Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, khoảng 4 giờ chiều Lý Ngọc kết thúc lớp toán học nâng cao và đi bộ về nhà. Khi còn cách nhà khoảng năm mươi mét, cậu nghe thấy ai đó gọi mình: "Lý Ngọcc——" bằng giọng kéo dài.
Lý Ngọc ngẩng đầu lên theo hướng âm thanh, dưới cây hoàng thanh đã rụng lá trước cổng nhà có một người thấp bé đang mặc áo khoác lông vũ trắng, đội mũ len dày màu trắng, quàng khăn đỏ, từ xa nhìn giống như một con người tuyết. "Người tuyết" vẫy tay về phía cậu, động tác không quá mạnh, nhìn giống như một chú chim cánh cụt.
Lý Ngọc không nhận ra người đó là ai, khi cậu bước lại gần, em ấy không che giấu gì mà nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, đôi mắt rất to và tròn, một hai giây sau lại cong thành hình lưỡi liềm, vui vẻ nói: "Thật sự là cậu này, tôi vừa thấy đã nhận ra cậu ngay!"
"Người tuyết" đang đứng trên bậc thềm trước cổng, chiều cao vừa ngang bằng với cái thùng sữa treo trên tường. Khi nói chuyện một đám sương trắng như sữa phả ra từ miệng. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lý Ngọc, em chủ động nói: "Tôi là Tống Song Dung." Rồi nói tiếp: "Tôi đang đợi cậu."