Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 83

Tề Loan vừa tiến cung, đã nhìn thấy bá quan văn võ đều vội vàng chạy tới.

Biểu tình trên mặt mỗi người đều thập phần ngưng trọng, trên đường vào cung, hắn đại khái đoán được Thuấn đế triệu kiến ​​hắn là vì quốc sự, nhưng nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.

Đầu óc Tề Loan bắt đầu chuyển động, hắn bình tĩnh vào cung, đi được mấy bước liền gặp Cố Cẩm Thời và nhị phò mã đang đứng cách đó không xa.

Hai người bọn họ hiển nhiên đang đợi Tề Loan, nhìn thấy hắn xuất hiện hướng về phía hắn vẫy tay, Tề Loan thoáng suy tư liền tiến lên: “Đại tỷ phu, nhị tỷ phu.”

Cố Cẩm Thời và nhị phò mã gật đầu, thần sắc cũng không tốt: “Đại tỷ phu và nhị tỷ phu có biết chuyện gì xảy ra không?”

“Có lẽ liên quan đến tin tức thu được hôm nay, nội tình chi tiết như thế nào thì không rõ, đi tới Ngự Thư Phòng phụ hoàng sẽ nói rõ.” Biểu tình của Cố Cẩm Thời không dễ chịu, y là người quyền cao chức trọng nhận được tin tức sẽ nhanh hơn hai muội phu một chút.

Nhưng cũng chỉ là nhanh hơn một chút mà thôi.

“Phụ hoàng triệu kiến quan văn cùng võ tướng từ tứ phẩm trở lên, chỉ sợ là có đại sự.” Nhị phò mã lo lắng.

Tề Loan nhớ tới tín tức phía nam đưa về lúc trước, khí hậu hay thay đổi, cũng không biết có phải liên quan tới chuyện này hay không.

Trong lòng hắn cảm thấy có gì đó, nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng hai vị ty phu đi vào Ngự Thư Phòng.

Ngự Thư Phòng đèn đuốc sáng trưng, Thuận Đế hạ đứng đầu còn có Thái Tử Vân Diễn, vừa thấy triều thần đến liền cười lạnh ra tiếng, không đợi bọn họ hành lễ liền đem tất cả công báo trên án thư gạt hết xuống đất: “Khu vực Trung Nguyên tai họa lớn như vậy chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao?”

Lập tức mọi người kinh sợ quỳ xuống.

Sắc mặt Thuận Đế cực kỳ khó coi, chất vấn rốt cuộc bọn họ nên xử lý thế nào, nhưng chuyện này cũng thật oan uổng, khu vực Trung Nguyên núi cao đường xa dù cho có phát sinh tai họa, cũng không thể nhanh chóng biết được, trước đây phía nam có tai nạn bọn họ cũng mất hồi lâu mới nhận được tin.

Hơn nữa, nếu quan địa phương muốn lập chiến tích, lúc đầu chắc chắn sẽ che giấu tình hình, đến cuối cùng không thể giấu được nữa mới kinh sợ báo lên.

Công báo vừa đưa tới kinh thành, ở Thuận Đế tức giận lớn tiếng mắng dữ dội, đám người Tề Loan đến tột cùng đang làm chuyện gì, khu vực Trung Nguyên mưa lớn vỡ đập.

Vô số thôn trang và động ruộng màu mỡ bị ngập lụt, tất cả súc vật đều chết hết.

Đột nhiên lũ lụt nổi lên, tang tóc tràn lan xác chết khắp nơi.

Đến khi quan viên địa phương viết công báo lên mưa to vẫn chưa ngừng lại.

Tề Loan mới cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khu vực Trung Nguyên mặc dù không thiếu mưa như Bắc Địa, nhưng cũng chưa từng có mưa to đến mức đó.

Mưa to làm vô số bá tánh trôi dạt khắp nơi, mưa liên tục cũng khiến một số bá tánh sống ở vùng núi cũng gặp phải tai họa ngập đầu.

Núi lở, đá nghiêng, bá tánh không chạy thoát được, bị vùi sâu bên dưới.

Không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.

Từng chuyện từng chuyện, đều là chuyện kinh thiên động địa, nhưng sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, đều là quan viên, sao có thể không biết mánh khóe gì ở đây?

Chỉ sợ tình hình tai nạn ở Trung Nguyên, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với công báo viết.

