Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 47

Lời Vân Nhược Dư vừa nói ra, mấy người trong phòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Sau khi mọi người khôi phục lại tinh thần, không nhịn được trừng mắt nhìn Tề Loan không phải tất cả chuyện này đều do hắn gây ra sao.

Nói Ngũ công chúa tự nhận mình là nông phụ thôn dã còn hắn là tú tài nghèo.

Mọi người đương nhiên sẽ hướng suy nghĩ tới phương diện này, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, hôm qua đã thảo luận rất lâu nhưng tại sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất này?

Tuy Tề Loan là “Tú tài nghèo”, nhưng vẫn có một huynh trưởng đang làm quan.

Bọn họ làm đến mức này, thật sự có hơi quá.

Tề Loan bị tổ phụ cùng mẫu thân oán trách, trong lòng cũng rất tủi thân, chuyện này sao có thể trách hắn?

Trừng hắn thì làm được gì? Nếu hắn có thể suy nghĩ đầy đủ được hết mọi chuyện, sao có thể tạo thành cục diện như hiện tại?

Thật sự đến tận bây giờ hắn cũng không rõ, trong lòng Vân Nhược Dư nghĩ như thế nào, rõ ràng khi nhắc tới mẫu thân và tỷ phu vô cùng thương tâm khổ sở, nhưng mẫu thân phái người mời nàng tới, nàng vẫn vui mừng tới đây, chuyện này khiến Tề Loan nghĩ rất nhiều lần cũng không ra.

Trong lòng Vân Nhược Dư còn có thể nghĩ như thế nào? Chỉ là không thể nhìn bà bà bất công, hôm nay đi một chuyến nhìn rõ đến tột cùng bà bà muốn làm gì, nếu muốn trách móc nặng nề Tề Loan, đương nhiên nàng không muốn đi.

Nếu đúng như lời bà bà nói vì bận rộn nhiều chuyện nên quên, nàng sẽ không bắt lấy không bỏ.

Thật ra Vân Nhược Dư không tin bà đã quên, một người đang sống sờ sờ ở đây sao có thể nói quên liền quên? Chẳng qua là do không để ý đến mà thôi.

Nhưng nếu bà bà muốn làm những việc qua loa này để gây dựng hòa thuận giả tạo bên ngoài, Vân Nhược Dư dĩ nhiên sẽ không vạch trần.

Không cần thiết làm tới mức mọi người đều khó chịu.

Đây là nguyên nhân Vân Nhược Dư tới đây.

Phu quân lẻ loi một mình có lẽ rất gian nan, nếu có thể hòa thuận ở chung cùng người nhà, huynh đệ đồng tâm có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Sau khi tới đây Vân Nhược Dư nhìn những khuôn mặt khác lạ, nàng chưa từng gặp Tề lão tướng quân, mà Tề Loan cũng chưa bao giờ nhắc tới.

Tề lão tướng quân mặc y phục như vậy, Vân Nhược Dư đương nhiên sẽ không có suy nghĩ khác.

Vì thế trước tiên hành lễ với Nguyễn thị, sau đó là Phong Kỳ và Tề Nhân, chỉ còn lại một mình Tề lão tướng quân.

Tất cả mọi người cảm thấy kỳ lạ, lúc này Tề Loan mới phát hiện ra chỉ về phía Tề lão tướng giới thiệu cho Vân Nhược Dư biết: “Nương tử, đây là tổ phụ của ta.”

Vân Nhược Dư: “……”

Lúc này nàng không kịp trả lời lại Tề Loan, chỉ có thể cung kính nói: “A Dư không biết tổ phụ cũng có ở đây, nhất thời sơ sót, hy vọng Tổ phụ không trách tội.”

Tề lão tướng quân thoải mái cũng không nghĩ đây là chuyện gì lớn, không cần phải lo sợ miễn cho lát nữa phải giải thích.

Tề lão tướng là quân binh tinh nhuệ, sao có thể không biết chuyện này như thế nào?

Nhìn bộ dạng của Ngũ công chúa, sợ là không biết “Phu quân” nhà mình còn có thêm một tổ phụ, không cần suy nghĩ cũng biết nhất định lại do Tề Loan quên nói.

Tề lão tướng quân tươi cười hiền lành, đón Vân Nhược Dư ngồi xuống.

