Tống Song Rong khóc mệt rồi lại nói muốn xem hoạt hình.
Lý Ngọc thu dọn sách vở của cả hai trên bàn trà, mở tivi và chỉnh kênh cho em.
"Không xem cái này."
" Truyền Thuyết Na Tra em đã xem rồi."
"Đổi cái khác đi."
Lý Ngọc chăm chỉ dừng lại mỗi kênh năm giây để Tống Song Dung lựa chọn.
Sau khi đổi qua bảy kênh, Tống Song Dung hét lên: "Dừng lại, xem cái này Câu chuyện của Chuột chũi."
Lý Ngọc chỉ xem hoạt hình trước khi vào mẫu giáo, cậu cũng không thực sự thích nhưng vẫn ngồi cạnh xem cùng Tống Song Dung.
Bộ phim hoạt hình này mỗi tập rất ngắn, sau hai tập Tống Song Dung nói: "Lý Ngọc, anh giống con chuột chũi này."
"Nó sống trong một cái hang rất gọn gàng, rất thông minh và cũng tốt bụng nữa." Nói xong em tự cười một mình.
Lý Ngọc không biết mình giống con vật đen đúa này ở chỗ nào, nhưng nụ cười của Tống Song Dung khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, vì vậy không phản bác.
Tivi tự động phát đến tập tiếp theo, kể chuyện con chuột chũi đắp một người tuyết sau tuyết rơi, nó chơi với người tuyết, nhưng thời tiết ấm dần lên, người tuyết dần tan chảy, chuột chũi chỉ đành đưa người tuyết lên núi tuyết rồi sau đó dùng kính viễn vọng nhìn người bạn của mình. Cho đến mùa đông năm sau, chuột chũi và người tuyết mới được đoàn tụ.
Có lẽ vì bị ảnh hưởng từ cảnh vật xung quanh, Tống Song Dung lại trở nên u sầu, tạm dừng phim và nói với Lý Ngọc: "Cô giáo nói bọn em sắp phải về nhà rồi, năm nay có lẽ em sẽ không nhìn thấy tuyết được."
Tâm trạng của Lý Ngọc cũng trở nên nặng nề và u ám. Cậu không chắc liệu mùa đông năm sau Tống Song Dung có trở lại bên cậu như người tuyết trở lại bên cạnh con chuột chũi trong bộ phim này hay không. Cậu chỉ biết rằng nhà của Tống Song Dung rất xa, xa đến mức ngay cả kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy.
Hai cậu học sinh tiểu học chìm trong nỗi buồn riêng của mình, bộ phim hoạt hình không còn được tiếp tục nữa, Tống Song Dung lại làm tiếp bài toán. Khi em hỏi Lý Ngọc, Lý Ngọc sẽ trả lời, còn khi không hỏi, Lý Ngọc chỉ ngồi bên cạnh nhìn.
Cho đến bữa tối, phụ huynh nhận thấy sự khác thường của hai đứa trẻ. Mẹ hỏi: "Sao vậy, hai đứa không vui à, cãi nhau à?"
Không phải cãi nhau, Lý Ngọc nghĩ, mà là cậu đã vô tình làm cho Tống Song Dung khóc.
Nhưng Tống Song Dung lại lắc đầu, nói: "Cô chú, sau khi con đi, con sẽ nhớ cô chú, rất nhớ ạ."
Tống Song Dung không nhắc đến tên Lý Ngọc, có nghĩa là em ấy sẽ không nhớ mình. Khi Lý Ngọc cõng Tống Song Dung vào phòng sau khi em khóc, cậu đã hình dung ra kết quả tồi tệ nhất từ trước, vì vậy nên chỉ còn cách bình tĩnh chấp nhận sự thật này. Chỉ có điều ở một nơi nào đó trong trái tim cậu như bị siết lại, cổ họng cảm thấy nghẹn ngào, hơi thở có chút khó khăn.
"Con ăn xong rồi." Lý Ngọc đặt đũa xuống rời khỏi phòng ăn.
Tối hôm đó vào lúc 9 giờ, cửa phòng Lý Ngọc bị gõ.
Cậu nói "Mời vào", rồi nhìn thấy Tống Song Dung đang ôm gối đứng ngoài cửa.
Lý Ngọc cảm thấy trong lòng vẫn còn nặng nề, nhưng việc có thể gặp Tống Song Dung trước khi bước qua ngày mới thế này đã khiến lòng cậu nhẹ nhàng thoải mái hơn. Cậu nghĩ liệu có nên xin lỗi Tống Song Dung một lần nữa không, thế thì có lẽ sẽ giành được một vị trí trong lòng em ấy để được nhớ tới.
"Tống Song Dung."
"Lý Ngọc."
Cả hai cùng lên tiếng, Lý Ngọc dừng lại trước, hỏi: "Sao vậy?"
Tống Song Dung cắn môi, rồi nói: "Hôm nay em có thể ngủ cùng anh không?"
