Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 46

Vân Nhược Dư nhận định ăn cá có thể trở nên thông minh, cũng không màng tới Tề Loan mua rất nhiều cá. Tề Loan vốn định tìm cớ phản bác, nhưng ai bảo hôm nay Ngũ công chúa vừa mới nhận được tiền thêu đồ.

Lúc mua cá không hề đau lòng chút nào.

Ban đầu Tề Loan còn ngăn cản, đến cuối cùng chỉ biết chết lặng chấp nhận: “Nương tử, ta nâng thứ này có hơi nặng.”

Vân Nhược Dư giao cá trong tay cho Tề Loan, lại đi chợ mua những thứ thức ăn khác.

Nhưng không có gì khác, tất cả đều là thứ nấu chung với cá.

Sau khi về phủ, liền tới phòng bếp bận rộn, không bao lâu đã bưng lên một bàn toàn là món cá.

Có canh tàu hủ đầu cá, đầu cá băm ớt, cá lư hấp, cá trích kho tàu, cá chua ngọt……

Nhìn qua một lượt, đều là cá.

Tuy Tề Loan không ghét ăn cá, lúc này cũng có chút chịu không nổi: “Nương tử……”

“Ăn nhiều một chút.” Vân Nhược Dư làm bộ không nhìn thấy cự tuyệt trong mắt Tề Loan, không chút do dự ấn người ngồi vào bàn cơm, múc một chén canh đầu cá đẩy tới chỗ hắn: “Chàng mau ăn đi, nhanh chóng đi đọc sách.”

Tề Loan nhìn bàn đầy cá, thật sự không biết nên hạ chiếc đũa từ đâu.

Dưới sự thúc giục của Vân Nhược Dư, Tề Loan chỉ có thể căng da đầu bưng canh cá uống trước, cũng may năng lực nấu ăn của công chúa điện hạ rất tốt, dù cho là bàn đây cá cũng làm vô cùng đặc sắc: “Được, cái này ăn ngon.”

“Nếu phu quân thích, ngày mai ta lại làm cho chàng ăn.”

Tề Loan suýt chút nữa bị sặc canh cá: “Nương tử, dù ăn ngon cũng không thể ăn nhiều.”

Mỗi ngày ăn nhiều cá như vậy, sẽ ăn đến nôn ra mất?

“Vậy cách mấy ngày làm một lần.” Vân Nhược Dư không phải không biết nhìn người, nhưng trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải có cá trên bàn ăn.

Tề Loan vừa thấy có chuyển biến tốt liền thôi, bắt đầu an tâm dùng cơm, nhưng thấy cảm xúc Vân Nhược Dư vẫn không tốt, trong lòng lo lắng bắt đầu hỏi ra: “Nương tử còn bởi vì chuyện hôm nay gặp phải mẫu thân mà khổ sở sao?”

Vân Nhược Dư nghe được lời này, nở một nụ cười nhạt nhìn về phía Tề Loan: “Không có, phu quân không cần lo lắng.”

Cảm xúc Vân Nhược Dư vô cùng mất mát, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được, huống chi Tề Loan vẫn luôn chú ý tới nàng: “Nương tử hà tất lại muốn gạt ta, hôm nay nàng như vậy cũng sẽ khiến ta lo lắng.”

Vân Nhược Dư thấy không thể gạt được, chỉ có thừa nhận: “Hôm nay ta thấy bà mẫu và đại ca đi cùng nhau, hình như muốn chọn lễ vật cho tẩu tử.”

Tề Loan khẽ nhướng mày, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của trưởng tỷ, trưởng tỷ xuất giá đã lâu, có lẽ mẫu thân sợ không biết trưởng tỷ thích gì mới muốn cùng tỷ phu ra ngoài xem.

Ngọn nguồn mọi chuyện đã biết được bảy tám phần, nhưng Tề Loan thật sự không nghĩ tới mọi chuyện có thể trùng hợp đến thế, cùng lắm Vân Nhược Dư chỉ ra cửa lại gặp được mẫu thân và tỷ phu..

Còn trùng hợp nhìn thấy mẫu thân chọn lễ vật cho trưởng tỷ: “Nương tử… Cũng thích lễ vật sao? Nếu nương tử thích, vi phu mua cho nàng.”

Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng sao lại vì chút lễ vật đó?

“Không khí giữa mẫu thân và đại ca vô cùng hòa hợp, vừa nói vừa cười khiến cho người khác nhìn thấy thật hâm mộ.” Trong lòng Vân Nhược Dư có chút chua xót, nàng không phải muốn Nguyễn thị đối xử bình đẳng với nàng như “Tẩu tử”.