Vốn dĩ Vân Nhược Dư không biết phu quân có tổ phụ, ngay từ đầu không nhận ra trong lòng lo lắng không thôi, cũng may tổ phụ hiền lành vẫn chưa trách tội.

Sau khi Vân Nhược Dư ngồi xuống, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Tề Loan.

Tề Loan: “……”

Hắn chẳng lẽ không nhắc tới Tổ phụ với Vân Nhươc Dư hay sao? Chuyện này hắn lại quên hả?

Trong lúc nhất thời không khí xung quanh có chút xấu hổ.

May có Tề lão tướng quân nói gì đó mới phá vỡ được cảnh tượng này.

Nơi này cũng là biệt viện của Tề gia ở Kim Lăng thành, chẳng qua vị trí hẻo lánh hơn nhiều so với Trấn Bắc Hầu phủ , bằng không Vân Nhược Dư cũng không đến mức sẽ hỏi mấy lời đó.

Bởi vì một câu thư sinh nghèo và nông phụ của Tề Loan, các nàng đã phải vắt hết óc bắt đầu chuẩn bị, để không lộ tẩy còn phải đi một đoạn đường rất xa từ Trấn Bắc Hầu phủ tới biệt viện, trong biệt viện vốn có đầu bếp.

Chẳng qua để che giấu tai mắt người khác, Nguyễn thị đã để đầu bếp đi trước, hạ nhân hầu hạ cũng chỉ có mấy người.

Hoàn toàn không có khí phái của nhà làm quan.

Biệt viện không có người, đồ ăn buổi tối đều do Nguyễn thị và Tề Nhân đi chuẩn bị.

Tuy nói hai người đều biết nấu ăn nhưng một người là Trấn Bắc Hầu phu nhân, một người trước khi xuất giá cũng là đích nữ hầu phủ, thật sự muốn tự mình nấu cơm sao có thể nhanh vậy được.

Tuy có thể làm được nhưng dù sao cũng không qúa quen thuộc, nguyên liệu nấu ăn xử lý như thế nào, cắt nhanh như thế nào hai người đều chưa từng thử.

Dù sao trước đây có nấu cơm cũng chỉ cần mở miệng phân phó vài tiếng, chủ yếu có đầu bếp làm, mình đứng bên cạnh nói vài câu bổ sung thêm là được.

Đối mặt với những nguyên liệu nấu ăn chưa được xử lý này, thực sự có hơi đau đầu.

Ngay khi hai người đang suy nghĩ có nên tìm đầu bếp Trấn Bắc hầu phủ hay không, thì Vân Nhược Dư đi tới.

Tự nhiên nhận lấy dao phay: “Bà mẫu, đại tẩu, không cần bận việc, nếu không cứ để ta làm đi.”

Thật sự ban đầu Vân Nhược Dư cũng không nghĩ tới, nàng nhìn thức ăn lên bàn, liền có chút rối rắm, nhìn hình dạng không tốt ngay cả hương vị cũng không có, nàng không thể nào hiểu được, nhưng Vân Nhược Dư chắc chắn không thích ăn.

Tề Nhân và Nguyễn thị liếc nhau, vừa định muốn nói gì đó khuyên đã nhìn thấy Vân Nhược Dư xử lý gọn gàng, chuẩn bị bỏ vào nồi.

Mẫu tử Nguyễn Thị: “……”

Sao nàng lại có thể thuần thục như vậy được?!

Hai người không kịp suy nghĩ cẩn thận vì sao Ngũ công chúa biết nấu cơm, liền nhìn thấy Tề Loan đi vào phòng bếp giúp thêm củi.

Ngũ công chúa biết nấu cơm là một chuyện, nhưng nàng lại không biết nhóm lửa.

“Mẫu thân, tỷ… Khụ, tẩu tử, hai người ra ngoài chờ đi.” Tề Loan buột miệng thốt ra tiếng tỷ tỷ cũng đàng cưỡng ép nuốt về, Nguyễn thị và Tề Nhân cứ thế trơ mắt nhìn Vân Nhược Dư và Tề Loan chiếm cứ phòng bếp.

