Vu Y từ từ kể lại với nét mặt rất buồn.
“Thê tử ta, A La là người Tiên tộc. Tiên tộc là một bộ tộc sống ẩn dật trong núi sâu ở Nam Cương, họ thờ phụng và tôn thờ cỏ tiên như một vật tổ. Họ sống biệt lập, không giao thiệp với người ngoài. Người Tiên tộc có khả năng thông linh với quỷ thần, vô cùng thần bí. Rất lâu trước đây, khi ta du ngoạn đến Nam Cương, vô tình lạc vào nơi cư trú của Tiên tộc. Ta và A La gặp nhau rồi yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chúng ta yêu nhau nhưng Tiên tộc không kết hôn với người ngoài, và người trong tộc A La phản đối chúng ta ở bên nhau. Chúng ta không muốn chia lìa nên đã bỏ trốn. Tiên tộc không kết hôn với người ngoài, cũng không thể rời khỏi nơi cư trú của họ, nếu không sẽ phải chịu lời nguyền định mệnh. Tuy nhiên khi bỏ trốn, chúng ta không nhận ra lời nguyền định mệnh đó đáng sợ đến mức nào. Thậm chí, A La cũng không biết, sau khi rời khỏi tộc, nàng sẽ phải chịu đựng số phận kinh khủng như thế nào. Nhiều khi, con người vì vô tri không thể hiểu được những lời cảnh báo của định mệnh. Chỉ đến khi trải qua mọi thứ, họ mới hiểu lời cảnh báo của định mệnh là gì. Hóa ra, Tiên tộc không phải là con người, họ là hậu duệ của cỏ tiên…”
Nguyên Diệu nghe đến đây có hơi hoang mang, không kìm được mà cắt ngang lời Vu Y hỏi: “Hậu duệ của cỏ tiên là gì? Tiên tộc đều là yêu quái cỏ tiên sao?”
Vu Y lắc đầu đáp: “Không phải yêu quái, họ là con người, chỉ là họ là tồn tại nửa người nửa cỏ tiên…”
Nguyên Diệu vẫn có hơi mơ hồ, ánh mắt đầy mông lung. Nửa người nửa cỏ tiên nhưng lại không phải yêu quái, loại tồn tại này thật khó hiểu.
Ly Nô thấy Nguyên Diệu có vẻ mông lung bèn nói: “Mọt sách ngốc, chuyện này dễ hiểu thôi, Tiên tộc đều là người thực vật.”
Nguyên Diệu hỏi: “Ly Nô lão đệ, người thực vật là gì?”
Ly Nô đáp: “Là vừa là thực vật vừa là người thôi.”
Nguyên Diệu vẫn chưa hiểu muốn hỏi thêm.
Bạch Cơ bèn nói: “Được rồi, Hiên Chi, Ly Nô, hai ngươi đừng bàn luận về người thực vật nữa. Vu Y, ngươi kể tiếp đi.”
Vu Y chìm vào ký ức với vẻ mặt đau khổ.
“Sau khi ta và A La bỏ trốn mới biết rằng Tiên tộc là hậu duệ của cỏ tiên là những tồn tại nửa người nửa cỏ tiên. Tiên tộc có khả năng thông linh với quỷ thần nhưng họ phải sống quần cư mới có thể tồn tại bình thường. Người Tiên tộc không thể rời xa đồng loại, sống riêng lẻ. Một khi rời khỏi tộc, sức sống của họ sẽ lập tức cạn kiệt. Đó là lời nguyền của số phận dành cho người Tiên tộc. Sau khi rời khỏi Nam Cương, sức sống của A La dần dần mất đi, nàng ngày càng trở nên yếu đuối. Sau đó vì mang thai và sinh nở, sức lực tiêu hao quá nhiều, càng làm cho nàng suy yếu lập tức. Sau khi sinh Vũ Nhi, nàng phải nằm liệt giường. Ta hành nghề y đã nhiều năm, thông hiểu y lý, cũng biết đôi chút về quỷ thần. Ta đã dùng mọi cách của mình để tạm thời trì hoãn sự tiêu hao sinh mệnh của nàng. Tuy nhiên, sau đó…”
Vu Y nói tiếp, tuy ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng thốt lên: "Khi Vũ Nhi năm tuổi thì nương nó... mất. Nàng qua đời khi chỉ mới hai mươi ba tuổi. Trong cơ thể Vũ Nhi cũng mang dòng máu của người Tiên tộc, giống như nương nó, bị lời nguyền của dòng máu Tiên tộc đeo bám. Rời xa nơi cư ngụ của Tiên tộc, nó sẽ không thể sống được lâu. Vũ Nhi năm nay đã mười chín tuổi, nó sống được đến bây giờ có lẽ vì nó mang trong mình một nửa dòng máu con người. Nhưng những năm gần đây, nó cũng bắt đầu yếu dần. Những dấu hiệu và triệu chứng suy kiệt mà nương nó từng gặp phải cũng bắt đầu xuất hiện trên cơ thể Vũ Nhi. Ta cảm thấy Vũ Nhi cũng sẽ không sống được bao lâu nữa, nó cũng sẽ lập tức suy kiệt và rời xa ta. Đối với một người cha, điều không thể chịu đựng nổi nhất là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Ta không thể để Vũ Nhi chết. Ta chắc chắn phải giúp Vũ Nhi sống sót, thoát khỏi lời nguyền của dòng máu Tiên tộc, sống như một con người bình thường."
Bạch Cơ thở dài, nói: "Vậy nên, để cứu con trai mình, ngươi đã ẩn mình trong núi Mang, pha chế dược thảo và lấy con người làm thí nghiệm khiến họ bị phân tách như loài dây leo? Đây đúng là một ý nghĩ điên rồ và một hành động điên rồ hơn."