Nhưng không nghĩ đến Nguyễn thị bất công như vậy, vô cùng khắt khe với Tề Loan.

“Này… thật sự không cần hâm mộ…Nếu nàng thích thứ gì, ta mua cho nàng là được.” Tề Loan biết rốt cuộc Vân Nhược Dư đang hâm mộ cái gì.

Nếu là son phấn thoa hoàn, hắn chắc chắn sẽ tìm được, nếu là thái độ mẫu thân cũng cần phải vì thế mà buồn.

Tề Loan nghĩ thầm mẫu thân hắn chính là người lương thiện rộng lượng nhất, với tính cách của Vân Nhược Dư nhất định sẽ khiến mẫu thân hắn rất thích..

“Phu quân, chàng còn không rõ sao? Ta không phải bởi vì lễ vật gì đó.” Trong lòng Vân Nhược Dư khó chịu: “Ở trong mắt bà mẫu ta là người ngoài, nàng không tốt với ta hay không thật ra cũng không quan trọng.”

“Đây vốn không phải chuyện gì lớn, chỉ là hai người bọn họ chọn lễ vật thôi đi, tại sao một hai phải nhắc đến chàng.” Thật sự Vân Nhược Dư cũng không để ý tới bà mẫu đối tốt với huynh tẩu bao nhiêu, trái tim con người vốn không công bằng đây là vấn đề nan giải xưa nay, không có cách nào lý giải.

Nhưng vì sao bất công lại rõ ràng đến thế?

Nhất định phải chọc dao lên ngực người khác

Tề Loan nghe một hồi, chỉ cảm thấy bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, nào là hiểu lầm đại ca, nào là bất công, hiểu lầm càng thêm sâu, nhưng hiểu lầm này là do hắn gây ra, Lúc này Tề Loan không thể giải thích được, sau khi đó lại phải giải thích thêm một hồi.

“Nương tử, chuyện này thật sự là hiểu lầm, thật ra không phải mẫu thân bất công chỉ do ta không tốt…”

“Huynh trưởng đối với ta cũng rất tốt, cho nên, đây đều là hiểu lầm.”

Tề Loan giải thích một hồi, nhưng Vân Nhược Dư lại không nghe được chữ nào, trong lòng người một khi có thành kiến, đối mặt với những việc này đều không dễ dàng tin tưởng.

“Dựa theo lời phu quân nói, mẫu thân và huynh trưởng đều không cố ý, kia vì sao… Huynh trưởng trở Kim Lăng là chuyện lớn, sao mẫu thân lại chưa từng thông báo với chàng? Là do cảm thấy không quan trọng sao?” Vân Nhược Dư trong lòng oán hận.

Vân Nhược Dư chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, liền cảm thấy hết sức khó chịu.

Tề Loan còn nghĩ thầm muốn cởi bỏ hiểu lầm, chỉ có thể tự nuốt quả đắng, ai bảo do hắn nói dối bị mẫu thân đuổi khỏi gia môn.

Mà chuyện này vẫn luôn được Vân Nhược Dư ghi tạc trong lòng, bây giờ thấy mẫu thân ở cùng tỷ phu, hiểu lầm càng sâu.

Về phần tỷ tỷ và tỷ phu trở về Kim Lăng thăm người thân, thật sự là hắn có biết. Chẳng qua, không nói cho Vân Nhược Dư biết.

Hắn vốn định lừa dối cho qua, không cho mẫu thân tiếp xúc với Vân Nhược Dư quá nhiều, vậy cũng tránh được không ít phiền toái.

Nhưng Tề Loan không cách nào nghĩ đến, Vân Nhược Dư và mẫu thân hắn, hai người đều không thích ra cửa ngẫu nhiên ra cửa một lần, còn có thể trùng hợp như vậy sao?

“Con người có lúc bất công chuyện này không có gì đáng trách, nhưng có câu nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà mẫu sao có thể đối xử với chàng như vậy?” Vân Nhược Dư thương tâm.

Tề Loan thật sự vô cùng đau đầu.

Vốn dĩ còn muốn mở miệng giải thích thêm lần nữa nhưng bây giờ đều nuốt hết lại, bay giờ Vân Nhược Dư mất mát như vậy, nếu hắn giải thích rõ ràng chẳng phải sẽ để nàng biết được mình lại lừa nàng sao?

“Này… Huynh trưởng rất ưu tú.”