Chưa kịp đi xa, đã nghe thấy tiếng hai người nói chuyện: “Phu quân, thêm củi vào”

“Được rồi.” Tề Loan đáp lại vui sướng, thuận tiện nói với Vân Nhược Dư hắn muốn ăn gì.

Vân Nhược Dư đương nhiên không muốn đối xử tệ bạc với Tề Loan, cười đồng ý, cẩn thận hỏi tổ phụ và bà bà thích ăn món gì.

Đương nhiên cũng không quên hỏi Tề Nhân và Phong Kỳ, tuy Vân Nhược Dư cảm thấy bà bà không công bằng, nhưng nàng cũng không ở chung với bà, có đôi khi quá mức chủ quan suy đoán cũng không tốt.

Chỉ là nàng muốn thử một lần nếu thật sự không thành, vậy thôi.

Nếu là có thể quay lại, trong lòng phu quân cũng được dễ chịu hơn.

Tề Loan liền nói ra một vài món ăn: “Nương tử có cần ta giúp gì không? Làm nhiều đồ ăn như vậy có phải rất vất vả không?”

Vân Nhược Dư nhẹ nhàng lắc đầu, nói mình không cảm thấy vất vả, nấu ăn là việc rất đơn giản không có gì phức tạp, chỉ là có một việc nàng rất tò mò: “Hôm qua nhìn bà bà còn rất tốt, tại sao hôm nay lại mặc thành như vậy? Đại ca làm quan, phu quân chàng cũng là tú tài, theo đạo lý mà nói cũng không cần phải làm ruộng, triều đình nhất định sẽ khen thưởng ban ruộng đất, nhưng thường sẽ cho bên ngoài thuê, chẳng lẽ tổ phụ và bà bà bây giờ lại muốn làm đồng hay sao?”

Tề Loan: “……”

Chuyện này hắn nên nói như thế nào?

Chẳng lẽ nói tổ phụ và mẫu thân nghĩ hơi nhiều, nên mới biến thành dáng vẻ nàng nhìn thấy hiện giờ?

“Vậy sao đại ca và đại tẩu lại thế? Không phải hồi kinh báo cáo công tác sao? Tại sao cũng ……” Vân Nhược Dư thật sự muốn hỏi có phải đại ca bị bãi quan rồi hay không, nhưng bây giờ đang ở trong nhà người ta, có những lời không thể nói bậy.

Tề Loan vò đầu bức tóc, hắn cũng không nghĩ tới tổ phụ và mẫu thân có thể nháo ra loại chuyện này, tổ phụ ngày thường ở nhà đúng là có ăn mặc đơn giản, chẳng qua không đến mức đó. Nhưng mẫu thân và tỷ tỷ thì……

“Có lẽ là muốn trải nghiệm cuộc sống.” Tề Loan mở miệng giải thích.

Nguyễn thị và Tề Nhân ở bên ngoài nghe thấy suýt chút nữa bị Tề Loan chọc cho tức chết.

Vốn dĩ hai người còn đang suy nghĩ, chuyện này hắn có thể nói tốt, chỉ là không thể nào nghĩ đến Tề Loan lại đưa ra một loại đáp án ngu ngốc đến mức này.

Trải nghiệm cuộc sống?

Hắn có thể nói vậy được sao!

Đây thực sự là nói bậy nói bạ.

“Phu quân chớ có cười, đang tốt đẹp trải nghiệm cuộc sống làm gì? Vất vả lắm mới thoát khỏi cảnh làm ruộng hay là do người luyến tiếc cuộc sống sống trước đây?” Nội tâm Vân Nhược Dư nghi ngờ, quan trọng nhất là nàng muốn biết tại sao lại cả nhà ở một nơi hẻo lánh thế này.

Sau khi được thuyên chuyển từ cấp địa phương, về kinh báo cáo công việc hẳn sẽ không đến mức sơ sài như vậy được.

Khi đó chưa biết Nguyễn thị là bà mẫu, ban đầu Vân Nhược Dư nhìn thấy Nguyễn thị còn cho là phu nhân nhà phú quý tới.

Không ngờ hôm nay tới đây, lại nhìn thấy cảnh này.

Trong lòng nàng có nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ lại trong lòng không nói ra.

Bây giờ cũng đại khái hiểu được, trong nhà phu quân có lẽ không giàu có.

