ giúp ta nhé.”

Dây leo đung đưa một chút, ngây thơ trả lời: “Được ạ.”

Tất Xá Già bèn rời đi.

Bạch Cơ nhìn dây leo đang đung đưa trong không trung, ánh mắt lóe lên, cười thân thiết hỏi: “Thiếu Lang Quân tên gì vậy?”

Dây leo ngây thơ đáp: “Ta tên là Vũ.”

Bạch Cơ thân thiết cười hỏi: “Tiểu Vũ, ngươi mấy tuổi rồi?”

Dây leo đáp: “Ta năm tuổi rồi.”

Bạch Cơ lại hỏi: “Tiểu Vũ, cha ngươi dùng người thử thuốc gì vậy?”

Dây leo trả lời: “Cha ta đang thử thuốc cho ta, vì ta bị bệnh.”

Bạch Cơ tò mò hỏi: “Ngươi bị bệnh gì vậy?”

Dây leo buồn bã đáp: “Ta cũng không biết. Ta cảm thấy mình không bị bệnh nhưng cha và A Đạt đều nói ta bị bệnh.”

Ly Nô không nhịn được thì thầm: “Chủ nhân, nó bị bệnh đần độn rồi.”

Dây leo không vui phản bác: “Ta không có bị bệnh đần độn, ta thông minh lắm. Ta biết thuốc cha ta thử không phải để chữa bệnh đần độn đâu, những người uống thuốc đó, cơ thể đều bị nứt ra.” Nguyên Diệu nghe vậy không khỏi giật mình.

Bạch Cơ ngẩn ra, định hỏi kỹ hơn.

Ngay lúc đó bên ngoài mộ thất vang lên tiếng bước chân, xen lẫn tiếng Tất Xá Già nói chuyện với người khác.

Giọng Tất Xá Già có vẻ ngạc nhiên, pha chút khó xử.

“Vu Y, sao ngươi đột nhiên quay về thế?”

Một nam nhân đáp: “A Đạt, người thử thuốc ngươi làm mất lần trước đã trốn về Thần Đô rồi, ta đã tìm thấy hắn. Hắn quả đúng là kẻ thành công nhất, hắn nứt ra lúc đang sống.” Giọng nam nhân nghe quen thuộc nhưng Nguyên Diệu chợt không nhớ ra hắn là ai.

“Nói vậy, Thiếu Lang Quân có hy vọng sống rồi!” Mắt Tất Xá Già sáng lên nhưng vẻ mặt vẫn có hơi khó xử.

Giọng nam nhân đầy hưng phấn không thể kìm nén: “Đúng vậy. A Đạt, Vũ Nhi có thể được cứu. Nhưng ta cần theo dõi thêm vài ngày và cho hắn uống thêm một ít thuốc, xem hắn cuối cùng có thể sống sót hay không. Ta về để lấy thuốc. Công thức thuốc thảo dược ta đã ghi lại để trên tầng ba của kệ thuốc… A Đạt, ngươi làm sao vậy? Trông ngươi có vẻ lạ lắm?”

Tất Xá Già lắp bắp đáp: “…Vu Y, không biết tối nay ngươi về, ta… ta mời vài vị khách… đến nhà ăn cơm…”

Nam nhân chán ghét nói: “Ai thèm ăn cơm ngươi nấu?! Khách gì ở đây?”

Tất Xá Già không vui nói: “Vu Y, ngươi nói vậy là sao? Ngươi ăn cơm ta nấu suốt hai mươi năm nay rồi. Không có ta nấu, ngươi đã chết đói lâu rồi. Khách hôm nay là bạn mới của ta.”

Nam nhân ngạc nhiên hỏi: “Ngươi còn kết bạn được sao?!”

Tất Xá Già lẩm bẩm: “Vu Y, ngươi nói thế nghĩa là sao, ta sao lại không kết bạn được chứ?”

Nam nhân hỏi: “Là bạn gì vậy?”

Tất Xá Già vừa bước vào mộ thất, chỉ vào Bạch Cơ, Ly Nô và Nguyên Diệu đang bị dây leo trói chặt: “Là họ.” Nam nhân bước vào mộ thất.

Nguyên Diệu nhìn kỹ nam nhân, không khỏi ngây người khi thấy hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đậm, thêu hoa văn cây sài, đi đôi giày rơm dính đầy bùn đất, chống một cây gậy tre, trên lưng đeo một hòm thuốc. Trên hòm có một cây gậy gỗ treo một tấm vải cũ màu xanh, một mặt vải ghi chữ “Y”, mặt kia ghi chữ “Vu”.

Đây chẳng phải là Vu Y đã gặp ở nhà Ngô Du sao? Hắn lại là cha của Thiếu Lang Quân ư?! Hơn nữa, hắn nói thử thuốc trên người là ý gì?

Nguyên Diệu vừa nghĩ ngợi, dây leo trói hắn thấy Vu Y, đột nhiên đung đưa, giọng nói ngây thơ vui vẻ vang lên: “A Đạt, ngươi về rồi. Trong khách của A Đạt có một con người, lại có thể chơi trò chơi nữa rồi…” Vu Y thấy Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô, không khỏi giật mình.

Bạch Cơ thấy Vu Y, cười nói: “Thì ra là ngươi. Xem ra, chúng ta thật có duyên.”

Vu Y nghiêm mặt, nói: “A Đạt, ba người này không thể để lại.”

Tất Xá Già vẫn ngây ngô đáp: “Vu Y, đây không phải là ba người, chỉ có người bị Thiếu Lang Quân trói mới là người. Ngươi này là rồng còn đây là một con mèo đen.”

