Vân Nhược Dư ngơ ngẩn nhìn về phía huynh trưởng, như là nghe không rõ vì sao lại nói, xuất chinh đi Nam Cương sao?
Rốt cuộc là có ý gì?
“Phụ hoàng, để chàng ấy làm giám quan sao?” Vân Nhược Dư suy đoán lung tung, không muốn nghĩ tới, nhưng nàng mới vừa nghe huynh trưởng nói là lãnh binh xuất chinh.
Phụ hoàng sẽ không đưa ra quyết định vô lý như vậy.
Phu quân của nàng chẳng qua chỉ là một thư sinh, sao có thể lãnh binh xuất chinh? Chẳng lẽ đã sai ở chỗ nào rồi sao?
“Tiểu Ngũ vừa rồi nghe không rõ sao? Cô nói hắn lãnh binh xuất chinh, không phải đi làm giám quân.” Vân Diễn nói từng câu từng chữ, nỗ lực để Vân Nhược Dư biết nó khác nhau.
Vân Nhược Dư sao có thể không rõ?
Chỉ là không thể tin được mà thôi: “Nhưng mà…Chàng ấy chẳng qua chỉ là một thư sinh văn nhược, phải lãnh binh đánh giặc như thế nào? Hoàng huynh đang nói giỡn với muội sao?”
Trong lòng Vân Nhược Dư tràn ngập nghi vấn, nàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ gì đó, nhìn biểu tình của bọ họ có lẽ đều đã biết hết, chỉ che giấu một mình nàng.
Vẻ mặt mọi người đều do dự muốn nói lại thôi, Vân Nhược Dư đều nhìn thấy hết thảy, nhạy bén hỏi: "Có phải mọi người gạt ta chuyện gì không.”
“Rốt cuộc mấy người đang giấu giếm ta điều gì?” Vân Nhược Dư lạnh giọng hỏi: “Mau nói đi!”
Trong đầu Vân Nhược Dư có muôn vàn suy đoán, nhưng nàng lại không có cách nào tin được Tề Loan và Tề Quân Đàn chính là một người.
Nàng không thể nào nghĩ đến, phu quân mình hết lòng yêu thương lại là người thất tín bội nghĩa muốn từ hôn với nàng.
“Ta không tin.” Vân Nhược Dư lắc đầu, không muốn tin tưởng chuyện này: “Sao có thể?”
Chuyện này thật sự quá mức hoang đường, Vân Nhược Dư không thể tiếp thu được, một người là phu quân sớm chiều ở chung với mình, phu quân đối xử với nàng rất tốt, vì nàng mà từ một thư sinh văn nhược, trở thành mệnh quan triều đình.
Khoa cử xưa nay đều là ngàn dặm mới tìm được một, nếu không có bản lĩnh sao có thể kim bảng đề danh?
Nếu hai người bọn họ là một người, sao có thể?
Tề Loan là võ tướng, không phải là thư sinh.
“Hoàng huynh, vì sao người phải bịa đặt ra chuyện như vậy để dối gạt ta?” Vân Nhược Dư không muốn tin, không ngừng phủ nhận, nhưng nước mắt nàng lại lăn dài trên má, không có cách nào ngăn lại.
Vân Diễn cũng không muốn tàn nhẫn, nhưng mọi việc đúng là như thế: “Tiểu ngũ, mặc kệ muội có tin hay không hai người bọn đúng là một.”
“Ta không tin, huynh muốn ta phải tin tưởng như thế nào? Trước nay không có ai nói với ta chuyện này, làm sao ta có thể tin?” Vân Nhược Dư vội vàng chạy ra khỏi cung, Vân Diễn và những người khác nhìn bóng dáng nàng rời đi liền muốn đuổi theo.
Nhưng không thể như ý, thái giám bên người Thuận Đế rất nhanh đã tới cung HOÀNG hậu tìm người, mời Vân Diễn cùng Vân Dật tới Ngự Thư Phòng.
Hai người bất đắc dĩ phải rời đi trước, Hoàng Hậu không tiện ra khỏi cung, gánh nặng chăm sóc Vân Nhược Dư liền đặt trên đầu Trưởng công chúa và Nhị công chúa.
Vân Nhược Dư trước khi mình tìm được chân tướng, bát kể huynh tỷ nói gì, nàng đều không tin
.Hoàng Hậu không cho người ngăn cản Vân Nhược Dư, chỉ sai người bảo vệ cho nàng thật tốt.