Nguyên Diệu không kìm được mà nói: "Vu Y, mặc dù ý định ban đầu của ngươi là do tình cảm gia đình. Nhưng những người bị ngươi dùng làm thí nghiệm, chẳng phải họ cũng quá oan uổng, quá đáng thương sao?"
Vu Y cúi đầu, đau khổ nói: "Ta không còn cách nào khác, để Vũ Nhi có thể sống sót, ta chỉ có thể làm như vậy. Có lẽ ta đã quá ích kỷ nhưng là một người cha, ta chỉ muốn con mình thoát khỏi lời nguyền của số phận, được sống sót mà thôi."
Nguyên Diệu vừa tức giận vừa buồn bã nói: "Những người mà ngươi dùng làm thí nghiệm như Ngô Du, cũng có phụ mẫu. Họ cũng hy vọng con mình có thể sống sót, chứ không phải bị ngươi bắt làm thí nghiệm và chết trong núi Mang."
Vu Y cúi đầu, im lặng không nói gì.
Bạch Cơ nhìn Vu Y và hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu về Tiên tộc?"
Vu Y ngước lên, ánh mắt đầy mơ hồ.
"Cho đến nay, ta vẫn không rõ Tiên tộc là một tồn tại như thế nào, họ có những bí mật gì. Thậm chí cả A La cũng biết rất ít về tộc của mình. Nếu ban đầu nàng biết số phận của mình và số phận của con mình như thể thì nàng sẽ không bỏ trốn cùng ta."
Ly Nô không kìm được mà nói: "Nghe như thê tử và con ngươi chết sớm là do rời xa Tiên tộc, vậy nếu họ rời xa ngươi và trở lại Tiên tộc, chẳng phải họ sẽ sống được sao? Ngươi cũng không cần phải làm những việc trái lương tâm như bắt người làm thí nghiệm nữa."
Vu Y ánh mắt bi thương nói: "Không còn cách nào trở về. Khi sức sống của A La bắt đầu suy kiệt, nàng nhận ra rằng cuộc sống của mình đang dần trôi đi là do rời xa tộc. Vậy nên, chúng ta cùng trở về thung lũng nơi Tiên tộc từng ẩn cư mà chúng ta đã trốn chạy khỏi. Nhưng khi đến nơi, thung lũng đã trống rỗng, không còn một ai trong Tiên tộc. Họ đã di cư đi nơi khác. Theo những gì A La nhớ lại, Tiên tộc mặc dù sẽ ẩn cư ở một nơi nào đó trong thời gian dài nhưng không phải mãi mãi định cư ở một chỗ cố định. Phụ mẫu nàng đã từng nói rằng trước khi nàng sinh ra, Tiên tộc mới di cư đến thung lũng nơi chúng ta gặp nhau. Lý do họ di cư, dựa vào điều gì mà di cư, khi nào sẽ di cư và sẽ di cư đi đâu, đó là những bí mật chỉ có đại pháp sư và tộc trưởng mới biết, các thành viên trong tộc chỉ tuân theo lệnh mà hành động. A La cũng không biết tộc của mình đã di cư đi đâu, có thể vẫn ở một nơi nào đó trong dãy núi Nam Cương, hoặc có thể đã đi xa đến tận chân trời, góc biển, không thể tìm ra. Chúng ta đã tìm kiếm rất lâu ở Nam Cương nhưng không có tin tức gì về Tiên tộc, thậm chí nhiều người còn chưa bao giờ nghe nói về Tiên tộc, không biết rằng Tiên tộc tồn tại. Chúng ta đành phải từ bỏ việc tìm kiếm. Tiên tộc mang trong mình quá nhiều bí mật, đó là những câu đố mà cả ta và A La đều không biết. Những năm qua, ta vừa thu thập tư liệu về Tiên tộc vừa pha chế các loại dược thảo để Vũ Nhi có thể sống sót. Nhưng dù đã nghiên cứu nhiều năm, ta vẫn không hiểu Tiên tộc thực sự là sự tồn tại như thế nào."
Bạch Cơ nói: "Ta biết Tiên tộc là sự tồn tại như thế nào, cũng biết tại sao họ lại di cư. Khi Tất Xá Già nói chủ nhân của nó là người Tiên tộc, ta đã mơ hồ đoán ra mọi chuyện."
Vu Y ngẩng đầu nhìn Bạch Cơ, trong mắt lóe lên một tia hy vọng: "Tiên tộc tại sao phải di cư? Họ đã đi đâu? Có thể tìm thấy họ không? Nếu có thể tìm thấy họ, chỉ cần sống cùng họ, có lẽ Vũ Nhi vẫn có thể sống sót..."
Bạch Cơ mỉm cười nói: "Ta cho ngươi biết bí mật của Tiên tộc, ngươi sẽ trao đổi với ta điều gì?"
Vu Y nói: "Ngươi muốn gì? Chỉ cần có thể giúp Y u sống sót, ta sẽ cho ngươi mọi thứ."
Bạch Cơ nhìn một sợi dây leo màu xanh thò ra từ khe tường của phòng mộ, khóe miệng khẽ nở một nụ cười bí ẩn.
"Vu Y, ngươi đã từng nghe nói về Kiến Mộc chưa?"
Vu Y sững sờ, ánh mắt trở nên mơ hồ, không hiểu sao Bạch Cơ lại đột nhiên nhắc đến Kiến Mộc.
Nguyên Diệu cũng không hiểu tại sao Bạch Cơ lại chuyển sang chủ đề này.