Triều thần đồng loạt quỳ xuống, thỉnh Thuận Đế bảo trọng long thể tức giận hại thân.

“Trẫm triệu các ngươi vào cung, không phải để các ngươi nói mấy lời này.”

“Còn quỳ trên đất làm gì? Còn không mau nghĩ cách.” Thuận Đế buồn bực mắng, lúc này các triều thần mới cẩn thận đứng dậy, sợ làm gì không đúng, lại bị Thuận Đế quở trách.

Tề Loan nhìn thấy một vòng người quen, quan võ tướng văn tứ phẩm trở lên tất cả đều có mặt.

Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, nếu chỉ là vì cứu tế thiên tai, hẳn không cần triệu nhiều võ tướng như vậy vào cung.

Chỉ sợ là còn có chuyện khác.

Quả nhiên, Thuận Đế đã nhanh chóng hạ lệnh để Hộ Bộ chi ngân sách, vốn muốn giao chuyện này cho Tề Loan và nhị phò mã đi làm, Thuận Đế đã mất hết tín nhiệm vào quan viên ở Trung Nguyên.

Thuận Đế không muốn cho mấy người đó cơ hội lấy công chuộc tội, chỉ muốn trực tiếp gi.ết ch.ết bọn họ.

Quan viên khu vực Trung Nguyên biết rõ tính khí Thuận Đế, nhưng bọn hắn cũng ngây ngốc để mặc xâu xé.

Xưa nay chuyện cứu tế bạc có thể đến tay nạn nhân một cách thuận lợi đã ít càng thêm ít, nếu trực tiếp lấy ngân sách từ Kim lăng lại càng khó, sau nhiều lần xoắn xuýt Thuận Đế và Vân Diễn đã thương lượng để nhị phò mã và Tề Luân cùng đi trước.

Dựa theo quan hệ của hai người sẽ không phát sinh rắc rối gì, huống chi có Tề Loan ở bên, an toàn của nhị phò mã cũng có thể được bảo đảm.

Tiểu nữ nhi là nữ nhi, nhị nữ nhi cũng là nữ nhi.

Đến lúc phải bảo vệ thì vẫn phải bảo vệ, nếu phu quân gặp phải chuyện gì nhị nữ nhi cũng sẽ vô cùng thương tâm.

Về phần Cố Cẩm Thời ở lại Kim Lăng, còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Chỉ là lời còn chưa dứt, bên ngoài tám trăm dặm liền truyền đến một tin khẩn cấp, Nam Cương xé bỏ hòa ước, kiên quyết xuất binh, hiện tại thiết vó đã tới biên cảnh.

Ban đầu Nam Cương bại trận trình thư đầu hàng.

Vì không còn sức chiến đấu nên đã ký hiệp định hòa bình với Đại Thần, hiện tại bá tánh phương nam không có thu hoạch do hạn hán nghiêm trọng, đúng là lúc phải nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nam Cương sẽ không tùy tiện xuất quân, lúc trước phía nam hạn hán nghiêm trọng chẳng qua chỉ là một lần khảo nghiệm, hiện tại lại thành như vậy, chỉ sợ không có chỗ nào dựa vào.

Sau đó, quân báo khẩn cấp lần lượt đến không chỉ ở phía nam, mà còn Đông Hải, Bắc Địa đều có chuyện hỗn loạn.

Tiểu quốc xung quanh ngo ngoe rục rịch, không ai biết khi nào bọn họ sẽ động thủ, giống như đang chờ một cơ hội.

Mà thiên tai ở Đại Thần hiện tại dường như đã mở đầu cho loạt thảm họa này.

Thuận Đế triệu võ tướng tiến cung, vốn cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất, cũng không ngờ đến sẽ gặp phải chuyện này.

Võ tướng vốn thay phiên về kinh báo cáo công tác.

Lệnh điều động đã sớm nghĩ xong, cho dù hôm nay không phát sinh chuyện này, bọn họ cũng nhanh chóng tới nơi đóng quân mới, mỗi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, điều phối rất hợp lý.

Chẳng qua Nam Cương……

Tất cả mọi người đặt tàm mắt lên người Tề Loan, ngay cả bản thân Tề Loan cũng cảm giác được..

Nam Cương, cần hắn đích thân ra mặt.

Tề Loan bình tĩnh bước ra khỏi hàng, xin chiến.

Không một chút do dự.