“Cho nên, vẫn là bà mẫu bất công.”

Tề Loan: “……”

Hắn cảm thấy càng giải thích càng không xong, càng bôi càng đen.

“Phu quân chàng nhất định phải thật nỗ lực, trăm triệu lần không thể để bà mẫu và đại ca xem nhẹ.” Đây là biện pháp tốt nhất Vân Nhược Dư có thể nghĩ đến,.

Vân Nhược Dư vô cùng mất mát, bất kể Tề Loan nói tốt về mẫu thân như thế nào, làm sao cũng không thể thay đổi thành kiến với mẫu thân trong lòng Vân Nhược Dư, nói xong lời cuối cùng, hắn bắt đầu hết hy vọng, nhận mệnh nói với Vân Nhược Dư mình sẽ cố gắng học cho thật tốt.

Nhất định có thể thi đậu cử nhân.

Thư phòng đêm nay cực kỳ yên tĩnh, trong lòng Vân Nhược Dư có ý đập nồi dìm thuyền, nàng nghĩ phải mời một người thầy thêm cho Tề Loan, buổi chiều sau khi tan học hay ngày nghỉ đều không thể lãng phí.

Tề Loan hoàn toàn không biết tưởng trong lòng Vân Nhược Dư ý, đang lo làm sao để trở về Trấn bắc hầu phủ bảo mẫu thân ra mặt cởi bỏ hiểu lầm.

Hai người tâm tư khác nhau, ai cũng không nói gì, cuối cùng mỗi người đều tự tìm được bậc thang cho mình.

Vân Nhược Dư trở về đếm bạc.

Tề Loan tắt đèn đi ngủ.

Đợi sau khi Vân Nhược Dư ngủ say, Tề Loan liền trốn về Trấn Bắc Hầu phủ một chuyến.

Vốn tưởng rằng mọi người đều đã đi ngủ, kết quả hắn không nghĩ tới, tất cả đều đang chờ hắn.

“Tổ phụ, mẫu thân, trưởng tỷ, tỷ phu……Mọi người sao còn chưa ngủ?” Tề Loan hành lễ với từng người.

Nguyễn thị và Tề Nhân không nói gì, Phong Kỳ thân là tỷ phu nếu có thể nói ít liền ít đi.

Tề lão tướng quân nghi ngờ nhìn về phía Tề Loan, hỏi hắn sao bỗng nhiên lại trở về.

Đối mặt với tổ phụ biết rõ cố hỏi, Tề Loan bất đắc dĩ vô cùng: “Tổ phụ, ngài biết rõ nguyên nhân ta trở về mà.”

Tề lão tướng quân yên lặng bưng chén trà lên, thổi lá trà bên trong, chỉ làm như mình không biết gì.

“Nghe nói hôm nay mẫu thân và tỷ phu gặp được Ngũ công chúa trên phố…” Tề Loan chậm rãi mở miệng, vốn muốn hỏi mẫu thân và Vân Nhược Dư đã nói gì, nhưng bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, cũng không thể hỏi trực tiếp được.

Nguyễn thị vốn định giấu giếm nữ nhi và con rể, nhưng sau khi công công nghe được, khuyên bà giấu giếm không phải là một chuyện tốt, cháu gái và cháu rể đều không phải người ngoài.

Có công công khuyên bảo, lúc này mới có cảnh tượng cả nhà ngồi một chỗ chờ Tề Loan.

Nguyễn thị cũng không muốn làm khó Tề Loan, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ta hỏi ngươi, vì sao Ngũ công chúa lại cho rằng Kỳ nhi là huynh trưởng mà không phải là tỷ phu của ngươi?”

“Đó là bởi vì phía lúc trước ta giới thiệu với Ngũ công chúa, gọi huynh trưởng mà không gọi tỷ phu, công chúa liền hiểu lầm……” Tề Loan gọi Phong Kỳ là huynh trưởng theo thói quen, nhưng Vân Nhược Dư không biết nguyên do trong đó, đương nhiên sẽ hiểu lầm.

“Vậy vì sao biểu cảm của ngũ công chúa hôm nay lại kỳ quái như vậy? Nàng đang hiểu lầm cái gì?” Vốn dĩ Nguyễn thị cũng không muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân, chỉ là chuyện hôm nay quá kỳ quá, dù sao thì thân phận của Ngũ công chúa cũng quá đặc biệt.

Lúc đầu Tề Loan không muốn nói rõ chuyện ngu ngốc mình làm trước mặt nhiều người như vậy, nhưng tránh cho chuyện này càng đi càng xa, hắn bắt buộc phải giải thích.