"Bạch Cơ, không phải đang nói về Cỏ Tiên sao? Sao lại lôi Kiến Mộc vào?"
Bạch Cơ cười nói: "Hiên Chi muốn nói về Cỏ Tiên thì chắc chắn phải nhắc đến Kiến Mộc. Bí mật của Tiên tộc và lý do họ di cư đều liên quan đến Kiến Mộc."
Nguyên Diệu hỏi: "Bạch Cơ, rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Bạch Cơ nói: "Kiến Mộc là cây thánh thời thượng cổ, là cầu nối giữa trời, đất và con người. Cỏ Tiên là một loài dây leo mọc trên Kiến Mộc, vì Kiến Mộc tồn tại ở nơi giao thoa giữa nhân gian và thiên giới, nơi giao thoa đó là ‘cánh cửa’ kết nối hai thế giới. Ở nơi ‘cánh cửa’ hiện diện, linh khí vô cùng dồi dào, đó là nguồn sống của Cỏ Tiên. Người Tiên tộc là hậu duệ của Cỏ Tiên, họ cùng tồn tại với Kiến Mộc, phải sống gần ‘cánh cửa’ để tồn tại. Thời thượng cổ, đã xảy ra một số chuyện, các vị thần không còn muốn giao tiếp với loài người nữa, Kiến Mộc bị các vị thần phá hủy, từ lâu đã biến mất khỏi thế gian. Nhưng Cỏ Tiên vẫn sống nhờ linh khí từ ‘cánh cửa’, và hậu duệ của Cỏ Tiên vẫn tiếp tục canh giữ ‘cánh cửa’ nối giữa nhân gian và thiên giới, hy vọng một ngày nào đó Kiến Mộc sẽ xuất hiện lại. ‘Cánh cửa’ không phải là một địa điểm cụ thể, nó di chuyển trong không gian và thời gian, người Tiên tộc sẽ di cư theo sự di chuyển của ‘cánh cửa’, chỉ có linh khí dồi dào từ ‘cánh cửa’ mới giúp họ tồn tại. Rời khỏi ‘cánh cửa’, không được linh khí nuôi dưỡng, họ sẽ suy kiệt rồi chết, giống như A La vậy. A La cùng ngươi bỏ trốn, rời xa nơi cư ngụ của Tiên tộc gần ‘cánh cửa’, không được linh khí nuôi dưỡng nên sinh lực của nàng suy kiệt. Thời gian trôi qua nhanh, ngàn năm chỉ trong chớp mắt, trong suốt thời gian dài đó, phần lớn người Tiên tộc có lẽ đã quên tại sao họ phải di cư theo "cửa". Chỉ có đại vu và tộc trưởng, thông qua những lời răn dạy truyền miệng từ đời này sang đời khác mới thấy được một chút bí mật cổ xưa, tuân theo những lời tiên tri xa xưa, dẫn dắt dân tộc mình sống ẩn dật và sống sót qua các thời kỳ.”
Vu Y có hơi ngạc nhiên, nói: “Hóa ra việc người Tiên tộc di cư là vì lý do này. Năm đó ta và A La trở lại thung lũng, không tìm thấy người Tiên tộc là vì ‘cửa’ đã chuyển sang nơi khác, họ đã di chuyển theo ‘cửa’ rồi sao?”
Bạch Cơ gật đầu, nói: “Lối vào giữa thiên giới và trần gian sẽ thay đổi vị trí theo thời gian. Thật không may, sau khi ngươi và A La bỏ trốn, ‘cửa’ đúng lúc thay đổi vị trí nên người Tiên tộc đã di cư theo ‘cửa’. Khi các ngươi quay lại thung lũng nơi Tiên tộc ẩn cư, tất nhiên là đã không còn ai ở đó nữa.”
Vu Y lo lắng hỏi: “Người Tiên tộc di cư đi đâu rồi? Họ hiện đang sống ở đâu thế? Ngươi đã biết bí mật của Tiên tộc, cũng biết về ‘cửa’, vậy chắc chắn ngươi biết người Tiên tộc hiện đang ở đâu! Cầu xin ngươi, hãy nói cho ta biết ta phải tìm Tiên tộc ở đâu…”
Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Thật tiếc, ta không biết hiện tại người Tiên tộc đang ở đâu. Ta biết bí mật của Tiên tộc. Nhưng về vị trí của ‘cửa’ thì ta không biết. Vị trí của ‘cửa’, trong ba giới này có lẽ chỉ có người Tiên tộc mới biết, họ có mối liên hệ mật thiết với ‘cửa’, ‘cửa’ là nguồn sống của họ.”
Vu Y thất vọng nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và kiên định.
“Vậy thì đưa Vũ Nhi trở lại Tiên tộc, để nó sống cùng người Tiên tộc nhằm bảo vệ mạng sống của nó là điều không thể thực hiện. Bây giờ, cách duy nhất để Vũ Nhi sống sót là chia tách nó ra, biến nó thành một con người thực sự.”
Bạch Cơ cười.
