Đường Khê thầm cảm thán, quả nhiên là thế tử, ngay cả cách ngồi cũng tao nhã đến vậy.
Ánh mắt Cố Hành Chu không biểu lộ cảm xúc gì, giọng hắn trầm thấp:
“Từ trước tới nay hoàng đế luôn nhắm vào nhà họ Cố. Vì vậy, chuyến đi lần này của cha ta chắc chắn không suôn sẻ, ông ta sẽ nhân cơ hội để trừ khử cha ta.”
Đường Khê nhíu mày lo lắng:
“Thế phải làm sao? Mấy thứ này dù có hữu dụng nhưng cũng chỉ để phòng thân, chẳng có tính sát thương.”
“Yên tâm đi, cha ta có cách. Bên cạnh cha còn có Thường bá bá, ông ấy không phải người dễ bị ức hiếp. Ngoài mẫu thân ta ra thì ông ấy là vị tướng lợi hại nhất, có thể địch nổi mười người. Một khi về tới kinh thành, ông ấy nhất định sẽ khiến kinh thành đảo lộn.”
Thường bá bá? Đường Khê nhớ lại, hình như Cố Tử Dật từng nói, năm xưa Khương Hòa định gả cho công tử nhà họ Thường, vậy nên cha của Cố Hành Chu mới phát điên.
Chẳng lẽ chính là vị Thường bá bá này?
Đường Khê không hỏi ra miệng, cô nghĩ để lần sau hỏi Cố Tử Dật thì hơn, tránh động chạm vào nỗi đau của Cố Hành Chu.
“Nhưng cha anh chẳng phải đã rời khỏi gia tộc rồi sao, tại sao hoàng đế vẫn nhắm vào ông ấy?”
Ánh mắt Cố Hành Chu trở nên lạnh lùng, sát khí nơi khóe mắt hiện rõ, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại trở về vẻ bình thường, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
“Có lẽ hoàng đế ghen tị vì cha ta cưới được mẫu thân ta. Nhưng quan trọng hơn không phải là điều đó, mà là bảo vật gia truyền của nhà ta. Nghe nói nó là bí mật lớn nhất của gia đình, liên quan tới sự tồn vong của cả một quốc gia.”
Bảo vật gia truyền?
Đường Khê chợt nhớ tới chiếc hộp nhỏ mà Cố Tử Dật khăng khăng đưa cho cô.
Dù Cố Tử Dật không nói rõ, nhưng từ ánh mắt của cậu bé lúc đó đủ để thấy rằng đó là thứ rất quan trọng.
“Anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy một thứ.”
Đường Khê chạy thình thịch lên lầu, mở két sắt.
Cô lấy ra một chiếc hộp đen đơn giản.
Từ lúc Cố Tử Dật đưa cô chiếc hộp này, cô chưa từng mở ra xem, mà chỉ cất nó vào két sắt.
Khi cô chạy xuống lầu, Cố Hành Chu đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp kính, tò mò quan sát xung quanh.
Bên ngoài nhà cô chẳng có gì đáng xem, nơi đây hẻo lánh, người qua lại rất thưa thớt, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy ngang.
“Đáng tiếc là anh không thể ra ngoài, nếu không thì tôi đã dẫn anh đi dạo quanh đây một vòng.”
Ánh mắt Cố Hành Chu rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, quay lại nhìn cô.
“Nhìn này, có phải đây là bảo vật gia truyền mà anh nói không?”
Đường Khê lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra, đặt trên bàn trà.
Cố Hành Chu vừa nhìn thấy chiếc hộp, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, vội bước nhanh đến trước bàn.
Hắn cầm chiếc hộp lên bằng một tay, nâng niu quan sát kỹ lưỡng.
“Sao cô lại có thứ này? Đây đúng là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố. Hồi nhỏ ta từng thấy nó từ xa trong từ đường, nhưng cha không cho phép chúng ta lại gần. Vì vậy, ta chỉ nhận ra chiếc hộp này thôi.”
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của hắn, Đường Khê biết mình đã đoán đúng.
Theo kinh nghiệm của cô thì món đồ càng nhỏ càng có giá trị.
Từ viên đá ngọc vàng mà Cố Hành Chu tặng cô đến giờ là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố.
“Bên trong là gì vậy? Em trai anh nói là cha anh bảo cậu ấy đưa nó cho tôi.”
Cố Hành Chu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt chiếc hộp gỗ đen.
Hắn chưa từng thấy bên trong, chỉ nhớ mơ hồ về một lần mẫu thân nắm tay hắn ngồi trước cửa từ đường, tay bà cầm chiếc hộp này.
“Có lẽ cha ta biết hoàng đế muốn lấy được thứ này. Dù để ở đâu cũng không an toàn nên chỉ có thể giao cho cô, ở một thế giới xa lạ như thế này, mới tránh được sự dòm ngó của người khác.”
Đường Khê suy nghĩ một lát, cũng thấy có lý. Nếu không, cô thật sự không hiểu vì sao bảo vật gia truyền lại được giao cho một người chưa từng gặp mặt như cô.