Chuyện này cũng cũng có thể hiểu được, phu quân xuất thân nghèo khó, đại ca dù làm quan nhưng ở kinh thành vẫn nên cẩn thận là hơn.

Về phần bà bà, đi ra bên ngoài đương nghiên sẽ muốn ngăn nắp, tỉ mỉ hơn, nếu đã là người trong nhà tất nhiên sẽ không cần quá câu nệ.

Nhưng là… Nhưng là này…

Vân Nhược Dư nhìn thức ăn trước mặt, trong lòng có hơi buồn rầu: “Phu quân, trong nhà đại ca có phải rất khó khăn hay không?”

Tề Loan suýt bị lời này làm cho sặc: “Sao nương tử lại nói lời này?”

Tuy hắn cảm thấy nhóm người tổ phụ có chút khoa trương, nhưng cũng không đến mức nhìn qua đã thấy rất khó khăn chứ.

“Chàng nhìn qua đồ ăn trên bếp xem, loại cải thìa như thế mười lượng có thể mua được một sọt rất lớn…… Nhà chúng ta cũng không giàu có, nhưng có bao giờ để phu quân phải ăn chay cả ngày không?” Vân Nhược Dư nhỏ giọng nói.

Tề Loan nghĩ tới quả thật có chuyện như vậy.

Vân Nhược Dư sẽ không bao giờ cắt xén đồ ăn của hắn..

Chỉ cần hắn thích ăn, Vân Nhược biết được sẽ thường xuyên chuẩn bị cho hắn.

“Đại tẩu còn có hài tử… Cho nên, khả năng muốn tiết kiệm một chút.” Tề Loan rõ ràng đã nghĩ không thể nói linh tinh trước mặt Vân Nhược Dư, nhưng rất nhiều khi ý chí không kiên định rất dễ dàng lạc lối, tỷ như hiện tại.

Vân Nhược Dư gật đầu, cũng cảm thấy như thế, trong nhà có hài tử thật sự cần phải chú ý nhiều hơn: “Vậy chờ hài tử vỡ lòng cũng không cần đưa tới thư viện, có thể để đại ca tự mình dạy nó như vậy cũng tiết kiệm được chút bạc.”

Tề Loan nghe vậy nhẹ gật đầu: “Lời nương tử nói rất đúng.”

Thật ra chất nhi nhà mình là do tỷ phu tự mình dạy dỗ, không chỉ có mình tỷ phu của hắn làm thế mà cả tỷ phu của Vân Nhược Dư cũng dạy con kiểu đó.

Nhi tử độc nhất của Trưởng công chúa và Cố Cẩm Thời là một tay Cố Cẩm Thời tự mình dạy dỗ cẩn thận.

Một là bởi vì Cố Cẩm Thời thích đứa nhỏ này.

Hai là vì thật sự không có phu tử nào ở Kim Lăng thành có được học vấn như Cố Cẩm Thời.

Đương nhiên không thể con mình không dạy lại đi dạy người khác phải không?.

Cũng có không ít người da mặt dày muốn Cố Cẩm Thời thuận tiện dạy dỗ cả nhi tử nhà mình, kết quả đều bị từ chối.

Thủ phụ đại nhân làm việc trước giờ không thích đưa đẩy, chỉ nói tính cách mình không tốt, không dạy được tiểu oa nhi, ngay cả nhi tử nhà mình cũng thường xuyên oán giận phụ thân nghiêm khắc.

Lời này nói ra, dĩ nhiên không còn ai có thể nhắc tới.

Dù sao thì người thiên tư thông minh như Cố Cẩm Thời, đúng là chướng mắt với kẻ ngu dốt..

Thời gian đó còn thường xuyên có lời đồn Cố gia đại công tử bị phụ thân răn dạy bật khóc.

Nhưng tình hình thật sự thì không có mấy ai biết, Cố Cẩm Thời đúng là không thích dạy người khác, nhưng Bảo Nhi không phải là người khác mà là nhi tử ruột thịt.

Cố Cẩm Thời thích nhất là dạy nhi tử học, có đôi khi còn mang theo thê tử cùng nhau……

Chỉ là việc này chỉ có số ít người biết được, Ngũ công chúa chính là một trong số đó, đáng tiếc nàng hiện tại toàn đã quên.