Nàng rời khỏi cung vô cùng thuận lợi, tin tức Tề Loan xuất chinh đã lan truyền khắp Kim Lăng thành, Vân Nhược Dư nghe thấy rõ ràng, sau khi về phủ nàng vội vàng chạy đến thư phòng tìm kiếm lên, nơi này nàng đã tới rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tìm kiếm toàn bộ.
Vân Nhược Dư nhìn thấy đồ vật về phu quân, mặt trên viết ba chữ đoan chính “Tề Quân Đàn”.
Những thứ đó nàng nhìn rất quen mắt quen mắt, nhưng nàng lại không nghĩ ra mình đã nhìn thấy ở đâu.
Nàng rất muốn dùng thứ này phản bác huynh tỷ, nhưng nàng cũng biết huynh trưởng sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời đó, lừa nàng cũng chẳng để làm gì.
Vân Nhược Dư không màng tất cả tìm kiếm mọi thứ trong thư phòng, cũng không biết mình muốn chứng minh cái gì.
Nội thất cùng bày biện ở đây đều không phải thứ nàng thích, trước đây nàng chưa từng để ý, bây giờ càng nhìn lại càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này này không có thời gian quan tâm đến nó nữa.
Vân Nhược Dư không tìm thấy chứng cứ, liền nghĩ tới một nơi khác.
Nàng đẩy cửa thư phòng bước nhanh đi về phía trước, Lộc Trúc và Ngân Điệp đang canh giữ bên ngoài lập tức tiến tới, có chút bất an hỏi: "Công chúa, bây giờ người muốn đi đâu?"
Ánh mắt Vân Nhược Dư vô cùng kiên định đáp lại hai thị nữ: “Trấn Bắc Hầu phủ.”
Nếu nơi này không tìm được đồ vật gì, vậy còn có một chỗ nhất định có thể tìm được.
Trấn Bắc Hầu phủ, nhà Tề Loan.
Đợi đến khi Vân Nhược Dư đi thẳng một đường vào Trấn Bắc Hầu phủ, trong phủ không ai phản ứng lại, bảng hiệu phía trên cũng chưa kịp đổi.
Tề lão tướng quân đã được Thuận Đế triệu vào cung, thật đúng là làm trâu làm ngựa cũng không tha.
Trấn Bắc Hầu phu nhân đang ở trong phòng viết thư cho Trấn Bắc Hầu.
Vân Nhược Dư cùng Tề Loan đã thành thân, ban đầu còn ở Trấn Bắc Hầu phủ một thời gian, bọn hạ nhân trong phủ đương nhiên nhận ra nàng.
Thấy nàng đột nhiên đi tới, có hơi sửng sốt một chút nhưng phản ứng cũng rất linh hoạt: “Thiếu phu nhân.”
Vân Nhược Dư nghe thấy xưng hô này, dừng bước chân, nhìn chằm chằm gia đinh kia: “Ngươi gọi bổn cung là gì?”
Gia đinh không biết có vấn đề ở đâu, lúc đầu gọi như vậy thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều rất vui vẻ, nhưng sao bỗng nhiên lại thay đổi?
“Bổn cung hỏi ngươi, vì sao ngươi lại gọi bổn cung là thiếu phu nhân?” Vân Nhược Dư bình tĩnh nhìn gia đinh, rõ ràng chỉ hỏi một vấn đề bình thường, nhưng lại khiến gia đinh kia vô cớ sợ hãi.
“Bổn cung đang hỏi ngươi đó.”
Gia đinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sợ hãi chiếm cứ đại não, không chút do dự quỳ xuống đáp: “Hồi công chúa điện hạ, tất nhiên là bởi vì ngài đã thành thân với tướng quân chúng ta, là Trấn Bắc Hầu phủ thiếu phu nhân.”
Vân Nhược Dư vẫn không tin, không đợi người khác nói thêm gì nữa, liền đi thẳng vào phủ, rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng tới nơi này, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy rất quen thuộc.
Đi vào đại môn, xuyên qua đình viện, rẽ sang một hướng khác, đi qua một hành lang dài, tiến vào một sân rất quen thuộc.
Vân Nhược Dư đứng bên ngoài, trong lòng có chút cự tuyệt, nàng đột nhiên cảm thấy rụt rè rất nhiều, nhưng loại cảm xúc này cũng chỉ là nhất thời ngắn ngủi.
