Dường như Cố Hành Chu đã có kế hoạch.
“Bắc Triều giữ chúng ta lại chỉ vì muốn dùng chúng ta đổi lấy lợi ích từ Nam Triều. Nhưng chắc chắn là họ không ngờ rằng hoàng đế Nam Triều chẳng bận tâm sống chết của ta, nên họ sẽ không đổi được gì. Nhưng bây giờ...”
Đôi mắt hắn sáng rực, nốt ruồi lệ trên khuôn mặt hắn càng thêm nổi bật.
“Giờ ta đã kiếm được không ít tiền từ Bắc Triều, dùng số tiền này đổi lấy tự do, chẳng phải là một giao dịch có lời sao? Dù họ giữ chúng ta cả đời thì cũng chẳng được gì thêm.”
Đường Khê nhìn hắn chằm chằm, trông hắn lúc này như đang tỏa sáng, ánh mắt đầy sự tính toán và khôn ngoan.
“Vậy là anh dùng tiền kiếm từ Bắc Triều để trả cho hoàng đế Bắc Triều, nhằm đổi lấy tự do để rời khỏi đây?”
Trong lòng cô rất kinh ngạc.
Phải thừa nhận rằng hắn thực sự rất biết cách tính toán, kế hoạch này quả là cao tay.
Cố Hành Chu cười nhẹ.
“Đúng vậy, giờ họ không còn lựa chọn nào khác.”
“Cũng vẫn là năm nghìn suất hàng như trước sao?”
“Thuốc men và thực phẩm tăng thêm, còn lại thì năm nghìn là đủ.”
Đường Khê tính toán trong đầu rồi hỏi:
“Khi nào anh cần?”
Cố Hành Chu im lặng một lúc, suy nghĩ rồi đáp:
“Bên phía Bắc Triều cần thêm vài ngày để đàm phán, ba ngày nữa là được.”
Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng quyết tâm. Hoàng đế Bắc Triều không phải kẻ dễ đối phó.
Lần này không trả giá lớn thì hắn khó lòng trở về Nam Triều.
Đường Khê đi vào bếp, lấy rất nhiều đồ ăn đưa cho Cố Hành Chu.
“Anh mang về cho chị gái anh ăn đi.”
Cô đưa cho hắn một túi lớn, bên trong toàn là đồ ăn vặt và đồ ngọt.
Ánh mắt Cố Hành Chu dịu đi, mất đi vẻ lạnh lùng ban nãy.
Khi hắn trở về Dao Quang điện, người tỷ tỷ thường hay ở đây lúc này lại không có mặt.
Cố Hành Chu đảo mắt nhìn quanh, trong điện chẳng có một bóng người.
Hắn đặt túi đồ ăn vặt mà Đường Khê tặng lên bàn, sau đó bước ra ngoài định tìm tỷ tỷ.
Từ khi quán gà rán và cửa hàng mỹ phẩm khai trương, Cố Tuyết Trúc thường xuyên ra khỏi hoàng cung.
Giờ đây, nhờ có sự cho phép của hoàng đế Bắc Triều nên cả hai tỷ muội bọn họ đều được tự do ra vào cung.
Vì thế, Cố Hành Chu cũng không lo lắng gì.
Thậm chí hắn còn vui mừng khi thấy tỷ tỷ mình thường xuyên ra ngoài.
Trước đây khi còn ở Nam Triều, Cố Tuyết Trúc hoàn toàn trái ngược.
Nàng là một đại tiểu thư chính hiệu, ít khi bước chân ra khỏi nhà.
Có lẽ vì không khí tù túng và thiếu vận động nên cơ thể nàng luôn yếu ớt, cả ngày ốm đau, đi vài bước cũng có thể ngất xỉu.
Nhưng giờ đây, có hai cửa hàng riêng của mình, ngày nào Cố Tuyết Trúc cũng chạy ra ngoài để giám sát công việc.
Những lúc đông khách, thậm chí nàng còn đích thân tham gia.
Nhờ thế, sức khỏe của nàng cải thiện rõ rệt, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều, không còn tình trạng thường xuyên ngất xỉu nữa.
Thậm chí bây giờ nàng có thể chạy bộ năm cây số mỗi ngày mà không hề hấn gì.
Khi Khương Hòa mang thai Cố Tuyết Trúc, thời điểm đó các quốc gia nhỏ lân cận liên tục quấy nhiễu Nam Triều.
Khương Hòa với cương vị đại tướng quân, dẫn quân ra trận mà không biết mình đã mang thai.
Ba tháng sau, khi khải hoàn trở về, cơ thể Khương Hòa chi chít hơn mười vết thương lớn nhỏ, khiến Cố Cửu Hòa đau lòng không chịu nổi.
Ông lập tức mời ngự y chuyên phục vụ thái hậu về phủ để chăm sóc bà.
Ngự y vừa bắt mạch liền phát hiện Khương Hòa đã mang thai hơn bốn tháng.
Cố Cửu Hòa sợ hãi đến mức mất ăn mất ngủ. Ông nghĩ nếu đứa trẻ không kiên cường thì có lẽ đã không thể tồn tại qua những trận chiến khốc liệt.
Từ đó, Cố Cửu Hòa không rời Khương Hòa nửa bước, thậm chí còn không vào triều.
Khương Hòa bị ông làm phiền đến mức dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể ngăn ông suốt ngày cằn nhằn.
Cả hai đều nghĩ đứa bé sinh ra sẽ khỏe mạnh cứng cáp, nhưng không ngờ, khi sinh ra, Cố Tuyết Trúc yếu ớt đến mức suýt không qua khỏi tháng đầu tiên.