Hai người Nguyễn thị và Tề Nhân chỉ cảm thấy mấy lời nói chuyện của Ngũ công chúa và Tề Loan có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào hai người cũng không nói rõ ra được.

Phong gia của cải thâm sâu muốn mời phu tử đương nhiên rất dễ, nhưng Phong Kỳ lại thích tự mình dạy vỡ lòng, theo như Tề Nhân cảm thấy là do trượng phu thích hài tử.

Nhưng ý nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư lại không giống.

Lại thêm một hiểu lầm khác.

Các nàng đứng bên ngoài nghe chuyện, thật sự cũng cảm thấy có hơi xấu hổ nhưng không phải cố ý muốn đào góc tường, vốn chỉ là muốn biết Vân Nhược Dư và Tề Loan ở chung như thế nào, kết quả lại nghe thêm được chuyện này.

Hai mẹ con nhìn y phục trên người, dở khóc dở cười.

“Nương, nhị đệ sao lại bắt đầu nói lung tung rồi, chỉ sợ lát nữa Ngũ công chúa lại càng thêm hiểu lầm.” Tề Nhân bắt đầu u sầu.

Nguyễn thị có hơi tức giận, nhưng bà cũng không dám nghĩ tới trong cảm nhận của Ngũ công chúa hình tượng của mình đã biến thành dạng gì, bây giờ Ngũ công chúa không có ký ức, khó đảm bảo sau này khôi phục ký ức có nhớ tới hay không.

Vậy không phải bà sẽ mang cái danh ác bà bà rất lâu sao?

Nhưng Nguyễn thị và Tề Nhân có giận thì giận, phục hồi lại tinh thần lại cảm thấy nếu đặt vào tình cảnh đó là mình thì hai người cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Ngũ công chúa nếu còn tiếp tục hỏi khó đảm bảo bọn họ không nói bậy.

Chuyện này cũng không trách được Tề Loan.

Trong lúc nhất thời hai người đều không có gì để nói, chỉ có thể rời khỏi phòng bếp ra tiền sảnh

Nhưng Tề lão tướng quân lại rất là tò mò: “Sao hai ngươi lại ra ngoài này? Không phải nói đi nấu cơm sao?”

Tề Nhân nhẹ nhàng cười một tiếng nói trong phòng bếp không chứa được mình và mẫu thân, đã có nhị đệ và Ngũ công chúa ở bên trong.

Tề lão tướng quân lại nói với bọn họ nếu lát nữa đồ ăn không ngon, cũng không thể nói linh tinh.

Nguyễn thị và Tề Nhân nhớ tới dáng vẻ thuần thục của Vân Nhược Dư cảm thấy hẳn không khó ăn, nhưng các nàng rất tò mò Ngũ công chúa đến tột cùng nấu ăn như thế nào.

Đợi sau khi Vân Nhược Dư làm tốt đồ ăn mang ra, mọi người bao gồm cả Tề lão tướng quân nhất thời đều choáng váng.

Ông thật sự không nghĩ tới Ngũ công chúa lại biết nấu cơm, còn có thể nấu được không tồi chút nào.

Một bàn đồ ăn trước mắt bất kể hương vị như thế nào, chỉ nhìn hình thức thật sự vô cùng mê người.

Trong lòng mọi người ở đây cũng có chút không ngờ được.

Lúc Tề lão tướng quân nghe con dâu và cháu gái nói còn đang loại lo lắng, không nghĩ tới nàng lại thật sự làm được một bàn lớn đồ ăn.

Ở đây người tỉnh táo nhất chính là Tề Loan, hắn thấy tổ phụ và mẫu thân khiếp sợ, vẻ mặt bình tĩnh, cùng bọn họ ăn cơm.

“Tổ phụ, mẫu thân, huynh trưởng, trưởng tẩu, đây đều là đồ A Dư tự tay làm, món này là cố ý chuẩn bị cho tổ phụ, còn có cái này là món mẫu thân thích……” Tề Loan thuộc lòng giới thiệu qua.

Những món đồ ăn mọi người thích, tất nhiên hắn biết.

Chẳng qua giọng điệu khoe khoang của Tề Loan này là sao? Sao nghe lại thấy không vui chút nào?