Hắn cảm thấy có lẽ mẫu thân và Vân Nhược Dư sẽ còn gặp nhau, nếu không nói rõ ràng, ai biết ngày sau có bao nhiêu phiền toái đang chờ hắn?

“Đó là bởi vì lúc trước ngài qua phủ, Ngũ công chúa hỏi vì sao nàng chưa bao giờ gặp ngài, ta liền nói dối nói ngài đuổi ta khỏi gia môn……”

“Nàng hỏi vì sao ngài đuổi ta gia môn, ta liền nói là huynh trưởng quá mức ưu tú, trong lòng ngài không vui…”

“Hôm nay nàng gặp được ngài cùng huynh trưởng ở cùng nhau chọn tâm cho tỷ tỷ, cho nên trong lòng nhận định ngài bất công.” Tề Loan nói xong lời cuối cùng, càng nói càng bé.

Nguyễn thị: “……”

Sau khi Nguyễn thị nghe xong thật sự không biết nên nói gì, đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Ta đuổi ngươi khỏi gia môn? Tề Loan ơi Tề Loan, ngươi thật đúng là biết làm bậy, không phải chính ngươi nói nhất định phải dọn ra ngoài sao?” Nguyễn thị nghe hắn nói hươu nói vượn giận sôi máu.

“Ngươi không biết nói ra chuyện này hay sao?”

“Lúc đó ta chỉ thuận miệng trả lời.” Tề Loan cũng biết mình làm bậy gây ra chuyện, không phải hắn không nghĩ tới.

Tề Nhân và Phong Kỳ là hai người ngoài cuộc, bị bắt đứng ở đây nghe hết yêu hận tình thù, có hơi đau đầu lúc trước Tề Loan chưa từng nói qua, chỉ từ trong miệng tổ phụ và mẫu thân biết được tình trạng hiện tại của Ngũ công chúa.

Trước đó Phong Kỳ còn đang phân tích Ngũ công chúa đến tột cùng hiểu lầm cái gì, nhưng thực sự không nghĩ tới chuyện này lại do một tay Tề Loan gây ra: “Nhị đệ, tại sao ngươi có thể bậy bạ như vậy được?”

Tề Loan vò đầu bứt tóc, kỳ thật hắn cũng không muốn, không phải ngay từ đầu do vấn đề kỳ quái của Vân Nhược Dư sao, hắn vì bớt chút phiền toái liền thuận miệng nói bậy lừa gạt nàng, không ngờ cứ thế một lần lại thêm một lần.

Hắn nói bậy bạ nhiều thành quen.

Bây giờ tình hình của Vân Nhược Dư đã tốt lên, cũng càng thêm khó lừa, nhưng thói quen của hắn trong khoảng thời gian ngắn chưa thể thay đổi, mỗi khi Vân Nhược Dư hỏi hắn chuyện gì, Tề Loan sẽ theo bản năng nói bậy nói bạ.

Cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay.

“Ngươi ngươi.” Nguyễn thị đau đầu không thôi, Tề Loan cũng cực kỳ bực bội.

“Mẫu thân, nhị đệ, việc cấp bách bây giờ là giải thích rõ ràng hiểu lầm, bằng không ngày sau sẽ càng thêm nghiêm trọng.” Tề Nhân nghiêm túc phân tích nói.

“Tình hình của Ngũ công chúa không rõ khi nào mới chuyển biến tốt, nếu ngươi cứ tiếp tục nói bậy lung tung lừa gạt nàng, một lần lại một lần đến lúc đó nhát định sẽ lộ tẩy.”

Tề Loan nhìn tỷ tỷ, không dám nói đã bị lộ một lần rồi.

Tề Nhân đưa ra kiến nghị để bọn họ mời Vân Nhược Dư đến phủ, để nàng tận mắt nhìn thấy thật sự mẫu thân không hề bất công.

Không đợi Tề Nhân nói tiếp, đã bị Tề Loan gạt bỏ: “Ở Trấn Bắc Hầu phủ không được, Ngũ công chúa cho rằng ta là tú tài nghèo, hơn nữa nàng biết chữ đến lúc đó sẽ hỏi tấm biển ngoài cửa là thế nào”

“Tú tài nghèo?” Tề Nhân cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Bây giờ không phải các ngươi đang ở tướng quân phủ sao?”

“Trong nhận thức của nàng chúng ta đang ở nhà người khác cho mượn ở tạm, nàng suốt ngày khuyên ta dọn về nhà tranh ở nông thôn, còn khuyên ta không được tham luyến phú quý.”