“Vu Y, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý tưởng điên rồ và ngớ ngẩn này. Dù Ngô Du có sống sót sau khi bị chia tách thì con trai ngươi cũng chưa chắc có thể sống sót. Ngô Du là con người còn con trai ngươi chỉ là một nửa con người. Họ là hai sự tồn tại hoàn toàn khác nhau. Thuốc đã thành công trên Ngô Du chưa chắc đã có tác dụng với con trai ngươi, chưa biết chừng nếu không may con trai ngươi có thể sẽ chết ngay lập tức sau khi bị chia tách…”
Vu Y hiểu rõ rằng lời Bạch Cơ nói là có lý. Hắn đã hành nghề y nhiều năm, am hiểu tác dụng của thuốc phụ thuộc vào từng người. Dù Ngô Du có sống sót sau khi bị chia tách và uống cùng loại thuốc thì con trai hắn cũng chưa chắc có thể sống sót. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Bạch Cơ và nhóm người của nàng, nhất là sau khi Bạch Cơ tiết lộ bí mật của Tiên tộc, đã làm sáng tỏ những nghi ngờ mà hắn đã mang trong lòng suốt nhiều năm. Nguyện vọng của hắn cũng đã có một chút ánh sáng, không còn chìm trong bóng tối tuyệt vọng, không còn hoàn toàn không có manh mối và hy vọng như trước.
“Xin hãy chỉ cho ta một con đường sáng.”
Vu Y quỳ xuống đất, van xin Bạch Cơ.
Bạch Cơ trầm ngâm một lúc rồi cười.
“Hiên Chi, Ly Nô, chúng ta đến đây để làm gì?”
Nguyên Diệu đáp: “Bạch Cơ, chúng ta đến để cứu Ngô Du.”
Ly Nô nói: “Chủ nhân, chúng ta đến đây để ăn khuya. Haiz, mãi lo nói chuyện, nghe hắn kể chuyện vợ con hắn, thịt nướng đã cháy khét hết rồi, chẳng còn gì để ăn nữa.”
Bạch Cơ cười nói: “Ngô Du cần phải được cứu nhưng chúng ta cũng phải ăn khuya. Ta đói bụng rồi. Vu Y, ngươi bảo Tất Xá Già chuẩn bị một ít đồ ăn cho chúng ta đi. Phải rồi, chúng ta không ăn thịt nữa, dù sao chân tay người nướng, Hiên Chi ăn vào cũng sẽ nôn ra, chúng ta chỉ cần ăn chút thức ăn chay đơn giản là được.”
Vu Y còn chưa kịp nói gì thì Nguyên Diệu đã lên tiếng: “Bạch Cơ, lúc này mà ngươi còn ăn được sao? Vẫn là cứu Ngô Du quan trọng hơn.”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, đừng vội mà. Có thực mới vực được đạo, ăn no rồi mới có sức mà cứu người. Hơn nữa, ta phải đi dạo một vòng, xem chỗ này có thích hợp để trồng Kiến Mộc hay không…”
Nguyên Diệu nghi ngờ hỏi: “Bạch Cơ, trồng Kiến Mộc gì chứ?”
Bạch Cơ mỉm cười bí ẩn, nói: “Bí mật, không nói cho Hiên Chi biết đâu.”
Nguyên Diệu không hiểu Bạch Cơ đang muốn làm gì nhưng cũng biết rằng nếu Bạch Cơ không muốn nói thì giờ có hỏi cũng không biết được nên dứt khoát không hỏi nữa.
Vu Y không còn cách nào khác, đành phải bảo Tất Xá Già đi chuẩn bị đồ ăn.
Tất Xá Già đứng dậy, bắt đầu làm việc.
Vì Bạch Cơ nói muốn ăn chay, Tất Xá Già quyết định đơn giản nướng vài cây nấm hái từ chiều để đối phó.
Bạch Cơ rời khỏi mộ thất, không biết làm gì.
Vu Y cúi đầu ngồi bên tường, không biết đang nghĩ gì.
Nguyên Diệu ngồi cạnh Vu Y, trong lòng đầy rẫy sự bối rối, không biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn Tất Xá Già bận rộn ở bên bàn thờ không xa.
Dây leo thấy không khí căng thẳng trong mộ thất đã tan biến, dường như không có chuyện gì nữa bèn lặng lẽ chui vào, lượn lờ quanh Tất Xá Già, đung đưa xung quanh hắn.
Ly Nô cười đùa tiến đến gần, định giúp Tất Xá Già và học nấu ăn.
“Linh cẩu, nướng nấm thì dùng loại gia vị gì ngon?”
Tất Xá Già vì bị Ly Nô đánh nên rất giận, không thèm để ý đến hắn.
“Linh cẩu, ngươi giận rồi à? lúc trước là ngươi động thủ trước nên gia mới đánh ngươi.”
Tất Xá Già quay người đi, tiện tay ngắt mấy lá của dây leo đang đung đưa, ném vào cối đá. Tất Xá Già thêm một ít muối vào cối, cúi đầu dùng chày nghiền gia vị, không thèm đếm xỉa đến Ly Nô.
“Linh cẩu, nước chấm nướng nấm phải thêm một ít đường mới ngon.”
Ly Nô nghiêm túc đề nghị.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi! Ta không phải linh cẩu, ta là Tất Xá Già. Nhìn cách ngươi ăn cũng biết ngươi là tay mơ, nấm vốn đã rất ngon rồi, cần gì thêm đường cho ngon? Nướng nấm chỉ cần thêm chút muối là đủ. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm nướng nấm của ta, nghiền thêm chút nước cỏ tiên rắc lên nấm sẽ càng ngon hơn.”
Tất Xá Già vừa nhắc đến cỏ Tiên, dường như nhớ về chủ nhân đã khuất của mình. Hắn nhìn dây leo đang đung đưa với ánh mắt dịu dàng và đầy đau buồn.
“Con mèo đen, các ngươi có thể cứu thiếu gia nhà ta không? Chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, ta nguyện dạy hết tất cả kỹ nghệ nấu nướng của ta cho ngươi, không giữ lại chút gì.”
