Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 130

“Vậy... mở ra xem thử nhé?”

Tính tò mò của cô bị kích thích. Đến cả Cố Hành Chu còn chưa từng thấy bên trong, vậy thứ này là gì mà quan trọng đến thế?

Cố Hành Chu nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ xem có nên mở không.

Nhưng nếu cha đã giao nó cho Đường Khê, mà không dặn dò gì thêm, vậy hẳn là có thể mở.

Chiếc hộp dài khoảng hai mươi centimet, toàn thân đen nhánh. Ngửi kỹ còn thoang thoảng mùi gỗ, phảng phất hương khói nhang trầm.

Chắc hẳn nó đã được đặt trong từ đường và thờ cúng qua nhiều năm.

Cố Hành Chu nhẹ nhàng đẩy nắp hộp sang một bên.

Chiếc hộp chậm rãi mở ra, Đường Khê tò mò ghé sát vào nhìn.

Khi hộp mở hẳn, thứ bên trong cuối cùng cũng lộ ra.

Đường Khê nhìn vào rồi ngẩng đầu lên, quan sát nét mặt của Cố Hành Chu.

“Ừm... ý tôi là, liệu có khả năng cái này đã bị đánh tráo không?”

“Không thể nào. Thứ này trước đây chưa từng rời khỏi từ đường, lần này do cha ta xử lý việc trị thủy nên mới mang theo bên mình.”

Khoé miệng Đường Khê giật giật. Cô cứ nghĩ bên trong phải là thứ gì đó rất giá trị.

Ban đầu, cô còn mong nó sẽ phát sáng lấp lánh, nếu không thì cũng phải là thứ gì đó cực kỳ hiếm có.

Nhưng cái này...

Chẳng phải chỉ là một hòn đá đen xỉn sao?!

Cái này mà cũng gọi là vật báu gia truyền ư?

Điên rồi à?

Đường Khê cầm hòn đá lên, kích thước của nó gần như vừa khít với chiếc hộp gỗ. Trên bề mặt không có bất kỳ chữ khắc nào, cô cũng không hiểu được nó dùng để làm gì.

Theo như Đường Khê quan sát, thứ này chỉ là một cục đá cẩm thạch bình thường.

Cô bật đèn pin, chiếu ánh sáng lên viên đá.

Ánh sáng xuyên qua, tạo ra vài màu sắc khác nhau, nhưng ngoài điều đó ra thì chẳng có gì đặc biệt.

Đường Khê đặt viên đá trở lại hộp gỗ, vẻ mặt đầy ngao ngán nhìn Cố Hành Chu.

“Vật báu gia truyền nhà anh, cũng đặc biệt thật đấy.”

Cố Hành Chu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, rõ ràng đang trầm tư suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra điều gì.

Hắn khẽ đậy nắp hộp lại.

“Dù thế nào, cha ta làm vậy chắc là có lý do. Nếu ông ấy giao nó cho cô thì cô cứ giữ lấy.”

Đường Khê nhận lấy chiếc hộp mà lòng đầy miễn cưỡng.

Nếu cất chỗ cô mà không may bị mất thì làm sao đây?

Dù thứ bên trong chỉ là một cục đá, nhưng lỡ như đó là món đồ quý giá thì sao?

Cô đặt chiếc hộp vào két sắt, lần này đặt vào sâu bên trong, để đảm bảo không có cơ hội bị thất lạc.

Khi quay người định xuống lầu, một âm thanh bỗng vang lên trong đầu cô.

“Đinh——”

“Chúc mừng ký chủ, đã nhận được quà tặng từ dị thế giới.”

“Quà tặng: Thiên Thạch.”

“Công dụng: Không rõ.”

“Giá trị: Không rõ.”

“Năm tuổi: Không rõ.”

Không rõ gì thì đừng nói, được không?!

Nhưng mà, thứ này được gọi là Thiên Thạch sao?

Hệ thống đã lâu không lên tiếng, lần này lại chủ động lên tiếng, chẳng lẽ chứng tỏ thứ này quan trọng?

Đường Khê không dám coi thường viên đá này nữa. Dù chưa biết công dụng, nhưng không có nghĩa nó là đồ vô giá trị.

Cô nghĩ sau này phải tìm cơ hội để nghiên cứu thử.

Xuống lại lầu, Đường Khê thấy Cố Hành Chu đang tự mình mở tủ lạnh, lấy đồ ăn và ăn rất ngon lành.

Cô cứ tưởng hắn sẽ tiếp tục trầm tư suy nghĩ, hóa ra là cô đã nghĩ quá nhiều...

Gia đình này quả thật là những người "tâm lớn".

Giọng Đường Khê vang lên từ phía sau:

“Vậy, khi nào anh lại cần thêm hàng?”

Cố Hành Chu quay lại nhìn cô.

“Ta cần một lô áo chống đạn, thêm một số thuốc men và thực phẩm.”

Đường Khê nghi ngờ hỏi:

“Anh định chuẩn bị trở về Nam Triều sao?”

Cố Hành Chu lịch sự lau khóe miệng, phong thái ung dung.

“Ban đầu ta nghĩ chưa cần vội, nhưng giờ tình hình khác rồi. Hoàng đế đang muốn ra tay với nhà ta, thêm chuyện viên đá kia nữa, ta phải quay về hỏi cho rõ.”

“Thế anh định về kiểu gì? Nếu Bắc Triều không cho anh rời đi thì sao?”
Bình Luận (0)
Comment