Vu Y mắng: “Ngươi đúng là đồ quái vật ăn xác ngu ngốc. Ba người họ đến núi Mang là tìm chúng ta vì chuyện về thuốc thử! Nếu giữ họ lại, không cứu được Vũ Nhi đâu!” Tất Xá Già nghe vậy, dường như hiểu ra điều gì, nó đột nhiên lao về phía Bạch Cơ định tấn công.

Ly Nô nhanh hơn một bước, lập tức hóa thành một con mèo yêu chín đuôi to lớn như một con hổ, bất ngờ lao tới Tất Xá Già, dùng một móng vuốt hất nó ngã lăn ra đất rồi giẫm lên.

“Linh cẩu, đừng cựa quậy, ngươi không đánh lại chủ nhân đâu.”

Trong tay Bạch Cơ bùng lên ánh sáng vàng, một luồng lửa rồng đỏ vàng cuộn tới, thiêu cháy dây leo đang trói chặt Nguyên Diệu.

Dây leo bị lửa rồng đốt cháy, dường như đau đớn không chịu nổi, kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Hu hu, nóng quá, đau quá...”

Dây leo khóc thét rồi vội vã rút lui tản ra.

Nguyên Diệu được tự do bèn lập tức bò dậy, chạy về phía Bạch Cơ.

Tất Xá Già thấy dây leo bị lửa rồng thiêu đốt, không khỏi tức giận, lập tức hóa thành yêu quái, cả người biến thành màu xanh lục, toát ra thi độc.

Mèo yêu chín đuôi thấy vậy, khinh bỉ buông móng vuốt ra.

“Chậc, thật bẩn thỉu! Linh cẩu, ngươi bẩn thỉu thế này, quả thật không phải là một đầu bếp giỏi!”

Tất Xá Già phun một luồng chất thi độc chết màu xanh lục về phía Ly Nô, tức giận nói: “Mèo đen, nói lại lần nữa xem, ta không phải là linh cẩu!”

Mèo yêu chín đuôi nghiêng đầu, tránh được luồng thi độc màu xanh lục của Tất Xá Già, đồng thời phun ra một đám lửa yêu.

“Biết rồi, linh cẩu.”

Lửa yêu nổ tung, hất tung Tất Xá Già.

Tất Xá Già kêu lên thảm thiết, va vào tường rồi rơi xuống đất.

“A Đạt, A Đạt, ngươi có sao không?”

Một sợi dây leo xanh lục thò ra từ khe nứt trên tường cổ mộ nhưng nó rất sợ hãi, chỉ dám ló ra một chút lá xanh.

Vu Y thấy Tất Xá Già không phải đối thủ của Ly Nô, biết rằng đêm nay gặp phải đối thủ khó chơi, chợt không biết phải làm sao.

Bạch Cơ mỉm cười hỏi: “Vu Y, bệnh quái lạ của Ngô Du là sao?”

Sắc mặt Vu Y tái nhợt nhưng không nói một lời.

Bạch Cơ cười nói: “Ngươi không nói cũng không sao, dù sao ta cũng đã hiểu rồi. Ngô Du toàn thần bị nứt ta như bây giờ do ngươi. Người bạn của Ngô Du, kẻ đã cùng hắn lên núi Mang nhưng rồi mất tích, cũng là do ngươi giết. Ngươi là thủ phạm, chỉ cần đem giao ngươi cho Ngô gia là được.”

Nghe vậy, Vu Y vội lắc đầu: “Không! Không! Ta sắp thành công rồi, ta không thể bỏ dở giữa chừng, nếu không, Vũ Nhi sẽ chết mất.”

Bạch Cơ nhìn Vu Y, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.

“Vậy thì hãy nói cho ta biết mọi chuyện. Biết đâu ta có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng. Những khát khao sâu thẳm trong lòng ngươi.”

Vu Y ngước lên nhìn Bạch Cơ, đôi mắt vàng kim của nàng giống như một xoáy nước mê cung, nơi tận cùng của xoáy nước ấy ẩn chứa một sức mạnh to lớn, gần như thần phật. Con người chỉ cần về phía sức mạnh ấy mà cầu nguyện là có thể thực hiện mong muốn trong lòng. Nhưng sức mạnh ấy cũng sẽ nuốt chửng tất cả như một cái giá mà người đời phải trả khi thực hiện điều ước của mình.

Vu Y hỏi: “Ngươi thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng của ta sao?”

Bạch Cơ đáp: “Phiêu Miểu các tồn tại là để thực hiện những mong muốn của thế gian. Ngươi có điều ước gì?”

Vu Y lẩm bẩm: “Phiêu Miểu các? Ta đã nghe nói về Phiêu Miểu các, cũng từng đi khắp phố phường tìm kiếm nhưng chưa từng tìm thấy.”

Bạch Cơ nói: “Người không có duyên sẽ không thể bước vào Phiêu Miểu các. Khi duyên chưa đến sẽ không thể nhìn thấy Phiêu Miểu các. Mọi sự đều có duyên khởi, và mọi nhân quả đều đã được định trước. Ngươi có điều ước gì?”

Vu Y với vẻ mặt đầy đau khổ nói: “Ta... ta hy vọng Vũ Nhi có thể thoát khỏi lời nguyền định mệnh, có thể sống yên bình…”

Bạch Cơ nói: “Chuyện này là thế nào?”

Vu Y bắt đầu kể, vẻ mặt vô cùng bi thương.
Bình Luận (0)
Comment