Ly Nô vừa ngửi hương vị của nước sốt trong cối đá vừa nói: “Ờm, linh cẩu, ngươi yên tâm đi. Chủ nhân đã ở lại để ăn khuya thì thiếu gia nhà ngươi chắc chắn sẽ được cứu. Nếu chủ nhân không định quan tâm đến chuyện này thì đã quay đầu rời đi từ lâu rồi. Nhưng nếu bữa khuya của ngươi nấu quá dở khiến chủ nhân không hài lòng thì có thể nàng sẽ đổi ý, không cứu thiếu gia nhà ngươi nữa.”
Nghe vậy, Tất Xá Già vội vã hái thêm vài lá từ dây leo, ném vào cối đá và giã mạnh hơn.
Dây leo thấy đau, tức giận nói: “A Đạt, ngươi nhẹ tay chút được không, đừng giật lá của ta mạnh như vậy!”
Ly Nô thấy vậy, lẩm bẩm: “Có người thực vật làm bếp thì tiện thật… Tiếc là mọt sách không phải người thực vật…”
Nguyên Diệu không nghe thấy lời lẩm bẩm của Ly Nô, vì hắn đang suy nghĩ về bệnh tình của Ngô Du, lo lắng cho an nguy của y.
“Vu Y, Ngô Du mà ngươi đã dùng để thử thuốc còn cứu được không?” Nguyên Diệu hỏi.
Vu Y nghe vậy, tỉnh lại từ cơn mơ màng.
“Loại thuốc khiến người bị chia tách thực ra là một loại độc tố tiềm ẩn. Khi ta bào chế loại độc tố này, ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải. Nhưng thuốc men, nhất là những loại đang thử nghiệm, sau khi vào miệng thì triệu chứng và phản ứng rất khó kiểm soát, thuốc giải chưa chắc đã hiệu quả. Ngô Du uống thuốc giải rồi, có thể cứu được, có thể không.”
Nguyên Diệu vừa tức giận vừa buồn bã, nói: “Vu Y, ngươi làm những việc trái với lương tâm như vậy mà không thấy áy náy sao?”
Vu Y mắt tối sầm, có hơi buồn bã.
“Ta không có lương tâm.”
Nguyên Diệu định nói thêm gì đó nhưng giọng Bạch Cơ lại vang lên.
“Người thực sự không có lương tâm sẽ không nói như vậy. Họ hoàn toàn không có nhận thức gì về hai chữ lương tâm.”
Vu Y đau khổ cúi đầu.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ vừa đi đâu vậy?”
Bạch Cơ cười nói: “Ta đi thăm dò và cảm nhận, linh lực của địa mạch núi Mang vẫn rất phong phú, có thể chịu đựng được sự tái sinh của Kiến Mộc.”
Nguyên Diệu bối rối hỏi: “Bạch Cơ, sự tái sinh của Kiến Mộc là gì?”
Bạch Cơ chống nạnh, cười nói: “Hiên Chi, với tư cách là Hầu tước mới của núi Mang, ta có một kế hoạch vô cùng vĩ đại.”
Nguyên Diệu hỏi: “Kế hoạch vô cùng vĩ đại gì?”
Bạch Cơ chống nạnh nói: “Ta định tái sinh Kiến Mộc trên lãnh địa của ta, tái thiết cây cầu liên kết giữa thiên giới và nhân gian, giữa thần và người.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên, khó hiểu nói: “Kiến Mộc chẳng phải đã bị thần linh phá hủy từ lâu rồi sao? Ngươi lấy đâu ra Kiến Mộc để tái sinh nó ở núi Mang?”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi quên rồi à? Ta có hạt giống của Kiến Mộc mà.”
Nguyên Diệu nhớ lại sự kiện "giường Phù Thế"*, trong đó, Bạch Cơ đã nhận được hạt giống Kiến Mộc từ tay Hoàng tiên sinh như một phần trao đổi để cho ông ấy vào giấc mơ. Sau đó, Bạch Cơ đã cất giữ hạt giống Kiến Mộc trong kho của Phiêu Miểu các, nếu Bạch Cơ không nhắc đến, Nguyên Diệu gần như đã quên mất sự tồn tại của nó.
*cái quyển này em dịch sót do cái raw tải về không thấy, nó ở quyển thiên chỉ á, nào em bổ sung sau nhớ, hèn gì thấy lạ quá, lật app mí thấy nó nằm sau ngoại truyện hiuhiu
“Bạch Cơ định trồng hạt giống Kiến Mộc ở núi Mang ư? Nhưng… liệu có thể trồng ra Kiến Mộc không? Dù sao Kiến Mộc cũng là thần vật trong truyền thuyết còn núi Mang là đất trần gian, chúng ta lại không có kỹ năng trồng cây, cứ cảm thấy không thể trồng ra được.”
“Hiên Chi, không phải chúng ta trồng, mà là họ trồng.” Bạch Cơ chỉ về phía dây leo đang đung đưa bên cạnh Tất Xá Già và Ly Nô, nói: “Cụ thể hơn là nó trồng. Chỉ có nó với huyết mạch của cỏ Tiên mới có khả năng tái sinh Kiến Mộc.”
Nguyên Diệu vẫn không hiểu.
Vu Y cũng rất bối rối, nói: “Vũ Nhi trồng Kiến Mộc thay ngươi? Tại sao?”
Bạch Cơ đáp: “Để sống sót. Nó phải trồng Kiến Mộc, và trồng ra Kiến Mộc mới có thể sống sót.”
Vu Y vẫn chưa hiểu, Nguyên Diệu cũng không hiểu lời Bạch Cơ nói.
Bạch Cơ hỏi lại: “Vu Y, ngươi nghĩ người Tiên tộc có thể sống một mình không?”