“Ta không biết tổ phụ cùng bà bà thích ăn món gì, nên nhờ phu quân nói qua, nếu tổ phụ và mẫu thân không thích cũng hy vọng mọi người không ghét bỏ.” Vân Nhược Dư tới đây là muốn chủ động nói chuyện tốt.

Trong lòng nàng đúng là có thành kiến, nhưng nghe Tề Loan giải thích nàng không phải nghe không vào, nếu thật sự đó là hiểu lầm thì đúng là tốt nhất.

Vân Nhược Dư ôn nhu, dịu dàng bất kể làm việc hay nói chuyện đều vô cùng nhẹ nhàng, tiểu cô nương này còn mềm mại gọi ông là tổ phụ, trong lòng lão tướng quân thật sự rất vui vẻ.

Chẳng trách khi Bệ hạ nói đến Ngũ công chúa mặt luôn tràn đầy ý cười, có một tiểu cô nương ngoan ngoãn như vậy bên cạnh là ông cũng thích.

“Nhị Lang nói không sai, đây đúng là món ta thích ăn.” Tề lão tướng quân thích Vân Nhược Dư, tự nhiên sẽ không ra vẻ với nàng, thấy nàng đang khẩn trương liền mở miệng nói con dâu, cháu gái và cháu rể ngồi xuống ăn cơm.

Tề lão tướng quân không hề keo kiệt lời khen: “Tay nghề của A Dư rất tốt.”

“Tổ phụ quá khen, mấy thứ này không tính là gì đây cũng chỉ là mấy món ăn bình thường mà thôi.” Vân Nhược Dư khiêm tốn đáp lại.

Nguyễn thị nhìn một bàn thức ăn, trong lòng còn hơi e ngại, Tề Nhân và Phong Kỳ cũng cảm thấy thế.

Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết bọn họ vì thân phận của nàng mà ngượng ngùng, nàng còn tưởng họ lo lắng đồ ăn mình nấu không ăn được: “Bà bà ngài nếm thử đi, tướng công hay khen đồ ăn ta nấu không tồi.”

Lúc này Nguyễn thị mới cầm đũa lên không biết nên nói cái gì, thật ra không cần nếm hương vị chỉ cần nhìn đã biết không tệ, Nguyễn thị không nhịn được nhớ tới đồ ăn ở tướng quân phủ ngày hôm đó.

Bây giờ nghĩ lại hẳn cũng là do Vân Nhược Dư tự mình làm.

Nguyễn thị chỉ không thể nghĩ tới sẽ có một ngày được ăn đồ ăn do đích thân Ngũ công chúa tự mình làm..

Tề lão tướng quân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mọi người không dám nhiều lời thêm nữa, nhiệt tình động đũa, Vân Nhược Dư không biết bọn họ có thấy ngon hay không, liền bưng bát cơm trộm quan sát.

Nguyễn thị và Tề Nhân đều là thế gia, nào biết được nông gia bình thường sinh hoạt thế nào. Về phần Tề lão tướng quân dường như ông còn không nghĩ đến.

Một bàn đồ ăn này đều là nguyên liệu sống, vốn tưởng sẽ không thể nào làm được, không nghĩ tới Vân Nhược Dư có thể làm được sắc hương vị đầy đủ.

Mọi người ăn một hồi, lại không muốn dừng lại.

Sau đó nghĩ tới Tề Loan, nghĩ đến mỗi ngày hắn đều có thể được ăn ngon, tròng lòng lại lóe lên một cảm xúc kỳ lạ.

Thật sự là mệnh tốt!

Tề Loan sao có thể không cảm giác được? Lập tức chuyển đề tài: “Tổ phụ, ngài nếm thử món này đi, đây là do nương tử cố ý làm cho ngài.”

Tề Loan nói chuyện vô cùng trôi chảy.

Nhưng một bàn người cứ lập tức nhìn thẳng qua, nhìn đến mức Tề Loan có hơi lo lắng.

Bọn họ vì xưng hô của Tề Loan mà nghi ngờ, nhưng Vân Nhược Dư không biết mọi người tại sao lại nhìn Tề Loan như vậy, còn tưởng đồ ăn này có vấn đề gì đúng lúc mở miệng giải thích: “Phu quân nói đây là món ngài thích ăn.”

