Trước khi ra ngoài vào buổi trưa, mẹ Lý Ngọc đã nói với cậu rằng buổi chiều họ sẽ đón "Dung Dung" về nhà trước sau đó mới đi làm, nhắc nhở Lý Ngọc khi về nhà thì dẫn bạn đi tham quan xung quanh, cố gắng hòa đồng với nhau.
Hóa ra người đó chính là "Dung Dung". Lý Ngọc nhìn người tuyết béo tròn không ngừng tỏa ra sương trắng, trong lòng nghĩ vậy.
Ngay từ vài ngày trước Lý Ngọc đã biết từ ba mẹ mình rằng học sinh được phân về nhà họ tên là "Dung Dung", đến từ thành phố Lý, ba em ấy là một nhiếp ảnh gia phong cảnh, mẹ cũng là giáo viên toán như ba mẹ Lý Ngọc.
Khi nghe được tin này Lý Ngọc cảm thấy hơi an tâm vì cậu đoán "Dung Dung" có thể sẽ có sở thích giống mình, như đọc báo hay chơi trò Sudoku. Vì vậy trên đường về nhà cậu đã ghé vào tiệm sách chọn mua một cuốn sách Sudoku phiên bản mới, hiện giờ nó đang nằm trong cặp của cậu và lúc nào cũng sẵn sàng trở thành cầu nối để kết bạn.
Khi hai người bước vào trong nhà, không khí ấm áp, Lý Ngọc cởi áo khoác định lấy cuốn sách ra thì nghe thấy Tống Song Dung gọi mình.
"Lý Ngọc" Tống Song Dung đứng trên tấm thảm ở phòng khách, tháo mũ lộ rõ khuôn mặt, mái tóc trên trán bị ép dẹp, em dùng tay kéo sang bên rồi nói: "Tôi năm tuổi, còn cậu bao nhiêu tuổi?"
Lý Ngọcc trả lời: "Bảy tuổi."
"Bảy tuổi" Tống Song Dung nhắc lại, quấn khăn quàng quanh cổ rồi hỏi: "Anh học lớp hai à?"
Lý Ngọc đáp: "Lớp ba."
"À" Tống Song Dung gật đầu, đôi mắt lại cong thành hình lưỡi liềm, ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc nói: "Giỏi quá, em mới học lớp một."
Lý Ngọc lần đầu tiên quan sát kỹ càng đôi mắt hình trăng khuyết đó, chúng rất đen và sáng, cậu thậm chí còn nhìn thấy chính mình trong đó.
"Lý Ngọc!" tiếng hét của Tống Song Dung cắt ngang sự phân tâm của Lý Ngọc: "Cứu em với! SOS!"
Tống Song Dung đang cố gắng cởi chiếc áo khoác lông vũ nhưng không may hai cánh tay đều bị kẹt vào trong tay áo không thể thoát ra được, chỉ có thể nhảy tại chỗ.
Lý Ngọc đi đến phía sau em nắm chặt hai ống tay áo kéo mạnh một cái, Tống Song Dung lập tức như một chiếc máy bay lượn trong không trung, từ từ thoát khỏi sự giam cầm của chiếc áo khoác.
Sau khi bay ra được một mét thì em dừng lại, quay người, mặt tươi cười rạng rỡ nói: "Cảm ơn anh đã cứu em."
Lý Ngọc nhìn thẳng vào mắt em rồi chỉnh lại hai ống tay áo của chiếc áo khoác treo lên móc áo, đáp: "Không có gì."
Khi chiếc áo khoác lông vũ phồng to được cởi ra, Lý Ngọc mới nhận ra Tống Song Dung thực ra rất gầy, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh một người tuyết. Cậu nhớ lại mấy đứa học sinh lớp một trong trường học của mình sau đó kết luận rằng chiều cao và cân nặng của Tống Song Dung đều dưới mức trung bình, hoàn toàn bỏ qua việc em chỉ mới năm tuổi và đi học sớm.