Nam Cương đã xuất binh, bây giờ một phút một giây đều không thể chậm trễ, Thuận Đế liền hạ lệnh tập hợp quân đội, xuất phát ngay trong đêm.

Tề Loan trở lại tướng quân phủ thu thập hành trang mới biết bởi vì Vân Nhược Dư lo lắng cho hắn nên đã vào cung, hắn đổi áo giáp, trong mắt mang theo tiếc nuối.

La Sát hình như cũng ý thức được, không nhịn được mở miệng kiến nghị: "Tướng quân, còn một canh giờ nữa mới xuất quân, nhìn sắc trời Ngũ công chúa hẳn còn chưa nghỉ ngơi, ngài có muốn vào cung nhìn nàng hay không? Cáo biệt với nàng."

Lời La Sát nói đụng tới tâm khảm Tề Loan, đã sắp xuất chinh hắn muốn cáo biệt với Vân Nhược Dư, chỉ là giữa hai người bọn họ còn có hiểu lầm không biết nên giải thích từ đâu.

Tề Luân nhất thời không thể hạ quyết tâm.

Nhưng vẫn muốn nhìn thấy Vân Nhược Dư chiếm thế thượng phong, đại quân sẽ cần thời gian để chấn chỉnh, vì vậy Tê Loan nhân lúc này tiến cung đến tẩm cung của Vân Nhược Dư lại phát hiện nàng không có ở đây, chỉ có nữ quan nói tới hành lễ nói cho hắn biết nàng đang ở cung của Hoàng Hậu.

Tuy Tề Loan là phò mã, nhưng cũng là ngoại thần, căn bản không tiện vào cung Hoàng Hậu, hắn đang định rời đi thì ma ma trong cung Hoàng Hậu đi tới: “Tề tướng quân, Hoàng Hậu mời ngài qua một chuyến.”

Giờ phút này Tề Loan cũng không biết trong lòng mình rối rắm như thế nào, vốn dĩ hắn muốn từng bước tiến lên, tìm cơ hội thích hợp nói cho Vân Nhược Dư biết thân phận của mình, mà không phải như bây giờ vội vã không có trâu bắt chó đi cày, buộc hắn phải thẳng thắn với Vân Nhược Dư.

Hắn đi trên đường, nội tâm cực kỳ không bình tĩnh, tuy hắn không biết nên đối mặt với Vân Nhược Dư thế nào, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ nhưng cũng không nhịn được muốn đi gặp nàng.

Muốn cáo biệt với Vân Nhược Dư.

Giống như phụ thân và mẫu thân hắn cáo biệt nhau.

Chỉ là khi hắn đến cung Hoàng Hậu, mới biết Vân Nhược Dư đã ngủ rồi.

Trong lòng Tề Loan không biết là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm: "Đã như vậy, nhi thần xin cáo lui."

Tề Loan vừa muốn khom người rời đi, Hoàng Hậu đã gọi hắn lại: “Nếu đã tới, liền tới gặp Tiểu Ngũ đi đêm nay nàng vẫn luôn nhắc mãi tới ngươi.”

“Hôm nay nàng tiến cung cũng là vì lo lắng, nhưng chuyện quốc gia đại sự bổn cung không tiện phái người hỏi thăm, mới để nàng ở lại cung chờ tin tức không ngờ lại ngủ rồi

Cách đây không lâu, Hoàng hậu mới biết được tin Tề Loan sắp xuất chinh, còn nghĩ tầm muốn Tề Loan nsoi lời từ biệt với Vân Nhược Dư, không ngờ Vân Nhược Dư lại ngủ mất.

Hoàng hậu vốn muốn đánh thức Vân Nhược Dư dậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của nàng lại không đành lòng, đang lo lắng thì ma ma bên cạnh đề nghị Hoàng Hậu giao việc này cho Tề tướng quân.

Bất kể bọn họ có muốn nói lời từ biệt hay không, người khác không nên nhúng tay vào mới tốt.

Tuy Hoàng Hậu cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu được đây có lẽ là cách tốt nhất.

Tề Loan đi vào thiên điện, nhìn thấy Vân Nhược Dư nằm trên giường ngủ ngon lành, hẳn là nàng mới ngủ không lâu, trang dung cũng chưa tháo xuống, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhìn cảnh này, Tề Loan đại khái đã hiểu vì sao Hoàng Hậu không đánh thức Vân Nhược Dư dậy, hắn cũng không nỡ làm thế.