Lúc sau, nàng không chút do dự đẩy cửa đi vào.
Trong đầu hiện lên một ít mảnh ký ức rời rạc, nàng đã từng đến nơi này, và đây không phải là lần đầu tiên.
Không cần người khác dẫn đường, nàng cũng có thể tìm được thư phòng ở đâu.
Bên này tin tức rất nhanh đã chuền tới tai Nguyễn Thị, Nguyễn thị nghe Vân Nhược Dư tới, mới đầu còn có chút buồn bực: “Nhị Lang xuất chinh đi Nam Cương, lúc này sao Ngũ công chúa lại bỗng nhiên tới đây?”
Buồn bực xong bà mới phản ứng lại.
Tề Loan không có ở đây vì sao Vân Nhược Dư có thể tới đây lúc này?
“Nhanh chóng đi nhìn qua.” Nguyễn thị được ma ma bên cạnh đỡ không ngừng đi tới viện của Tề Loan.
Thật ra Nguyễn thị cũng có thể đoán ra nguyên nhân Vân Nhược Dư đột nhiên đến thăm, Tề Loan xuất chinh, thân phận của hắn đương nhiên không thể giấu được nữa.
Lúc này Vân Nhược Dư tới đây, hẳn là để tìm chân tướng.
Nguyễn thị biết sau khi Vân Nhược Dư khôi phục lại trí nhớ, vãn hiểu lầm thân phận của Tề Loan cũng từng khuyên quá hắn sớm ngày giải thích rõ ràng với Vân Nhược Dư.
Nguyễn thị hiểu nỗi lo của Tề Loan, còn từng nói với hắn nếu hắn không biết mở miệng nói với Vân Nhược Dư như thế nào thì để bà ra mặt nói với nàng..
Nhưng Tề Loan lại từ chối đề nghị này, nói có một số việc cần phải để tự hắn giải thích rõ ràng với Vân Nhược Dư.
Tề Loan cảm thấy lừa gạt Vân Nhược Dư là do hắn không đúng, hắn sẽ tự mình nói rõ với nàng, nếu để Vân Nhược Dư biết được chân tướng từ người khác trong miệng, đối với Vân Nhược Dư thật sự là chuyện tàn nhẫn.
Trong thư phòng, Vân Nhược Dư bình tĩnh tìm kiếm mọi thứ có thể chứng minh thân phận của Tề Loan, trong lòng nàng đã sớm có dự cảm, chỉ là không muốn tin mà thôi.
Trong ngăn tủ có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, trên đó có bút tích của nàng, là thư Vân Nhược Ngọc gửi cho hắn.
Phía trên còn có của Tề Loan.
Vân Nhược Dư cuối cùng cũng nhớ tại sao sau khi nàng khôi phục lại trí nhớ, lại cảm thấy bút tích này rất quen thuộc.
Dường như từ trước tới nay nàng chưa từng so sánh bút tích của hai người.
Hoặc là nói, từ sau khi nàng khôi phục ký ức, Tề Quân Đàn rất hiếm khi viết gì đó trước mặt nàng, kể cả khi xử lý công vụ, cũng rất ít khi ở trước mặt nàng.
Vân Nhược Dư sẽ không cố tình đi tìm kiếm.
Nàng nhìn thư, trong lòng ngũ vị tạp trần, Tề Loan còn giữ thư của nàng sao? Nếu muốn từ hôn với nàng sao còn giữ lại làm gì?
Vân Nhược Dư đặt hộp thư sang một bên, lại bắt đầu tìm kiếm chỉ là bây giờ nàng đã bình tĩnh hơn không còn điên cuồng như lúc ban đầu.
Thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện chuyện này có rất nhiều chỗ sở hở, trước giờ nàng chưa từng nghĩ hai người này có quan hệ với nhau, cũng chưa từng coi họ là cùng một người.
Trách không được mỗi một lần nàng nói đến Tề Loan, sắc mặt phu quân đều trở nên kỳ lạ, còn thay hắn nói tốt.
Thì ra là thế, chỉ là tìm cách để tự cứu lấy mình.
Bây giờ mọi thứ dường như đều để lại dấu vết, tất cả bằng chứng đều đặt trước mặt nàng, ngay cả khi muốn lừa mình dối người cũng không thể.
.
Hai người cùng một họ, Quân Đàn vì ý loan, tại sao lúc trước nàng không phát hiện ra?