Vì thế Lý Ngọc quyết định hoãn lại kế hoạch chơi Sudoku, mở tủ ra và hỏi Tống Song Dung: "Cậu đói không? Có cần ăn chút gì không?"
Trong tủ là những món ăn vặt mẹ chuẩn bị cho thành viên mới trong gia đình. Tối qua Lý Ngọc bị kéo đi siêu thị mua sắm cùng nhưng không thể giúp mẹ đưa ra ý kiến tham khảo nào vì cậu từ trước đến nay không ăn đồ ăn vặt.
"Con người, đặc biệt là trẻ con, ăn một ít đồ ăn vặt cũng không sao cả" mẹ Lý Ngọc đã nói, "Đồ ăn vặt giúp con người cảm nhận được niềm vui. "
Lúc này đôi mắt của Tống Song Dung mở to nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, có vẻ lời mẹ nói là đúng.
Lý Ngọc không biết "một ít" là bao nhiêu, trong lúc đang bối rối, Tống Song Dung giơ một ngón tay ngắn ngủn lễ phép hỏi: "Cảm ơn anh, em chỉ chọn một thứ thôi, được không ạ?"
Không hiểu sao Lý Ngọc cảm thấy nếu Tống Song Dung giống như một người tuyết khổng lồ, yêu cầu nuốt hết cả tủ đồ ăn vặt thì cậu cũng khó lòng từ chối, chỉ có thể nhắc nhở em ấy chú ý đến sức khỏe.
Tống Song Dung chọn một túi bánh quy nhỏ mở ra, bên trong có hai miếng, em đưa cho Lý Ngọc một miếng: "Mỗi người một cái."
"Tôi không ăn" Lý Ngọc lắc đầu.
"À, vậy thôi..." Tống Song Dung lấy một cái bỏ vào miệng cắn, âm thanh giòn rụm.
Bánh quy hình tròn màu vàng nhạt, trên bề mặt phủ một lớp chấm trắng hình giọt nước không rõ hình dạng.
"Đây là bánh tuyết, ăn rất ngon đấy" Tống Song Dung ăn hết một chiếc, dùng mu bàn tay lau sạch vụn bánh trên miệng, rồi lại đưa chiếc bánh còn lại về phía Lý Ngọc: "Anh cũng ăn một miếng đi."
Người tuyết mới ăn bánh tuyết, còn Lý Ngọc thì không.
"Em biết rồi!" Tống Song Dung giả vờ ngạc nhiên, "Có phải anh bị sâu răng nên mẹ anh không cho ăn đồ ngọt không?"
Chưa đợi Lý Ngọc trả lời, em đã lấy một chiếc bánh khác từ trong túi bẻ ra làm đôi: "Vậy anh ăn một nửa đi, không bị sâu răng, cũng không ai phát hiện đâu."
Em mở to miệng khoe hàm răng trắng nhỏ xinh như thể muốn nói: "Anh xem đi, em rất có kinh nghiệm nha."
Bánh tuyết bị Tống Song Dung bẻ ra không đều, em đưa cho Lý Ngọc phần lớn, khoảng ba phần năm, rồi tự mình ăn nốt phần còn lại. Hai má em phồng lên, khuôn mặt càng thêm tròn trịa, chỉ có cằm là hơi nhô ra một góc.
Lý Ngọc do dự một chút rồi từ từ ăn miếng bánh, cảm nhận vị ngọt quá ngấy, những chấm trắng giống giọt nước trên bề mặt là lớp đường phủ lên trên.
"Ngon không?" Tống Song Dung quay đầu hỏi.
Lý Ngọc nhìn vào mắt em, hắn thấy mình đã gật đầu trong đôi mắt ấy.
Tống Song Dung lại cười còn gọi lớn: "Gâu gâu!"
Có lẽ ăn một ít đồ ăn vặt là cách khiến con người ta dễ dàng trở nên vui vẻ, Lý Ngọc cũng nhẹ nhàng cười một cái, nhưng cậu không bắt chước tiếng chó sủa.