"Không phải vì em sợ ngủ một mình đâu." Em lại giải thích thêm.
Dù lý do là gì Lý Ngọc cũng sẽ không từ chối Tống Song Dung. Cậu nói: "Được rồi, vào đi."
Tống Song Dung ôm gối trèo lên giường của Lý Ngọc từ cuối giường, nằm vào chỗ em đã nằm khi ngủ trưa ở đây vào ngày đầu tiên, để lại ba phần tư diện tích giường cho Lý Ngọc, rồi vỗ vỗ lên chỗ trống: "Anh không ngủ à? Trễ rồi đấy."
Lần này Lý Ngọc không từ chối, tắt đèn bàn, đi đến bên giường và nhẹ nhàng nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên trong ký ức của cậu, cậu cùng ai đó nằm chung giường. Chưa đầy một phút sau khi nhắm mắt, có gì đó vỗ vỗ trên đầu cậu. Vì đèn tường không tắt, cái bóng đó trở nên rất rõ ràng.
Lý Ngọc mở mắt nhìn thấy một cánh tay của Tống Song Dung. Em ấy nằm nghiêng về phía Lý Ngọc, mắt cong cong: "Anh thật sự ngủ rồi à?"
Sau khi nhìn nhau vài giây, Lý Ngọc hỏi: "Sao vậy?"
Tống Song Dung lắc đầu, nhưng không yên tĩnh được hai giây, em lại cười nói: "Lý Ngọc, anh thật sự rất giống con chuột chũi."
"Chuột chũi cũng ngủ như vậy đấy." Vừa nói em vừa bắt chước Lý Ngọc, nằm thẳng người xuống, hai tay để dọc bên thân.
Lý Ngọc không có ý kiến gì, chỉ nhìn lên trần nhà tính toán khoảng thời gian còn lại có thể ở bên Tống Song Dung, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài thật nặng nề.
"Ai, sau khi ăn xong em đã cố ý xem dự báo thời tiết, nơi này ngày mai sẽ không có tuyết, ngày kia cũng không có tuyết."
Và sau ngày kia em sẽ phải rời đi.
Lý Ngọc ừ một tiếng, rồi quay lại đối diện với Tống Song Dung, không còn do dự nữa, hỏi: "Tống Song Dung, cậu còn giận tôi không?" Vì giận, nên sẽ không nhớ đến cậu.
"Hả?" Tống Song Dung cũng quay người lại, đối diện với Lý Ngọc, "Sao phải giận anh? Anh đâu phải là Thần Sấm, không có tuyết thì cũng không thể trách anh."
Lý Ngọc chưa kịp nói hết lời xin lỗi thì bị Tống Song Dung cắt ngang không cho cậu có cơ hội tự suy ngẫm, rồi em lại nói: "Không sao đâu, đợi đến lúc em học lớp 2 thì sẽ lại đến đây, lúc đó em có thể nhìn thấy tuyết rồi." Em rất háo hức, "Đến lúc đó, anh học lớp 4, chúng ta vẫn có thể chơi cùng nhau."
Sau một lúc Lý Ngọc mới hiểu ra lời nói của em nhưng vẫn không chắc chắn hỏi lại: "Cậu... cậu...năm sau sẽ đến nữa sao?" Câu hỏi lạ lẫm, có chút ngập ngừng.
"Sẽ mà." Tống Song Dung gật đầu, mái tóc mềm mại của em xù lên vì bị tích điện khi nằm trên gối, bay nhẹ giữa hai gương mặt non nớt, rồi lại bị em ép xuống, "Cô giáo nói những người thể hiện tốt thì lần sau sẽ được tham gia tiếp, vì vậy em đã cố gắng thể hiện thật tốt, mà ba mẹ anh cũng nói rất chào đón em quay lại."
"Năm sau, năm sau, năm sau nữa."
Lý Ngọc thích mọi thứ rõ ràng, có thời hạn, những từ ngữ về thời gian phải chính xác. Lúc này cậu cảm thấy chắc chắn, vui vẻ và hạnh phúc chưa từng có. Vô vàn lời muốn nói, cuối cùng Lý Ngọc chỉ nói với Tống Song Dung: "Chào đón cậu quay lại."
"Vậy sao hôm nay lúc ăn cơm anh lại đi trước, ba mẹ anh còn tưởng chúng ta cãi nhau rồi."
"Tôi phải làm bài tập." Lý Ngọc không nói thật.
"Bài tập của anh chưa làm xong à?" Tống Song Dung hỏi lại.
"Ừ, còn một bài văn nữa." Đây là sự thật.
Tống Song Dung thở dài một tiếng, rồi nói rất nhiệt tình: "Nếu có khó khăn gì thì em có thể giúp anh, em học văn rất giỏi." Em nhìn Lý Ngọc nói rất nghiêm túc, nhìn có vẻ rất đáng tin cậy, giống như không có gì là không thể.
Vì vậy Lý Ngọc hỏi: "Tống Song Dung, cậu có thể làm bạn với tôi không?"