Rất nhanh Vân Nhược Dư đã tìm được một hộp khác, bên trong đặt con dấu của Tề Loan, càng chứng thực suy đoán của nàng.
Khi Nguyễn thị chạy tới viện Tề Loan nhìn thấy dáng vẻ của Vân Nhược Dư đã biết chuyện này đúng là không còn giấu được nữa, thật dài thở dài một hơi, hướng về phía Vân Nhược Dư hành lễ: “Thần phụ Nguyễn thị, tham kiến Vĩnh An công chúa.”
Vân Nhược Dư chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Nguyễn thị, lên tiếng để bà không cần đa lễ: “Trấn Bắc Hầu phu nhân……”
Nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết nói một câu rồi im lặng.
Trong mắt Nguyễn thị cũng ngập tràn đau lòng, mẹ chồng nàng dâu hai người cứ thế nhìn nhau không nói gì.
Vân Nhược Dư nhìn mấy thứ này trong thư phòng Tề Loan, trong lòng mơ hồ, nàng vẫn luôn muốn xác nhận thân phận của phu quân, hiện tại đã xác nhận được lại không biết mình nên làm gì.
Nàng thậm chí không biết mình nên tức giận hay là nên lo lắng cho hắn trước..
Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, năm đó hắn trọng thương tính mạng nguy hiểm, nghiêm trọng đến mức phải về kinh dưỡng thương, cũng không biết hiện tại đã tốt lên hay chưa.
Vân Nhược Dư có chút nản lòng ngồi vào ghế, nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh lại mới phát hiện, nơi này trưng bày tương tự như phủ công chúa của nàng.
Đủ để chứng minh, đều là từ cùng một người.
Năm đó nàng bị thương, phụ hoàng vừa mới ban phủ đệ cho nàng, còn chưa tu sửa xong, nàng mất trí nhớ hai năm, cũng không biết phủ công chúa đã sửa chữa xong, bây giờ ngẫm lại thời gian căn bản không kịp.
“Trấn Bắc Hầu phu nhân có biết phủ đệ phụ hoàng ban cho Tề tướng quân ở đau không?” Vân Nhược Dư nhẹ giọng hỏi, thật ra nội tâm sớm đã có đáp án.
Năm xưa Tề Loan đánh thắng trận, Phụ hoàng ban phủ cho hắn, Vân Nhược Dư cũng biết chuyện này, nàng cũng từng mơ hồ nghe được địa chỉ, chỉ là nàng từ nhỏ đã sống trong cung, sao có thể biết được đường phố ở Kim Lăng thành như thế nào.
Dù cho có nói cho nàng biết nàng cũng không rõ.
Nguyễn thị khẽ thở dài trong lòng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Vân Nhược Dư nhẹ giọng nói ra một địa chỉ.
“Cho nên, đó là tòa nhà của hắn, không phải của bổn cung.” Vân Nhược Dư lạnh giọng cười, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Thật đúng là làm khó hắn, có thể giấu ta lâu như vậy.”
Vân Nhược Dư sao không biết, những lời nói dối này rất dễ bị vạch trần, Tề Loan có thể giấu nàng lâu như vậy cũng là do nàng chưa từng hoài nghi.
Nếu như bằng không, có lẽ đã sớm bị lộ.
Nguyễn thị có chút đau lòng nhìn Vân Nhược Dư: “Công chúa điện hạ, việc này đều do Nhị Lang sai, ngài bệnh nặng mới khỏi chớ nên quá mức đau buồn.”
Vân Nhược Dư nghe thấy nhưng không muốn đáp lại, nàng chỉ cảm thấy rất mệt.
Nàng chậm rãi từ trên ghế đứng lên, chậm rãi lê bước ra ngoài, bộ dáng kia khiến trong lòng Nguyễn thị run sợ, muốn đi theo sau:“Ngũ công chúa?”
“Phu nhân xin dừng bước, bổn cung muốn một mình yên lặng.”
Vân Nhược Dư thất hồn lạc phách rời đi, Nguyễn thị muốn ngăn lại cũng không dám, chỉ có thể nhìn Vân Nhược Dư bước đi.
Lộc Trúc và Ngân Điệp muốn đi theo, nhưng cũng bị Vân Nhược Dư ngăn lại: “Hai người các ngươi cũng đừng đi theo.”
Vân Nhược Dư chỉ muốn một mình yên lặng.