Hoàng Hậu không cho người khác tới quấy rầy hai người bọn họ, Lộc Trúc và Ngân Điệp ra ngoài điện lấy nước trở về, nhìn thấy Tề Loan ở đây lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Tề Loan tùy ý phất tay, cẩn thận cởi bỏ đồ trang sức trên tóc Vân Nhược Dư, dùng nước ấm thấm vào khăn, lau sạch phấn son trên mặt nàng.

Vân Nhược Dư mơ màng dường như cảm giác được gì đó, cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng Tề Loan lại không nỡ để nàng vất vả, dịu dàng dỗ nàng ngủ tiếp.

Dáng vẻ của hắn rất ôn nhu, dưới khung cảnh này, bộ giáp lạnh lẽo kia dường như được nhuộm một loại nhu tình khác.

Rõ ràng là một cảnh tượng rất ấm áp, nhưng không biết vì sao Ngân Điệp và Lộc Trúc chỉ muốn khóc.

“Ngày mai nàng sẽ biết tin, hai người các ngươi phải chăm sóc cho nàng thật tốt đừng để nàng quá tức giận.” Thanh âm Tề Loan vang lên.

Lộc Trúc và Ngân Điệp hiểu tướng quân đang muốn giải thích với hai người bọn họ.

“Tướng quân yên tâm, nô tỳ và Ngân Điệp / Lộc Trúc, nhất định sẽ chăm sóc cho công chúa thật tốt.” Hai người đồng thanh nói.

Ngay khi bọn họ dựng tai chờ Tề Loan giải thích những chuyện khác, Tề Loan lại không nói gì.

Lúc này bọn họ mới biết tướng quân không muốn nói thêm gì nữa.

“Còn lại, ta sẽ tự mình trở về giải thích với nàng.” Tề Loan kìm nén nhìn về phía, biết rằng không thể chậm trễ thêm nữa, cuối cùng nhìn một cái Vân Nhược Dư thật sâu, dứt khoát rời đi.

Tề Loan cũng không hối hận quyết định của mình, bảo vệ quốc gia vẫn luôn là trách nhiệm của hắn.

Từ khi hắn mặc áo giáp này đã chú định cuộc đời này tuyệt đối sẽ không làm chuyện tầm thường.

Nương tử của hắn hy vọng hắn có thể làm người hữu dụng với quốc gia, xã tắc.

Mà Tề Loan chấp nhận, hơn nữa còn tôn sùng nó là sứ mệnh cả đời.

Báo quân Hoàng Kim Đài thượng ý,

Đề huề Ngọc Long vi quân tử.*

(Nhạn Môn thái thú hành của Lý Hạ

Dịch nghĩa: Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim,
 Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.)

*

Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Dư tỉnh lại, mới phát hiện tối hôm qua mình ngủ ở tẩm cung Hoàng hậu, nàng xoa xoa trán bắt đầu gọi người.

Không ngờ người dẫn đầu tiến vào không phải là Lộc Trúc và Ngân Điệp, mà là Hoàng Hậu.

Vân Nhược Dư có chút kinh ngạc mở to mắt: “Mẫu hậu, sao người lại ở đây?”

Hoàng Hậu ngồi bên cạnh Vân Nhược Dư, sờ mặt nàng: “Tỉnh rồi sao? Tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?Có quen không?”

Vân Nhược Dư gật đầu, chậm rãi tới gần, nép vào lòng Hoàng Hậu làm nũng: “Khi còn bé Nhi thần thường xuyên ở chỗ này sao có thể không quen.”

Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt tóc của Vân Nhược Dư, không biết có phải là do tâm lý của người làm mẫu thân hay không, bà luôn cảm thấy Vân Nhược Ngọc trông rất tiều tụy.

“Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Vân Nhược Dư khẽ lắc đầu, nép vào trong lòng mẫu thân nói những lời này, không biết hôm qua nàng không có trong phủ phu quân trở về có lo lắng hay không: "Mẫu hậu không phải đã phái người đi nói với hắn rồi sao? Tại sao đến bây giờ hắn còn không tới thăm ta?"

Giọng điệu của nàng có chút trách móc, nhưng hoàng hậu làm sao lại không hiểu ý của nàng.

Hoàng Hậu nhìn Vân Nhược Dư muốn nói lại thôi, muốn giải thích gì đó lại không biết có nên nói hay không, trong lúc bà còn đang ngây người Vân Nhược Dư đã ôm bụng bảo nàng đói.