Tề Nhân: “……”

“Ta tới Thanh An thư viện đọc sách, tới tháng tám còn phải tham gia kỳ thi mùa thu.” Tề Loan mặt không đổi sắc mở miệng, có một số việc một khi nói ra đã không còn gì để bận tâm.

Người Trấn Bắc Hầu phủ: “……”

Thì ra còn có loại chuyện này sao?

Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Tề Loan đều có vẻ tìm tòi nghiên cứu, dù sao bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày có người có thể bức ép Loan làm việc.

Còn tới thư viện đọc sách? Đây thật sự là một chuyện cực kỳ mới mẻ.

Bọn họ biết rõ tuy Bệ hạ giao Ngũ công chúa cho Tề Loan chăm sóc đúng là hoàng mệnh khó trái, nhưng nếu Tề Loan thật sự không muốn, ai có thể miễn cưỡng được hắn?

Chuyện này tám phần là do Tề Loan tự nguyện.

Nguyễn thị và Tề Nhân chỉ nghĩ Tề Loan vì Vân Nhược Dư mới chấp nhận.

Suy tư một hồi, Nguyễn thị quyết định để Tề Loan mời Vân Nhược Dư, “Người một nhà” bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm.

Cũng cởi bỏ được hiểu lầm, miễn sau này gặp phải rắc rối lớn hơn.

Nguyễn thị không khỏi cảm thấy may mắn mình tìm tìm một cái cớ thật tốt, bà tin tưởng chỉ cần bọn họ hợp lực nhất định có thể cởi bỏ hiểu lầm.

Để lời nsoi lúc trước của Tề Loan không lộ tây, Nguyễn thị quyết định đi tìm một biệt viện, Tề Loan càng nghe càng cảm thấy không đáng tin cậy, muốn ngăn cản mẫu thân và tỷ tỷ làm bậy.

Biệt viện của Trấn Bắc Hầu phủ, tuy không xa hoa như hầu phủ nhưng nhất định sẽ không kém?

Chuyện này nên giải thích thế nào?

“Mẫu thân thường ngày không thích xa hoa, ăn mặc mộc mạc, nàng không hoài nghi, nhưng tỷ tỷ, đã có thể……” Tề Loan lấy cớ.

Nhưng Tề Nhân không để bụng chút nào: “Ta cũng có thể không mang bộ diêu thoa hoàn .”

Tề Loan: “……”

Thật sự hắn không rõ, mẫu thân và tỷ tỷ đây có tật xấu gì nhất định phải làm việc xấu sao?

Mà Tề Loan cũng không cự tuyệt dứt khoát được.

Cuối cùng Tề lão tướng quân cũng gia nhập: “Lão phu chưa từng gặp Ngũ công chúa, cũng muốn nhân cơ hội này nhìn thấy cháu dâu tương lai.”

Tề Loan: “……”

Chuyện này có phải quá sớm hay không? Ngày sau không phải cũng có thể nhìn thấy sao? Nhưng tổ phụ muốn trông thấy, cũng không phải không thể?

Mấy người thông đồng làm bậy nói xong lời cuối cùng, bắt đầu thảo luận chi tiết.

Đợi đến khi tan học ngày hôm sau, Nguyễn thị tự mình phái người tới mời Tề Loan và Vân Nhược Dư “Về nhà” dùng cơm, trong lòng Vân Nhược Dư không vui nhưng cũng muốn nhìn rõ mọi chuyện, mà Tề Loan cũng rất tò mò mẫu thân và tỷ tỷ rốt cuộc đã làm gì.

Đợi đến khi vào phủ nhìn thấy phục sức trên người mẫu thân và tỷ tỷ, Tề Loan sững sờ tại chỗ.

Mộc mạc này đúng là không sai, nhưng cũng không cần hai người mộc mạc đến mức này.

Hai người rốt cuộc có hiểu làm gì với hai chữ mộc mạc vậy?

Còn có, dáng vẻ này của tổ phụ là sao? Bọn họ rốt cuộc muốn làm bậy cái gì?

Vân Nhược Dư nhìn mấy người trước mặt, trong lòng nghi ngờ khó hiểu, “Đại ca hồi kinh báo cáo công tác, sao được ở nơi hẻo lánh vậy?”

Phong Kỳ: “……”

Tề Nhân & Nguyễn thị: “……”

Tại sao, sao lại có thể quên chuyện này..

Bình Luận (0)
Comment