Vừa rồi có nhiều người nên cô không tiện nói. Giờ chỉ còn hai người trên xe, cô tranh thủ mở lời.
“Tôi còn vài món đồ cổ. Cậu giúp tôi bán đi nhé.”
Quách Miểu Miểu liếc nhìn cô.
“Thiếu tiền à?”
“Đúng vậy, tôi cần xoay vốn nhập hàng.”
Quách Miểu Miểu tỏ ra khó hiểu.
“Bây giờ cậu có nhiều tiền thế, sao không tự xây một nhà máy thực phẩm đi? Như vậy cậu có thể giảm đáng kể chi phí, hơn nữa còn cung cấp hàng cho siêu thị, làm nhà cung cấp luôn.”
Đường Khê như bừng tỉnh. Phải rồi, sao cô lại không nghĩ ra cách này?
Hiện tại mỗi lần nhập hàng cô tốn từ vài chục đến vài trăm vạn.
Nếu có nhà máy, chẳng phải chi phí sẽ giảm đi đáng kể sao?
“Chi phí có thể giảm bao nhiêu?”
Quách Miểu Miểu suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Ít nhất cũng giảm được một nửa. Giai đoạn đầu phải đầu tư nhiều, nhưng về lâu dài chắc chắn không lỗ đâu.”
Đường Khê âm thầm tính toán. Cô đã có hai khách hàng lớn là Cố Hành Chu và Cố Tử Dật, không lo không tiêu thụ được hàng.
Vậy nên cô có thể bắt đầu bằng cách xây dựng một nhà máy thực phẩm quy mô nhỏ. Nếu mọi thứ suôn sẻ thì mới mở rộng dần.
Không thể đổ hết tiền vào ngay từ đầu, như vậy chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Khê quay sang hỏi Quách Miểu Miểu.
“Cậu có biết chỗ nào tốt để xây nhà máy không?”
“Cậu quyết định xây luôn rồi à? Cứ như trò chơi ấy nhỉ?”
Đường Khê bĩu môi.
“Thời gian không đợi người, làm được sớm thì tiết kiệm được sớm.”
Quách Miểu Miểu tuy không rành về lĩnh vực này, nhưng lại có một người bạn từng xây dựng một nhà máy thực phẩm.
“Tôi có một người bạn mất khoảng một năm rưỡi để xây xong nhà máy. Thời gian lâu nhất là chờ các giấy tờ phê duyệt.”
Đường Khê nghe vậy, tinh thần lập tức chùng xuống.
“Lâu vậy sao?”
“Cậu đừng lo, để tôi hỏi thử bạn tôi xem anh ta có cách nào nhanh hơn không.”
Đường Khê gật đầu.
“Vậy chỉ có thể làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền đâu. Cậu nhờ tôi bao nhiêu việc rồi, hay là lần này lấy một món đồ cổ bồi thường đi!”
Ánh mắt Quách Miểu Miểu đảo qua lại, Đường Khê biết ngay anh ta lại đang tính kế gì.
“Xem như cậu đã giúp tôi không ít, vậy cậu chọn một món đi. Nhưng nhớ giúp tôi bán mấy món còn lại được giá tốt nhé.”
Đường Khê chẳng để tâm lắm, vì thứ gì cô cũng thiếu, chỉ là không thiếu đồ cổ.
“À, mà viện bảo tàng thế nào rồi?”
Gần đây bận rộn quá, cô suýt quên mất chuyện xây dựng viện bảo tàng.
“Cuối cùng cũng nhớ đến cái bảo tàng của cậu à? Tôi còn tưởng cậu quên rồi chứ. Gần xong hết rồi, đang chuẩn bị hoàn thiện nốt phần cuối thôi.”
Đường Khê hơi ngạc nhiên. Hình như từ lúc bắt đầu quyết định xây bảo tàng đến giờ chưa được bao lâu thì phải?
Thấy vẻ mặt cô, Quách Miểu Miểu dường như hiểu ngay cô đang nghĩ gì.
“Đúng là không lâu thật, chưa đầy bốn tháng. Nhưng cũng không có gì lạ, lần này tôi mời toàn những đội ngũ giàu kinh nghiệm. Làm nhanh là chuyện thường. Đến lúc nghiệm thu, cậu sẽ thấy, chắc chắn đạt đúng như kỳ vọng của cậu.”
Đường Khê cảm thấy rất háo hức, nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện phải bán bớt đồ cổ trong kho.
Cô không chắc số còn lại có đủ để lấp đầy bảo tàng không.
Nếu bảo tàng mở cửa mà bên trong trống trải thì đúng là mất mặt.
Đường Khê bắt đầu tính toán xem món nào có thể bán, món nào giữ lại để trưng bày.
Đang mãi nghĩ, cô không để ý rằng xe đã dừng trước cửa nhà mình.
“Lên nào, vào xem thử đống đồ của tôi.”
Đường Khê kéo Quách Miểu Miểu vào nhà, đi thẳng lên tầng hai, nơi đặt két sắt.
Quách Miểu Miểu nhìn thấy chiếc két sắt to liền sững sờ.
Cái két này to thế, chẳng lẽ bên trong toàn là đồ cổ sao? Nhiều đến mức nào cơ chứ?
Đường Khê nhập mật mã, mở két, sau đó đứng sang một bên nhường lối.
“Cậu xem, món nào bán được giá tốt thì bán, còn món nào để lại trưng bày trong bảo tàng?”