Nàng chậm rãi đi khỏi viện của Tề Loan, dọc theo đường đi gặp vú già cùng hạ nhân Trấn Bắc Hầu phủ.
Mỗi người nhìn thấy nàng, bắt đầu hành lễ.
Xưng hô cũng khác nhau rất lớn, có người gọi công chúa điện hạ, cũng có người gọi thiếu phu nhân.
Mỗi một tiếng xưng hô, dường như đều đang nói cho Vân Nhược Dư biết phu quân và vị hôn phu lúc trước của nàng là một người.
Mỗi người đều khiến Vân Nhược Dư ý thức rõ ràng nàng và Tề Loan có quan hệ rất lớn.
Sao lại như vậy?
Vì sao tất cả mọi người biết chuyện, chỉ có mình nàng là không biết?
Nàng thậm chí không muốn bất cứ ai đi theo mình, bởi vì nàng đột nhiên hiểu tại sao Tề Loan có thể gạt được mình, bởi vì mọi người xung quanh đều đang giúp hắn che giấu bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì.
Tất cả mọi người đều gạt nàng.
Tất cả mọi người biết, tất cả mọi người rõ ràng, chỉ có chính nàng không biết.
Vân Nhược Dư rời khỏi Trấn Bắc Hầu phủ, đứng trên đường phố quen thuộc, lại không biết mình nên đi đâu, phủ đệ kia không phải của nàng mà của Tề Loan.
Mà của phủ của nàng, đặt ở chỗ nào nàng cũng không rõ.
Lúc này nàng cũng không muốn hồi cung, một khi hồi cung mẫu hậu nhất định sẽ lo lắng cho nàng, nàng cũng không muốn nghe người khác nói gì cả.
Vân Nhược Dư đã biết Tề Loan và Tề Quân Đàn là một người, không cần bọn họ nhắc nhở thêm nữa.
Nàng còn nơi nào có thể đi?
Lộc Trúc cùng Ngân Điệp liền ở cách đó không xa đi theo nàng.
Không bao lâu sau Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa đã chạy tới, hai nàng không chạy nhanh như Vân Nhược Dư, huống chi nhị phò mã ra ngoài cứu tế, Cố Cẩm Thời tính cả lục bộ thượng thư cũng bận rộn chân không chạm đất, trong phủ không có người, Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa phải về phủ dặn thân tín đưa con vào cung giao cho Hoàng Hậu.
Lúc Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa chạy tới, chỉ nhìn thấy Vân Nhược Dư ngây ngốc đi trên đường, Lộc Trúc cùng Ngân Điệp theo sau, cũng không dám tiến lên.
Nhìn thấy hai vị công chúa, các người mới đi tới vẻ mặt nôn nóng: “Mong hai vị công chúa nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, nhìn thấy công chúa như vậy bọn nô tỳ rất lo lắng.”
“Muội ấy khóc sao?”
Lộc Trúc cùng Ngân Điệp lắc đầu, thoạt nhìn Vân Nhược Dư rất bình tĩnh, mặc dù không rơi quá nhiều nước mắt, nàng cũng không có trở về phủ tướng quân, cũng không muốn tiến cung, nàng chỉ lanh thang không mục đích trên đường phố Kim Lăng.
Trưởng công chúa và Nhị công chúa biết rõ tính cách của Vân Nhược Dư, chỉ có thể bị động đi theo phía sau nàng, cũng không dám đi tới quá gần sợ bị nàng phát hiện.
Vân Nhược Dư không phải không có cảm giác, chỉ là thật sự không rảnh bận tâm.
Nàng đi trên đường phố quen thuộc, một màn chuyện cũ bắt đầu hiện lên, không chỉ sau khi nàng bình phục lại mà còn có lúc nàng mất trí nhớ.
Thái y đã từng nói ký ức của nàng sẽ dần quay về, có lẽ không tới mấy ngày, nhưng cũng có thể rất lâu.
Tuy Vân Nhược Dư có chút tiếc nuối, nhưng cũng không để ý, chỉ cần có phu quân bên cạnh mình có muốn nghĩ cũng không thể cưỡng cầu.
Nhưng ký ức đó hôm nay tất cả đều hiện ra.
Nàng “Thấy” Tề Loan có ý muốn giải thích với nàng, nhưng chính nàng không tin, thậm chí còn cảm thấy hắn đầu óc bị thương, vẻ mặt bao dung nhìn phía hắn.
