Nghĩ vậy, hắn lấy từ trong áo ra một thứ khác:
“Nếu chỗ bạc này không đủ thì ta có thể đưa thêm cái này.”
Hắn nhẹ nhàng đặt vào tay Đường Khê một món đồ khác.
Cô cảm nhận được sự mát lạnh và trơn mịn trong tay mình, cúi xuống nhìn thử.
Đó là một viên ngọc lam lớn cỡ quả trứng chim bồ câu, được gắn thêm tua rua mềm mại, thiết kế tuy đơn giản mà tinh tế.
Nhìn món đồ toát lên vẻ sang trọng, Đường Khê cảm giác như mình đang nắm trong tay cả một bầu trời tiền bạc.
Món này chắc chắn rất giá trị!
Đường Khê nhìn chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc lam trong tay, trong lòng không ngừng reo lên thích thú!
Cố Hành Chu thì lại ôm hộp bánh Oreo, vẻ mặt chán ghét nhìn chiếc ngọc lam đó.
“Đây là vật mà hoàng đế Bắc Triều tặng ta. Ta không thích bất cứ thứ gì của Bắc Triều, nên tặng luôn cho cô.”
Đường Khê định hỏi là tại sao hoàng đế Bắc Triều lại tặng anh thứ đẹp như thế này?
Nhưng nghĩ một hồi, cô thấy hỏi như vậy có vẻ không hay lắm, giống như thiếu sự tôn trọng ranh giới riêng tư.
Thôi, đợi khi nào Cố Hành Chu sẵn sàng thì tự hắn sẽ kể.
Đôi mắt vốn đã sáng ngời của Đường Khê lại càng rạng rỡ hơn. Đây đúng là kim chủ số một rồi!
“Anh khách sáo quá, cần gì thì cứ nói. Chỗ tôi có đủ mọi thứ. Mai anh đến, muốn lấy gì cũng được!”
Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Có thể mang thêm chút đồ ăn cô làm không? Tỷ tỷ của ta chắc chắn sẽ thích. Đúng rồi, còn thuốc nữa. Cô có bán thuốc không? Những thuộc hạ của ta bị bắt làm tù binh ở Bắc Triều, bị bọn quan lại cao cấp làm nhục và hành hạ để mua vui...”
Đường Khê lập tức bắt được từ khóa quan trọng: “Chị gái?”
“Đừng lo, nếu là chị gái anh thì chắc chắn cũng thích đồ nướng tôi làm. Trên đời này, chẳng ai không thích đồ nướng của tôi đâu! Cứ yên tâm, anh cứ lấy hết đi. Ngày mai tôi sẽ làm thêm món mới!”
Nói đến chuyện thuốc men và những thuộc hạ bị thương của Cố Hành Chu, Đường Khê không khỏi cảm thấy thương xót.
“Sao lại có những người ác như vậy chứ? Họ không biết tù binh cũng có nhân quyền à?”
Cố Hành Chu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đáp:
“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng chúng không nên ép buộc tỷ tỷ của ta, càng không nên ngược đãi các thuộc hạ của ta, và... chúng còn dám... dám có ý định với ta...”
Nói đến đây, giọng hắn nghẹn lại, không tiếp tục nói nữa. Có lẽ hắn cảm thấy nói thêm cũng không thỏa đáng.