“Không biết mẫu hậu có nguyện ý để hài nhi ở lại ăn sáng hay không?”

Hoàng Hậu cười nhạt một tiếng, nuốt xuống những lời muốn giải thích, sai cung nhân chuẩn bị thiện, bà và Vân Nhược Dư muốn dùng cơm.

Chẳng qua bà vừa mới uống được một chén tổ yến, liền nhìn thấy Vân Nhược Ngọc ăn một chồng bánh bao cùng một bát cháo, thậm chí còn đưa tay lấy điểm tâm ngọt.

Hoàng Hậu có hơi sửng sốt: “Gần đây Tiểu Ngũ ăn uống thật ngon miệng.”

Vân Nhược Dư sờ bụng mình, như suy tư gì nói: “Gần đây không biết vì sao, nhi thân luôn cảm thấy đói bụng có lẽ là do đồ ăn ở cung mẫu hậu quá ngon.”

“Đây đều là mấy món Ngự Thiện Phòng đưa tới, hương vị ra sao ngươi còn không rõ ư?”

Hoàng hậu âu yếm nhìn Vân Nhược Dư, cũng không nghĩ tới cái gì khác, chỉ cho là nàng có khẩu vị ăn uống tốt, tuy nói bây giờ Vân Nhược Dư đã thành thân nhưng trong lòng Hoàng Hậu, đây vẫn luôn là ấu nữ của mình.

Bà chỉ nghĩ Vân Nhược Dư còn nhỏ, cơ thể vẫn còn đang lớn.

“Có lẽ hôm nay có mẫu hậu ăn cùng nhi thần, cho nên nhi thần cảm thấy đồ ăn này ngon hơn.” Vân Nhược Dư cười cười mở miệng.

“Một khi đã như vậy, bằng không Tiểu Ngũ ở lại cung bồi mẫu hậu một thời gian?” Hoàng Hậu nhân cơ hội nói.

Nhưng Vân Nhược Dư lại lắc đầu: “Chuyện này không thể được, hiện giờ nhi thần đã thành thân không có đạo lý còn ăn bám trên người mẫu hậu được? Nếu lan truyền ra ngoài, không chừng còn chê cười nhi thần chưa trưởng thành.”

“Ở trong lòng mẫu hậu, Tiểu Ngũ vĩnh viễn là tiểu công chúa của mẫu hậu.”

“Nhi thần biết, ở trong lòng mẫu hậu nhi thần vĩnh viễn đều là tiểu bảo bảo.”

“Ha ha, cái miệng nhỏ này đúng là ngày càng ngọt, chẳng trách mẫu hậu thương nhất ngươi, nguyên lai là do chuyện gì ngươi cũng có thể khen lên người mẫu hậu.”

Hoàng hậu chưa kịp nói tiếp thì một giọng nói vang lên, mẫu tử hai người chậm rãi ngước mắt nhìn theo, chỉ thấy Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa từ bên ngoài đi tới.

“Trưởng tỷ, nhị tỷ, sao hai người lại đến đây?” Vân Nhược Dư có chút kỳ quái hỏi.

Trưởng công chúa và Nhị công chúa đương nhiên là bởi vì lo lắng cho Vân Nhược Dư mới tới đây, tối hôm qua phụ hoàng sai người tới gọi phu quân hai nàng vào cung, cả đêm không trở lại.

Chờ đến khi trời sang, hai người mới hồi phủ.

Trưởng công chúa và Nhị công chúa đợi một đêm động tĩnh hôm qua lớn như vậy đương nhiên các nàng cũng biết.

Đại quân xuất phát ngay trong đêm, Tề Loan lãnh binh xuất chinh về phía nam.

Hai nàng đều biết khi Tề Loan tới cáo biệt Vân Nhược Dư, nàng đã ngủ rồi.

Cho nên, hiện tại nàng không biết gì cả.

Trưởng công chúa và Nhị công chúa cùng chung suy nghĩ, sáng sớm tinh mơ đã vội vàng tiến cung, Hoàng Hậu nhìn canh giờ đoán hai nữ nhi cũng chưa dùng bữa nên sai người đi lấy thêm chén đũa.

Cũng để ma ma tới phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị mấy món Trưởng công chúa và Nhị công chúa thích ăn.

“Không phải là tới đây nhìn ngươi sao.” Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa ngồi xuống, không ngừng liếc mắt nhìn Vân Nhược Dư, thấy nàng như không có việc gì trong lòng không tránh khỏi lo lắng.