Nàng thấy Tề Loan nhân nhượng nàng, chăm sóc nàng như thế nào.
Bất kể nàng đưa ra yêu cầu như thế nào, không thể tưởng tượng cỡ nào, hắn đều có thể nhân nhượng nàng, thậm chí còn bởi vì nàng mà dính phải tai ương lao ngục .
Hoang đường như vậy, yêu cầu vô lý như vậy.
Vì sao hắn phải đáp ứng, vì sao phải nhân nhượng?
Rõ ràng là võ tướng, đã là đại tướng quân quyền cao chức trọng, còn bị nàng bắt phải tới thư viện đọc sách.
Hơn nữa hắn còn đi thật.
Điều khiến người khác không ngờ tới là hắn có thể thi đậu công danh.
Nàng nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, giống như một người ngoài cuộc trải nghiệm của người đứng xem những gì người khác đã trải qua, từ góc độ của một đứng xem nàng có thể thấy rõ thái độ của Tề Loan đối với mình.
Thật dung túng, thật sủng nịch.
Vô luận nàng làm ra chuyện hoang đường cỡ nào, hắn cũng sẽ bồi nàng, theo từng mảnh ký ức hiện lên, rốt cuộc Vân Nhược Dư nhớ ra được bọn họ thành thân khi nào.
Căn bản không phải lâu ngày sinh tình như nàng nghĩ.
Mà là khi nàng cho mình là trưởng công chúa.
Lúc đó hắn thành thân với nàng, kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng đón nàng qua cửa,chỉ là nàng không biết, tất cả lễ nghi đều phù hợp với công chúa nên có vinh quang.
Trách không được bọn họ thành thân hai năm vẫn không có hài tử.
Lúc bọn họ còn chưa phải phu thê, Tề Loan vẫn luôn trốn tránh nàng, bất kể nàng nào trêu chọc hắn thế nào hắn đều là khắc chế thủ lễ.
Rõ ràng nhẫn nại đến vất vả, lại chưa bao giờ dám vượt Lôi Trì một bước.
Thực sự nhẫn đến khó chịu, vẫn nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nàng không cần loạn chạm vào.
Lúc đó nàng còn không rõ vì sao “Phu quân” không thích mình, chẳng lẽ nàng không đủ hấp dẫn sao? Vì thế còn buồn rầu hồi lâu.
Vân Nhược Dư không phải đầu gỗ, cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu được dụng ý của Tề Loan?
Nhưng nàng hiểu tâm ý của hắn, lại càng không rõ hành vi của hắn.
Hắn cứ như vậy rời đi không hề nói gì với nàng, không để lại cho nàng thứ gì cứ thế lặng yên không một tiếng động rời đi.
Tất cả mọi người đều biết hắn rời đi.
Chỉ có nàng không biết, chỉ có nàng không biết gì cả.
Chỉ có một mình nàng không hay biết gì.
Vân Nhược Dư lang thang không có mục tiêu, không biết vì sao mỗi một nơi đều vô cùng quen thuộc, mỗi một nơi là nơi nàng và Tề Loan cùng nhau đi qua.
Khắp nơi đều có dấu chân của bọn họ, nơi nơi đều có thể khiến Vân Nhược Dư nhớ tới Tề Loan.
Đến bây giờ nàng mới nhận có rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm thuộc về bọn họ.
Vân Nhược Dư muốn trốn thoát, nhưng bất kể đi tới nơi nào đều là nơi mình quen thuộc, nàng đều có thể gọi tên đầy đủ, đều có thể nhớ được đây là nơi nào.
Nàng chỉ cảm thấy dù có đi tới đâu cũng không tránh được, trốn không thoát.
Vân Nhược Dư cảm thấy đau đớn không chịu nổi, nàng ôm chặt ngực, không nhịn được chậm rãi ngồi xổm xuống, khổ sở che mắt lại, không muốn người khác nhìn thấy nàng đang khóc.
Hắn sao có thể gạt nàng?
Hắn sao có thể gạt nàng lần nữa?
Hắn sao có thể nhẫn tâm, gạt nàng?
Vân Nhược Dư không thể hiểu được, mà cũng có một số việc nàng không muốn nhớ tới, ngay khi nàng nỗ lực lau nước mắt muốn đứng lên, trước mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức hình như nàng nghe được tiếng của tỷ tỷ, nàng chỉ suy nghĩ may mà nàng còn có người nhà bên cạnh, không đến mức quá chật vật.