Phim Ngắn Tình Yêu - Tiền Đường Lộ

Chương 50

Lý Ngọc không hiểu tại sao Tống Song Dung lại không vui, tại sao lại đẩy mình, và tại sao lại nói "Không cần anh lo!".

Ngoài trời rất lạnh, Lý Ngọc nhanh chóng đi tìm Tống Song Dung. Khu vườn vắng vẻ nhưng Lý Ngọc đã đi hai vòng mà vẫn không thấy Tống Song Dung đâu.

Lý Ngọc kiểm tra cánh cổng sắt, xác nhận là đã khóa, nên có thể Tống Song Dung vẫn ở trong sân. Lý Ngọc hơi yên tâm gọi tên cậu: "Tống Song Dung."

"Tống Song Dung——"

Không có phản hồi.

Trong sự lo lắng vô tận Lý Ngọc nghĩ đến vẻ mặt và giọng điệu của Tống Song Dung khi vội vã lao ra khỏi cửa, đoán rằng ngoài việc không vui, có lẽ cậu ấy còn đang giận.

Tống Song Dung là một người rất hoạt bát, tính cách rất tốt. Ngoài những gì Lý Ngọc đã thấy và nghe, cha mẹ của Tống Song Dung cũng thường khen ngợi cậu là người ngoan ngoãn, đáng yêu và thông minh. Lý Ngọc còn nghe từ ba mẹ rằng Tống Song Dung rất được yêu thích trong nhóm học sinh đến tham quan học tập lần này. Mỗi lần nghe như vậy trong lòng Lý Ngọc lại thêm chút phiền muộn.

Cái bình nước nhỏ màu vàng của Tống Song Dung vẫn còn để trên bậc thềm, rõ ràng sáng nay khi tưới cây mọi thứ đều ổn, lúc làm bài văn cũng không có vấn đề gì, cho đến khi làm bài toán... Liệu có phải vì mình đã nói đáp án của bài toán?

Lý Ngọc rất thích quá trình giải quyết vấn đề, tự đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ, nếu như bị người khác trực tiếp nói đáp án thì bản thân cậu cũng sẽ không vui. Chính là lý do này, Lý Ngọc suy đoán.

Cậu hối hận về sự bất cẩn và nóng vội của mình ———— cho bạn cùng bàn Chương Phi chép đáp án sau đó liền được gọi là "anh em tốt", cậu đã vội vã muốn dùng đường tắt này để giành được sự công nhận từ Tống Song Dung.

Quả thật không nên làm như vậy. Lý Ngọc đứng giữa khu vườn gọi: "Tống Song Dung, cậu ở đâu?"

Vẫn không có ai trả lời, nhưng ở góc vườn, gần cái cây đã trụi lá có một tiếng hắt xì nhỏ xíu.

Lý Ngọc lập tức đi về phía đó, quả nhiên thấy Tống Song Dung đang co ro phía sau gốc cây, đầu gục xuống gối.

"Tống Song Dung." Lý Ngọc cũng ngồi xuống, chỉ thấy phần tóc xoáy của cậu ấy.

"Anh đi đi." Giọng Tống Song Dung buồn bã, không dứt khoát giống như lúc ở phòng khách.

"Tống Song Dung."

Đầu em càng lúc càng cúi thấp hơn, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: "Anh đi đi, em là một cái cây, em không nói chuyện với anh."

"Tống Song Dung, đừng giận nữa, tôi không nên nói cho cậu đáp án" Lý Ngọc tự kiểm điểm và hứa: "Sau này sẽ không làm vậy nữa."

Tống Song Dung không động đậy, cũng không nói gì. Khi Lý Ngọc đang phân vân không biết có nên chạm vào em không, cuối cùng Tống Song Dung ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lý Ngọc.

"Lý Ngọc, anh có nghĩ em rất ngu ngốc không?" Em hỏi rất chậm.

"Tôi không nghĩ vậy." Lý Ngọc lập tức phủ nhận. Vào giây tiếp theo, cậu nhìn thấy đôi mắt Tống Song Dung đỏ hoe, mi mắt ướt đẫm, và từng giọt nước mắt nhỏ xuống từ hốc mắt rơi lên đầu gối làm ướt một mảng nhỏ trên quần.