Vân Nhược Dư hiện tại ở trong cung, cho nên những chuyện này nàng không biết, nhưng tin tức này căn bản không thể che giấu, chỉ cần nàng rời cung trở về phủ, liền sẽ biết chuyện gì xảy ra.

Trưởng công chúa thấy dáng vẻ nàng như vậy cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Muốn nói cho nàng chân tướng sự việc, lại thiếu một cái cơ hội.

Lo lắng cho Vân Nhược Dư không chỉ có Trưởng công chúa và Nhị công chúa, chỉ lát sau Vân Diễn cùng Vân Dật cũng tới.

Trưởng công chúa và Nhị công chúa nhìn thấy đều sửng sốt.

Bốn người nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.

Vân Nhược Dư có trì độn tới đâu cũng cảm thấy kỳ lạ, mờ mịt hỏi: “Đại hoàng huynh, thất hoàng huynh cũng tới cung mẫu hậu ăn sáng sao?”

Vẫn còn chưa tới ngày mùng một và mười lăm mà.

Vân Diễn cùng Vân Dật rõ ràng lo lắng cho Vân Nhược Dư mới đến đây, nhưng bị nàng cắt ngang, hai người muốn nói cũng không biết nên nói từ đâu, rõ ràng lúc ngoài điện hai người còn tranh chấp nhau giành nói nhưng lúc này lại không cách nào mở miệng.

Hoàng Hậu thở dài một hơi thật sâu, chuyện hôm nay không thể nào che giấu được.

Nhưng bà không muốn Vân Nhược Dư muốn ăn sáng cũng không yên, vì thế mở miệng ngăn cản: “Nếu đã tới thì ngồi xuống cùng dùng bữa đi, các ngươi cũng đã lâu chưa tới ăn cơm cùng mẫu hậu.”

Tình cảm huynh đệ tỷ muội của bọn họ rất tốt, từ nhỏ đã rất thân thiết, lớn lên cũng chưa từng xa cách, Hoàng Hậu nói như vậy là bởi vì hai năm này Vân Nhược Dư mất trí nhớ nên không hề tiến cung.

Vân Dật cùng Vân Diễn nhìn dáng vẻ Vân Nhược Dư, cũng chỉ có thể bị động ngồi xuống, chưa muốn quấy rầy nàng dùng bữa.

Mấy người bọn họ một mẹ đẻ ra, khi còn bé cũng vây quanh một chỗ cùng nhau ăn sáng, ngẫu nhiên phụ hoàng cũng sẽ tới đây cung bọn họ.

Chẳng qua sau khi Vân Diễn lớn lên, là Đông Cung Thái Tử cực kỳ bận rộn những ngày ấm áp như thế dần ít đi.

Nhưng vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng bọn họ sẽ tiến cung bồi Hoàng Hậu dùng bữa.

Sau khi Vân Nhược Dư bị thương mất trí nhớ, bọn họ cũng vẫn làm theo lệ thường, chẳng qua mỗi lần nhắc tới Vân Nhược Dư Hoàng Hậu đều sẽ có chút phiền muộn.

Bây giờ nàng đã khôi phục ký ức, cảnh này là thứ bọn họ mong mỏi đã lâu.

Nhưng chưa từng nghĩ tới nó sẽ diễn ra trong hoàn cảnh như vậy.

Bầu không khí trong bàn ăn có chút quái dị, nhưng bọn họ đều diễn kịch rất giởi, nếu đã quyết định không phá hỏng bầu không khí lúc này, đương nhiên sẽ không nói ra những chuyện khác làm mất hứng.

Chỉ là bữa cơm này cuối cùng có hương vị gì thì không rõ.

Chỉ có một mình Vân Nhược Dư ăn uống no đủ, còn bẻ một miếng bánh ngọt đưa vào miệng.

Mọi người xem đều cảm thấy khó tin, Trưởng công chúa càng thêm lo lắng: "Ngươi ăn nhiều như vậy, cẩn thận khó tiêu."

Ngay cả Hoàng Hậu cũng cảm thấy Vân Nhược Dư ăn hơi nhiều, nghĩ lát nữa gọi thái y tới đây khám mạch bình an, nhưng Vân Nhược Dư lại không có cảm thấy nhiều.

Nàng cũng không phải đặc biệt đói bụng, chỉ là muốn ăn một chút gì đó: "Có lẽ do đồ ăn hôm nay của Ngự Thiện Phòng rất ngon.”