Vu Y do dự một chút rồi nói: “Người Tiên tộc phải sống cộng cư, không thể sống một mình, đó là cách họ tồn tại.”
Bạch Cơ cười nói: “Vu Y, ngươi chỉ thấy bề ngoài mà không thấy bản chất dưới bề mặt. Bề ngoài đúng như ngươi nói, người Tiên tộc không thể rời xa đồng tộc mà sống một mình. Một khi rời xa đồng tộc thì người Tiên tộc sẽ như cây cỏ thiếu ánh sáng và nước, sinh lực của họ sẽ dần cạn kiệt. Chính xác hơn, không phải họ không thể rời xa đồng tộc, mà là không thể rời xa ‘cửa’. Linh lực của ‘cửa’ là ánh sáng và nước mà người Tiên tộc dựa vào để sinh tồn. Mà vị trí của ‘cửa’ sẽ thay đổi theo thời gian sẽ thay đổi địa điểm tồn tại, chỉ có Đại Vu và tộc trưởng của Tiên tộc mới có khả năng biết được sự biến chuyển của ‘cửa’ rồi dẫn dắt đồng tộc theo đuổi vị trí của ‘cửa’ mà di cư, vì vậy người Tiên tộc chỉ có thể sống cộng cư, không thể sống một mình. Thật ra, có thể sống một mình hay không không phải là trọng điểm, trọng điểm là có ‘cửa’ hay không. Nếu bản thân có thể sở hữu ‘cửa’, hấp thụ linh lực từ ‘cửa’ thì người Tiên tộc cũng có thể sống một mình. Ngươi không có cách nào tìm thấy người Tiên tộc, ta cũng không thể tìm thấy họ, Tiểu Vũ không thể trở về Tiên tộc, cả đời còn lại chỉ có thể sống một mình. Để Tiểu Vũ có thể sống một mình, chúng ta phải để nó sở hữu ‘cửa’, chỉ cần nó sở hữu ‘cửa’, có thể hấp thụ linh lực từ ‘cửa’, sinh lực của nó sẽ không cạn kiệt, và nó sẽ có thể sống sót.”
Vu Y vẫn còn rất thắc mắc hỏi: “Vị trí của ‘cửa’ chỉ có Đại Vu và tộc trưởng của Tiên tộc mới biết làm sao Tiểu Vũ có thể sở hữu ‘cửa’ được?”
Bạch Cơ chống tay lên trán, nói: “Vu Y, ngươi phải suy nghĩ linh hoạt hơn, vượt qua giới hạn tư duy của loài người mà nghĩ về vấn đề này.”
Ly Nô không kìm được mà nói: “Chủ nhân, với cái đầu óc ngu ngốc của hắn còn ngốc hơn cả thư sinh thì chỉ có thể nghĩ ra mấy cách ngu ngốc như bắt người thử thuốc và nghĩ đủ cách để chia tách con trai mình thôi.”
Nguyên Diệu thì hiểu ra, nói: “Vu Y, ý của Bạch Cơ là Kiến Mộc là điểm giao giữa nhân gian và thiên giới, là nơi ‘cửa’ của nhân gian và thiên giới. Nếu lệnh lang trồng được Kiến Mộc, điều đó có nghĩa là hắn tự mình sở hữu ‘cửa’, Tiên tộc sống nhờ ‘cửa’, lệnh lang có thể hấp thụ linh lực từ ‘cửa’ mà sống sót. Bạch Cơ vừa hay có một hạt giống của Kiến Mộc, nàng định tặng lệnh lang hạt giống này, để hắn trồng Kiến Mộc ở núi Mang và sống sót an toàn.”
Vu Y sửng sốt, nói: “Một tồn tại kỳ diệu như Kiến Mộc thực sự có thể trồng ở núi Mang sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi chỉ nói đúng một nửa thôi. Ta định để Tiểu Vũ trồng Kiến Mộc ở núi Mang nhưng hạt giống Kiến Mộc không phải là tặng cho hắn, mà là cho mượn. Sau khi Kiến Mộc mọc lên, Kiến Mộc thuộc về ta. Cây cầu kết nối giữa thiên giới và nhân gian, cũng là của ta.”
Nguyên Diệu im lặng.
Vu Y nhìn Bạch Cơ hỏi: “Làm theo lời ngươi nói, Tiểu Vũ thực sự có thể sống sót không?”
Bạch Cơ nói: “Có thể được cũng có thể không. Tuy nhiên, ta có thể đảm bảo rằng khả năng Tiểu Vũ sống sót nhờ trồng Kiến Mộc lớn hơn rất nhiều so với việc ngươi dùng độc dược chia tách hắn để sống. Dù sao, độc dược của ngươi vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, hắn uống vào không biết sẽ biến thành thế nào, cũng không biết sẽ có hậu quả đáng sợ gì. Hạt giống Kiến Mộc của ta là đúng là thứ duy nhất trên trời đất này. Từ xa xưa, cỏ Tiên sống nhờ vào Kiến Mộc, leo bám Kiến Mộc mà tồn tại. Nếu lệnh lang là hậu duệ của cỏ Tiên thì Kiến Mộc chắc chắn có thể giúp hắn sống sót. Dù bây giờ Kiến Mộc chỉ là một hạt giống, linh lực của nó có thể không đủ để duy trì sự sống của cả Tiên tộc nhưng chỉ cần nó không bị lệnh lang trồng chết, có thể bén rễ ở núi Mang thì linh lực của nó chỉ để giữ cho lệnh lang sống sót là hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Vu Y không nói thêm gì nữa.
Ở đằng xa, Tất Xá Già và Ly Nô đã nướng chín nấm.