Tề lão tướng quân đương nhiên rất vui vẻ nhận lấy, đây vốn chính là cháu dâu của mình, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn chút thôi: “A Dư, món này gọi là gì?”

Vân Nhược Dư cũng rất vui vẻ nói chuyện đồ ăn với tổ phụ, hai người nói chuyện một hồi.

Thậm chí nàng còn nói toàn bộ cách làm, nghe mọi người sôi nổi tò mò không nghĩ tới Ngũ công chúa còn khéo léo như vậy.

“Tay nghề của A Dư tốt như vậy là học được của ai?” Nguyễn thị tò mò hỏi.

Bà mẫu muốn nói chuyện tốt với nàng, Vân Nhược Dư dĩ nhiên sẽ đáp lại cung kính nói: “Trên sách cổ có rất nhiều thực đơn, suy nghĩ cân nhắc một hồi liền làm được.”

Vân Nhược Dư nói rất nhẹ nhàng, mà mấy người nghe đực có hơi hụt hẫng.

Trên sách cổ đúng là có rất nhiều thực đơn, bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ tùy tiện cân nhắc cân nhắc mà có thể học được, chẳng phải khắp nơi đều có ngự trù sao, đây rõ ràng là thiên phú.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, Ngũ công chúa lại có thiên phú về mặt này.

Bữa cơm này cũng xem như hòa hợp, nhưng bởi vì bọn họ còn mục đích chưa làm xong, cho nên khi đối mặt với Vân Nhược Dư đều theo bản năng nói chuyện với nàng.

Nhưng càng nói càng phát hiện không biết nên nói gì.

Suy nghĩ của Ngũ công chúa thật sự không hề giống chút nào với mọi người.

Tỷ như nói đến chuyện thư viện, Nguyễn thị lấy thân phận nông gia cảm thấy quà nhập học tới thư viện tám lượng bạc là hơi đắt.

Không ngờ, Ngũ công chúa lại nghiêm trang nói: “Phu quân có thể theo quan học, quà nhập học đã xem như giảm miễn, nếu phu quân có thể thi được hạng nhất còn có thể nhận được bạc khen thưởng.”

“Bà bà, phu quân không có lãng phí.”

Nguyễn thị: “……”

Bà nói Tề Loan lãng phí bạc khi nào? Năm đó tiểu tử này học vỡ lòng chỉ mình thỏi mức của hắn đã hơn tám lượng rồi

Mới đầu Nguyễn thị còn mơ hồ, sau đó phản ứng lại được, định nói về Tề Loan, ai biết tiểu tử này lại nói hươu nói vượn cái gì.

“Thì ra Nhị Lang dựa vào quan học a……” Nguyễn thị vừa muốn cảm khái vài câu.

Liền nghe thấy tiếng nói uể oải của Vân Nhược Dư: “Bà mẫu, chẳng lẽ không biết phu quân vào Thanh An thư viện sao?”

Nguyễn thị: “……”

Bà đang không nói nhiều làm gì?

Bây giờ, ngay cả lập trường muốn chỉ trích Tề Loan bọn họ cũng không có, bởi vì căn bản không chống đỡ được.

Ý tưởng của công chúa hoàn toàn không giống.

Có vết xe đổ của Nguyễn thị, Tề lão tướng quân không muốn nói đến việc này, ông vừa đề cập tới những chuyện khác với Vân Nhược Dư lại hỏi việc học bây giờ của Tề Loan thế nào.

Đó đều là chuyện Vân Nhược Dư thích nghe nên cứ thế hàn huyên với lão tướng quân.

Mọi người biết bây giờ mỗi ngày Tề Loan sẽ dậy lúc canh bốn để đọc sách, thần sắc trở nên phức tạp, ai có thể nghĩ đến Tề nhị công tử ngày xưa ghét nhất việc đọc sách sẽ có một ngày như vậy.

Vân Nhược Dư nghĩ thầm để bà bà biết phu quân ưu tú đến mức nào, liền nói rất nhiều chuyện thú vị lúc Tề Loan đọc sách.

Đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của tổ phụ và mẫu thân, toàn thân Tề Loan như chết lặng.

Hắn vốn không muốn làm như vậy, không phải đều vì dỗ Vân Nhược Dư vui vẻ sao?

Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được không có chuyện gì không làm được.