“Mẫu hậu thấy đây là con mèo nhỏ tham ăn, rõ ràng mình thèm còn muốn lấy cớ.”

“Tại sao lại thèm đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng chứ, con cũng biết làm.” Vân Nhược Dư có chút không phục nói.

Nói lên chuyện này Vân Dật liền cảm thấy tức giận, hắn còn nhớ rõ mỗi khi hạ triều Tề Loan sẽ cố ý đi đến bên cạnh hắn, nói hắn biết hôm nay Vân Nhược Dư trong phủ chuẩn bị món gì.

“Ta nghe Tề Loan…… Khụ, ta nghe Tề Quân Đàn nói, ngươi thường xuyên xuống bếp?” Vân Dật nhịn không được hỏi.

Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận có chuyện đó: “Phu quân thường xuyên khen ta làm đồ ăn ngon.”

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt, kể cả hoàng hậu, đều cảm thấy trong lòng có hơi chua.

Những lời này bọn họ cũng đã từng khen, nhưng Vân Nhược Dư xuống bếp vẫn dựa vào tâm tình, tâm tình tốt thì làm nhiều, tâm tình kém thì làm ít.

Trong đó nhất xui xẻo chính là Vân Dật, số lần bắt gặp Vân Nhược Dư xuống bếp ít nhất.

Nghĩ đến đây, hắn không chịu nổi đòi lần sau Vân Nhược Dư nấu cho hắn ăn.

Vân Nhược Dư lại rất dễ thương lượng: “Được, lần sau Thất hoàng huynh tới phủ tìm muội muội nhất định sẽ chuẩn bị món huynh thích.”

“Chỉ chuẩn bị đồ ăn ta thích thôi sao?” Vân Dật bắt đầu đào hố Vân Nhược Dư.

Nhưng nàng lại không hề mắc lừa, lập tức lên tiếng phản bác: “Vây không được, còn phải chuẩn bị cho cả phu quân của ta, nếu không chàng ấy sẽ không vui.”

Vân Dật nghe đến đó buồn bực không thôi, Tề Loan có thể hay vui vẻ hay không hắn không biết, dù sao lúc này người không vui chính là mình, giọng điệu Vân Dật đều mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại là hắn? Sao suốt ngày ngươi chỉ biết nghĩ đến hắn?”

“Đó là phu quân của ta đương nhiên phải quan tâm chàng rồi.” Vân Nhược Dư không cam lòng yếu thế nói.

Vân Diễn bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản, tuổi hai người bọn họ xấp xỉ nhau quan hệ thân thiết nhất cũng dễ dàng tranh cãi nhất.

Vân Nhược Dư hình như nhận thấy vì sao Vân Dật lại không vui, liền nói đến Tề Loan, nhưng nói một hồi thấy Vân Dật không hề phản ứng liền cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nàng cảm thấy mỹ mãn nấc lên một tiếng, mắt vẫn nhìn ra ngoài, trong ánh mắt có chút mong đợi: “Cũng không biết lát nữa phu quân có thể tới đón ta hay không?”

Mọi người thấy nàng chờ mong như vậy, trong lòng đều có chút khó chịu, Vân Diễn biết việc này không thể tiếp tục giấu được nữa.

Mặc kệ đám người trưởng công chúa ngăn cản, trịnh trọng nói với Vân Nhược Dư phu quân nàng sẽ không tới.

“Phụ hoàng thực sự có chuyện muốn nói với chàng ấy sao? Vậy cũng không sao ta tự mình về phủ là được.” Vân Nhược Dư vẫn chưa cảm thấy ra trong đó có thâm ý gì, vẫn còn vui vẻ.

“Có lẽ hắn sẽ rất lâu không về, cho dù ngươi có về phủ cũng không thể gặp được hắn.” Vân Diễn không đợi Vân Nhược Dư nói chuyện, liền nói ra tất cả chân tướng mọi việc: “Tiểu ngũ, hắn lãnh binh xuất chinh tới Nam Cương, không rõ ngày về.”

Đương nhiên Vân Diễn biết lời mình nói có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng y vẫn nghiêm túc nói hết mọi việc với Vân Nhược Dư

Tình thế nguy cấp, thiên tai nhân họa, chỉ sợ lần này đi nguy hiểm vạn phần.

Bình Luận (0)
Comment