Tất Xá Già lo lắng, trầm tư, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn về phía Vu Y đang im lặng vừa bày bát đĩa lên bàn thờ một cách thiếu tập trung.
Dây leo thấy đã có thể ăn nấm nướng bèn lập tức rút lui khỏi các khe tường với vẻ thích thú. Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên cầm quả cầu sứ bước vào mộ thất với vẻ nhí nhảnh.
Thiếu niên tiến đến bên Vu Y, ngồi xuống.
“Ấy, sao cha trông có vẻ buồn bã vậy?”
Vu Y cố gượng cười, nói: “Vũ nhi, cha rất vui, bệnh của con có cách chữa rồi, con có thể sống sót.”
Vũ cười nói: “A cha, con không có bệnh mà.”
Vu Y cười dịu dàng. Nhìn con trai, ông lại nhớ đến người thê tử đã khuất, trong mắt ông hiện lên một nỗi buồn sâu đậm không thể xóa nhòa.
Ly Nô đứng bên bàn thờ lớn tiếng gọi: “Chủ nhân, mọt sách, nấm đã nướng chín rồi, thơm lừng, mau tới ăn khuya thôi.”
Bạch Cơ vươn vai, cười nói: “Trước khi ăn khuya, phải giải quyết một việc quan trọng đã. Nếu không Hiên Chi sẽ không thể ăn ngon miệng được.”
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Việc quan trọng gì?”
Bạch Cơ nhìn Vu Y, nói: “Vu Y, ta sẽ cứu con trai ngươi, đổi lại, ngươi có bằng lòng trao sinh mạng cho ta không?”
“Bốp...”
Nghe vậy, Tất Xá Già lỡ tay làm vỡ một cái đĩa lấy từ phòng chôn đồ tế lễ bên cạnh.
Vũ Nhi nhìn Bạch Cơ với vẻ đầy mơ hồ.
Vu Y nghiến răng, nói: “Được. Chỉ cần Vũ nhi có thể sống sót, ta nguyện trao sinh mạng cho ngươi.”
Nguyên Diệu không hiểu hỏi: “Bạch Cơ cần sinh mạng của Vu Y để làm gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Để tặng cho Hiên Chi. Nếu Hiên Chi không có sinh mạng của Vu Y thì không thể yên tâm ăn khuya được.”
Nguyên Diệu càng thêm bối rối.
Bạch Cơ nghiêm túc nói: “Võ đế phong ta làm Mang Sơn Hầu, ta là chủ nhân của núi Mang này. Các cư dân trong núi Mang đều là con dân của ta, do ta cai quản. Những việc họ làm, đúng sai thưởng phạt, đều do ta quyết định. Sự sống chết của họ cũng do ta quản sự. Hiên Chi, bây giờ ta giao sinh mạng của Vu Y cho ngươi, ngươi hãy quyết định hắn sống hay chết đi.”
Nguyên Diệu ngỡ ngàng.
Vu Y vì muốn con trai sống sót đã dùng người vô tội để thử thuốc trong núi Mang, hại chết không ít người. Những người may mắn như Ngô Du thì giờ đây đang nguy kịch, sống chết không rõ. Những người kém may mắn như bạn của Ngô Du thì đã mất mạng từ lâu, trở thành những linh hồn oan uổng trong núi Mang.
Nợ máu phải trả bằng máu, Vu Y đáng phải chết để chuộc tội. Nhưng Vu Y thực sự không phải xấu, so với Lôi Toàn trong sự kiện “Đoạn Chỉ Giới”, kẻ vì lòng tham và muốn chiếm đoạt danh lợi tài phú mà hại chết bốn mươi chín thiếu nữ, Vu Y thử thuốc trên người khác chỉ vì tình phụ tử sâu nặng, chỉ vì muốn con trai mình có thể sống sót.
Vu Y và Lôi Toàn không giống nhau.
Nhưng những người bị Vu Y bắt để thử thuốc cũng có phụ mẫu và phụ mẫu họ cũng sẽ chìm trong nỗi đau khôn nguôi vì mất con, không thể thoát khỏi nỗi buồn ấy suốt đời.
Trong lòng Nguyên Diệu rất mâu thuẫn, không biết nên làm gì.
Vị Vu Y thở dài, nói: "Ta tự biết tội nghiệt của mình nặng nề, đã gây ra những sai lầm không thể tha thứ. Ta nguyện lấy cái chết để tạ tội. Nhưng xin cho ta chữa trị cho Ngô Du trước, giữ mạng sống cho cậu ấy rồi ta sẽ dùng mạng sống của mình để đền bù nợ máu. Ta là một Vu Y, từ nhỏ sư phụ đã dạy ta rằng sứ mệnh của người Vu Y là cứu giúp thế gian, trị bệnh cứu người. Ta chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình. Sau khi thành tài, ta đi khắp bốn phương, nơi nào gặp bệnh nhân, dù là người giàu có hay nghèo khó, ta đều cố hết sức chữa trị, không dám lơ là một chút nào, chỉ mong có thể giúp thế gian bớt đi những người bị bệnh tật hành hạ, hay bị bệnh tước đoạt mạng sống. Nhưng rồi... nhưng rồi ta gặp A La, sau khi Vũ Nhi ra đời, A La qua đời, và Vũ Nhi cũng không còn sống được lâu... Ta bị tâm ma quấy nhiễu, bị lòng ích kỷ che mờ, quên mất sứ mệnh của mình, quên mất rằng Vu Y phải luôn cứu người, không được hại người. Ta đã làm những việc không thể tha thứ..."
Nói đến đây, giọng của Vu Y dần nghẹn lại.