Đúng là ban đầu bữa ăn này khó mà suôn sẻ, nhưng có Tề lão tướng quân ở đây, Tề Loan cũng xem như được cứu.

Ít nhất bọn họ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Vân Nhược Dư, Ngũ công chúa không để ý đến chuyện gì khác, chỉ để ý đến một mình phu quân.

Chỉ cần chuyển đề tài lên người Tề Loan nhất định không sai.

Nguyễn thị muốn xoay chuyển hình tượng ác bà bà của mình liền nói đến rất nhiều chuyện của Tề Loan khi còn nhỏ, Vân Nhược Dư lập tức cảm thấy vô cùng thú vị.

“May là có A Dư ở đây, bằng không Nhị Lang sẽ không làm được trò gì, khi hắn còn bé rất ghét đọc sách……”

Tề Loan: “……”

Đó, từng người từng người chỉ biết lấy hắn ra để dỗ Vân Nhược Dư vui vẻ.

Nhưng Tề Loan nhìn thấy Vân Nhược Dư tươi cười, đành kìm lại xúc động muốn ngăn cản, không phải chỉ là niên thiếu không hiểu chuyện sao……

Ai mà không có lúc tuổi trẻ?

Ăn xong cơm chiều Tề Loan và Vân Nhược Dư phải rời đi, nhưng Tề lão tướng quân muốn giữ hai người lại, thật ra không có tâm tư gì khác, chủ yếu là muốn mọi người được gần gũi thêm với cháu dâu.

Mà Vân Nhược Dư cũng muốn biểu hiện tốt trước mặt bà bà, nên không màng Tề Loan phản đối, lập tức đáp ứng.

Khi hạ nhân đi tới phong khách, mọi người đều không cảm thấy có gì không thích hợp.

Thẳng đến khi Vân Nhược Dư đi rửa mặt, Tề Loan mới vô cùng lo lắng chạy đến trước mặt tổ phụ cùng mẫu thân, hỏi hai người muốn làm gì?

“Hai người có phải đã quên ta và Ngũ công chúa còn chưa thành thân hay không!”

Tề lão tướng quân: “……”

Nguyễn thị: “……”

Hai người bọn họ đúng là đã quên, ai bảo Vân Nhược Dư ở cùng Tề Loan, ba câu nói không rời chữ nương tử và phu quân, bọn họ mới đầu còn thấy lạ sau đó nghe được liền thành quen.

Càng bởi vì Vân Nhược Dư hay gọi tổ phụ và bà bà, gọi đến mức Tề lão tướng quân và Nguyễn thị hốt hoảng, chỉ nghĩ nghe theo tiểu cô nương sau đó liền quên mất.

Tiếp theo nhất thời vô ý…… Liền biến thành như vậy.

Tề Loan buồn bực, mà Tề lão tướng quân và Nguyễn thị bị Vân Nhược Dư dẫn dắt, lại không muốn dính vào chuyện này.

“Tổ phụ ta đã một bó tuổi rồi, chẳng lẽ còn đi quản chuyện của con cháu các ngươi……” Có thể nói như vậy sao?

Nguyễn thị lắc đầu cự tuyệt: “Nương không muốn mang danh là ác bà bà.”

Nguyễn thị cùng Hoàng Hậu đã bắt đầu xem hoàng lịch, nếu không phải có chuyện bất ngờ xảy ra có lẽ đã thảo luận xong hôn kỳ rồi.

Nguyễn thị sao có thể nguyện ý mang cái danh ác bà bà này?

Vừa rồi nghe Ngũ công chúa gọi cha chồng là gia gia, Nguyễn thị thật sự có chút hâm mộ.

Cũng may, thời gian còn dài.

Tề Loan: “……”

Tổ phụ và mẫu thân đều không dựa vào được, về phần tỷ tỷ cùng tỷ phu đã sớm chạy mất, Tề Loan và Vân Nhược Dư cứ thế trời xui đất khiến ở lại đây.

Buổi tối hôm nay hắn phải thuyết phục Vân Nhược Dư như thế nào để được ngủ riêng một mình đây?

Tề đại tướng quân thật sự vô cùng nóng nảy, rõ ràng mọi chuyện đều do bọn họ gây ra, vì sao người cuối cùng gánh vác chỉ có một mình hắn?

Bình Luận (0)
Comment