——— Em ấy đang khóc.

Nhận ra điều này, Lý Ngọc lập tức hoảng loạn gọi tên Tống Song Dung, nói "Cậu đừng khóc", rồi giơ tay ra định lau nước mắt cho em.

Nhưng Tống Song Dung tránh đi: "Anh chính là nghĩ em ngu ngốc!"

"Mẹ em cũng nói em ngốc, em là một đứa dốt toán, là đại ngốc!"

"Không phải, cậu không ngốc" Lý Ngọc nhấn mạnh, rồi lại nói: "Cậu đừng khóc."

"Em có khóc đâu!" Tống Song Dung dùng mu bàn tay lau nước mắt, nấc lên một cái, hơi thở gấp gáp: "Em đang tự tưới nước cho mình thôi."

Lý Ngọc rất ít khi cảm thấy lúng túng như thế này, cậu vừa muốn lau nước mắt cho Tống Song Dung, lại vừa muốn đưa cậu vào trong phòng, tay chân luống cuống, qua vài lần vật lộn trong lòng cuối cùng cậu nói: "Xin lỗi."

Tống Song Dung trừng mắt nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ ửng: "Anh xin lỗi làm gì, anh thông minh như vậy, cái gì cũng biết."

"Tôi không thông minh" Lý Ngọc giơ tay lên đặt vào bên mặt của Tống Song Dung nhưng không dám thật sự chạm vào, thành thật nói: "Tôi không biết làm văn."

"Thật không?" Tiếng nấc ngừng lại.

Lý Ngọc nhìn Tống Song Dung, gật đầu nghiêm túc: "Thật."

Một lúc lâu sau, nước trong mắt Tống Song Dung ngừng chảy, "Được rồi, em không nói anh ngốc, anh cũng không được nói em ngốc." Cậu hít mạnh một hơi, "Cũng không được nghĩ như vậy trong lòng."

"Được." Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lại nhấn mạnh: "Cậu không ngốc." Sau đó cậu giúp em lau nước mắt trên má.

Tống Song Dung không mang dép, các ngón chân trần trên nền đá đã lạnh đến trắng bệch. Sau một giây do dự, Lý Ngọc lại nắm lấy tay em, khuyên: "Trở về đi, người cậu rất lạnh."

"Anh về trước đi" Tống Song Dung ngồi yên tại chỗ, "Em muốn tiếp tục làm một cái cây."

"Nhiệt độ ở đây quá thấp" Lý Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể thuyết phục bằng lý lẽ, "Cậu là cây đến từ vùng nhiệt đới, cần môi trường ấm áp để phát triển."

"Tống Song Dung, vào nhà đi."

Tống Song Dung nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc như đang suy nghĩ lời cậu nói là thật hay giả, cuối cùng bị thuyết phục, đáp: "Được rồi" rồi nói thêm: "Nhưng chân em tê rồi, không đứng dậy được, anh đợi em một chút."

"Tôi cõng cậu." Lý Ngọc nói.

Cậu quay lại kéo cánh tay Tống Song Dung đặt lên vai mình, đứng dậy vững vàng.

Cánh tay của Tống Song Dung rất nhỏ, cơ thể cũng nhẹ, nhưng em ôm cổ Lý Ngọc rất chặt, hơi thở phả vào tai cậu.

Đi được vài bước Tống Song Dung thì thầm: "Lý Ngọc, em cũng xin lỗi, không nên làm sai bài mà còn cáu với anh."

"Anh rất tốt." Em đánh giá Lý Ngọc.

Lý Ngọc dừng bước định hỏi "Vậy có thể làm bạn với tôi không?", nhưng rồi lại nghĩ, chắc là không thể.

Bởi vì giáo viên dạy văn nói rằng có bạn bè tốt bên cạnh là một điều rất hạnh phúc, trong khi cậu lại làm Tống Song Dung khóc, còn khóc rất đau lòng.

Lý Ngọc im lặng cõng Tống Song Dung, từng bước từng bước nặng nề đi về phòng.
Bình Luận (0)
Comment