Nguyên Diệu nghe xong, lòng cảm thấy rất buồn và mâu thuẫn. Đối với một người thực sự hối cải, cái chết không phải là cách tốt nhất để chuộc tội.
Nguyên Diệu suy nghĩ một hồi, không biết phải làm gì, nên quay đầu nhìn về phía Bạch Cơ, mong nàng có thể cho một lời khuyên.
Ai ngờ, Bạch Cơ đã rời đi từ lúc nào, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, nàng đã chạy đến bên đống lửa để ăn nấm nướng của Ly Nô.
Nguyên Diệu không khỏi tức giận, con rồng yêu này để lại cho hắn quyết định việc khó khăn như thế, còn mình thì chạy đi ăn đêm.
Nguyên Diệu hỏi Vu Y: "Ngươi đã thử thuốc trên bao nhiêu người rồi?"
Vu Y đáp: "Có tổng cộng chín người. Ngô Du là người thứ mười."
Nguyên Diệu dừng lại một chút, rồi hỏi: "Cả chín người đó đều đã chết sao?"
"Đúng vậy. Họ đều chết vì không chịu nổi độc tính của thuốc, cơ thể tan vỡ dần trong quá trình bị hủy hoại." Vu Y đau đớn đáp, giọng tràn đầy hối hận: "Nghĩ lại, ta không nên làm như vậy, điều đó là quá tàn nhẫn đối với họ. Nếu sớm gặp được các vị, biết được bí mật của lời nguyền người Tiên tộc và tìm ra cách cứu Vũ Nhi, ta tuyệt đối sẽ không làm những việc tàn nhẫn như thế... Nếu sớm gặp được các vị, có lẽ A La... A La cũng còn sống..."
Đáng tiếc, trên đời này không có "nếu như". Những cuộc gặp gỡ giữa con người với nhau, những mối nhân duyên giữa người và sự việc đều đã được số phận sắp xếp từ trước. Không thể đến sớm cũng không thể trì hoãn, không có sự ngẫu nhiên, chỉ có tất yếu của số phận.
Nguyên Diệu thở dài, nói: "Vu Y, Bạch Cơ giao việc sống chết của ngươi cho ta, nhưng ta chỉ là một con người nhỏ bé, không thể quyết định mạng sống của ngươi."
Vu Y nhìn hắn, đầy hoang mang.
Nguyên Diệu hít sâu một hơi, nói: "Sống chết của ngươi sẽ do Ngô Du quyết định. Nếu Ngô Du chết ngươi sẽ phải trả mạng cho cậu ấy. Nếu ngươi cứu được Ngô Du thì ngươi có thể sống tiếp. Tuy nhiên, ta có một điều kiện, trong phần đời còn lại, mỗi năm ngươi phải chữa trị miễn phí cho chín người bệnh. Đó coi như là cách ngươi chuộc lại những sai lầm trước kia. Cũng để ngươi nhớ rằng ngươi là một Vu Y, sứ mệnh của ngươi là cứu người, không phải vì tư lợi mà hại người vô tội."
Vu Y nghe xong, cúi đầu chạm đất, nói: "Ta nhất định sẽ làm theo. Ta sẽ cố hết sức cứu Ngô Du, không phải để cứu mạng mình mà bởi vì sau khi Vũ Nhi được cứu, ta không muốn làm hại người khác nữa. Ta thực sự muốn cứu hắn. Hắn trở nên như bây giờ là vì sai lầm của ta, ta nhất định phải chữa trị cho hắn. Nếu phần đời còn lại của ta có thể sống sót, ta sẽ làm nhiều việc thiện, chữa bệnh cứu người, tuyệt đối không hại người nữa."
Nguyên Diệu gật đầu, trong lòng buồn bã, nhưng lại cảm thấy nếu phần đời còn lại của Vu Y có thể cứu được nhiều người hơn, mang lại hạnh phúc cho nhiều người, và làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn thì việc này cũng không phải là điều xấu. Đối với những kẻ thực sự xấu xa, cái chết là hình phạt, cũng là sự từ bi đối với chúng sinh. Nhưng với những người có lòng hối cải và quyết tâm chuộc tội, cái chết không có ý nghĩa, để họ sống mà chuộc tội mới là sự từ bi thật sự đối với thế giới.
Bạch Cơ không biết từ lúc nào đã quay lại, vừa ăn nấm nướng vừa nói: "Người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm. Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật. Có lẽ là như vậy đấy. Hiên Chi, mọi việc đã xong, có thể ăn đêm rồi."
Nguyên Diệu buồn bã nói: "Bạch Cơ, ta thật sự không có tâm trạng ăn đêm. Mặc dù mọi chuyện trông có vẻ đã giải quyết, nhưng thực ra vẫn còn nhiều thứ đang treo lơ lửng. Ta rất lo lắng cho Ngô Du liệu có tỉnh lại không, và cũng lo lắng không biết cây Kiến Mộc có thực sự mọc lên từ dãy núi Mang hay không."
Bạch Cơ cầm một xiên nấm nướng nhét vào miệng Nguyên Diệu, mỉm cười nói: "Hiên Chi thật là lo nghĩ nhiều, trước hết cứ ăn nấm nướng đi đã."
Nguyên Diệu ăn một miếng nấm nướng, cảm thấy mềm ngon, mọng nước, lại mang theo mùi thơm đặc trưng của loại thảo mộc ướp gia vị, thực sự rất ngon.
Sau khi ăn một chiếc nấm nướng, tiểu thư sinh thấy khẩu vị tăng lên, bèn cùng Bạch Cơ ngồi bên đống lửa ăn đêm, tạm thời gác lại mọi chuyện về Ngô Du và cây Kiến Mộc.