Đường Khê cười hì hì, khuôn mặt tròn trĩnh khiến ai nhìn cũng muốn véo một cái.
Hạ An không kiềm lòng được, nhẹ nhàng véo má cô, cảm giác thật mềm mại.
Bà vừa bất lực vừa cưng chiều nói:
“Nghe cháu nói vậy thì dì cũng yên tâm. Miểu Miểu nhà dì không có phúc rồi. Ai cưới được Khê Khê thì đúng là tổ tiên tích đức.”
Đường Khê bật cười. Cô đâu có tốt đến vậy?
Quách Cửu Thành từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng dậy.
“Khê Khê, hôm nay thật xin lỗi cháu. Một bữa cơm cảm ơn lại thành ra thế này.”
Đường Khê vội vàng an ủi, dù sao chuyện xảy ra cũng chẳng ai lường trước được.
“Không sao đâu chú Quách. Bữa cơm hôm nay rất ngon, cháu ăn rất vui. Lần sau cháu sẽ lại đến ăn ké nữa!”
Câu nói của cô khiến mọi người trong phòng bật cười.
Quách Cửu Thành và Hạ An vẫn cảm thấy áy náy vì những chuyện xảy ra tối nay. Trước khi Đường Khê rời đi, họ mang nào là trang sức, nào là đồ ăn ngon ra để tặng cô.
Hạ An còn kéo Đường Khê vào phòng ngủ, bảo cô thích gì thì cứ lấy.
Bà lấy ra mấy chiếc hộp lớn, đổ đồ đạc thành từng đống lên giường để Đường Khê chọn lựa.
Đường Khê vừa buồn cười vừa bất lực, liên tục từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ An ép chọn vài món. Bà còn xếp hàng loạt nhẫn, cái nào vừa tay là đeo ngay cho cô.
Còn Quách Cửu Thành thì dẫn Đường Khê vào thư phòng. Nhân lúc Hạ An không để ý, ông bí mật mở ra một số chai rượu quý muốn tặng cô.
Đường Khê tròn mắt nhìn. Trên giá sách trong thư phòng, sau khi gỡ hết sách ra, lộ ra những ngăn bí mật chứa đầy các bình rượu kiểu dáng cổ điển.
Nhìn qua cũng biết đây là loại rượu đắt tiền.
Quách Cửu Thành lấy ra một bình đưa cho Đường Khê, khiến cô sững sờ không nói nên lời.
“Cháu không biết uống rượu đâu. Rượu này chú cứ giữ lại, cháu không uống được đâu.”
Đường Khê vội vàng từ chối. Cách đối đãi quá nhiệt tình này làm cô thấy vừa sợ vừa ngại.
“Chú ơi, chú mau cất đi. Nếu lát nữa dì Hạ nhìn thấy, e rằng mấy thứ này...”
Đường Khê lau mồ hôi trên trán, cuối cùng chỉ có cách để Quách Cửu Thành chất đầy đồ ăn lên xe cô, đến mức nhét chật cả cốp, mới được tha.
Cô cứ nghĩ chuyện tối nay như thế là kết thúc, không ngờ trên đường Quách Miểu Miểu đưa cô về nhà, họ lại gặp Thẩm Ý đang đứng chờ trước cửa nhà Quách gia.
“Chờ tôi một lát.”
Quách Miểu Miểu nói rồi bước xuống xe, Đường Khê cũng không mấy để ý.
Cô chẳng muốn dính dáng tới chuyện ân oán tình thù của họ.
Không biết Quách Miểu Miểu đã nói gì, Thẩm Ý liền bật khóc, che mặt nức nở.
Quách Miểu Miểu đứng quay lưng về phía Đường Khê, cô không nghe rõ họ nói gì.
Nhưng tiếng khóc ngày càng lớn, đến mức Đường Khê không thể giả vờ không nghe thấy.
Cô đành đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Ý.
Không biết hai người họ đã nói gì mà làm Thẩm Ý khóc lóc thảm thiết đến vậy.
Đường Khê thở dài. Đúng là Quách Miểu Miểu quá lạnh lùng. Một người đẹp thế này khóc đến mức như vậy mà anh ta vẫn dửng dưng.
Thẩm Ý có vóc dáng quyến rũ, mái tóc xoăn bồng bềnh buông lơi trên vai.
Dù trang điểm hơi đậm nhưng có thể nhận ra cô ta sở hữu những đường nét sắc sảo, quyến rũ.
Một người đẹp với đôi mắt to, lông mày đậm, vẻ đẹp đậm chất cổ điển, giờ lại khóc như hoa lê dính hạt mưa, trông thật đáng thương.
Chẳng mấy chốc, Quách Miểu Miểu đã dứt khoát quay người lại, khẽ nhíu mày, mở cửa xe, khởi động động cơ rồi lái đi thẳng.
Qua gương chiếu hậu, Đường Khê vẫn thấy Thẩm Ý đứng đó, khóc nức nở đến mức không thở nổi.
“Chậc, không ngờ đấy. Quách thiếu gia đúng là nhẫn tâm thật.”
Đường Khê nửa đùa nửa thật.
Quách Miểu Miểu đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, chỉ thở dài.
“Biết làm sao được, ai bảo anh đây quá quyến rũ.”
Vừa nói, anh ta lại bắt đầu khoe mẽ.
Đường Khê bỗng nhớ ra chuyện tiền nong của mình. Giờ trong tay cô không còn nhiều tiền, nên cần phải bán bớt đồ cổ để xoay vốn.