Vừa nói, hắn vừa rút từ trong áo ra hai thỏi bạc sáng bóng.
Đôi mắt Đường Khê lập tức sáng lên như đèn pha ô tô.
Trời ơi, hai thỏi bạc to quá…
“Đây là một trăm lượng bạc. Ta có thể dùng nó đổi lấy một ít thực phẩm để trữ lâu được không? Đám thuộc hạ của ta sắp chết đói rồi... Hiện giờ ta chỉ gom được bấy nhiêu, ngày mai ta sẽ mang thêm đến.”
Toàn bộ sự chú ý của Đường Khê lúc này đều dồn vào hai thỏi bạc nặng trịch ấy.
Một trăm lượng bạc... Trong thời cổ đại chắc cũng là con số khủng lắm nhỉ?
Dù không thể tính chính xác giá trị ngay, nhưng cô biết nó chắc chắn không phải là con số nhỏ.
Đường Khê nhanh như chớp thu hai thỏi bạc vào tay, ôm chặt như sợ mất.
“Chỗ tôi có rất nhiều đồ ăn! Nếu để tôi gợi ý thì tôi sẽ đề cử... bánh quy này!”
Cô lấy ra một hộp Oreo, đẩy đến trước mặt Cố Hành Chu với vẻ đắc ý.
Trước mặt hắn là hàng loạt loại Oreo với các hương vị khác nhau.
“Anh có thể thử một hộp, tôi cam đoan ăn xong là anh sẽ mê luôn!”
Nhìn vẻ mặt tự tin vỗ ngực đảm bảo của Đường Khê, Cố Hành Chu do dự cầm lên một chiếc bánh Oreo đen kỳ lạ và cắn thử một miếng.
Đường Khê đứng bên cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, trong lòng tràn đầy tự tin.