Họ cũng không được phép gặp những thuộc hạ đã bị bắt làm tù binh.
Thừa lúc không ai để ý, Cố Hành Chu lén đi ra ngoài...
---
Không lâu sau, hắn dẫn theo mấy người nam nhân với gương mặt đầy vết bầm tím trở về Dao Quang điện.
“Thuộc hạ tham kiến quận chúa! Tham kiến thế tử!”
Dẫn đầu là Tần Nhị, cùng với vài người nữa, khi nhìn thấy Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc, họ không kìm được nước mắt, khóc òa lên.
Cố Tuyết Trúc bước tới, đỡ từng người dậy: “Các ngươi đứng lên đi, các ngươi mới là người phải chịu khổ nhiều nhất.”
Tần Nhị với thân hình vạm vỡ, giờ đây khoác trên mình một bộ quần áo rách nát. Làn da lộ ra ngoài đầy những vết sẹo.
Những người khác cũng không khá hơn, ai nấy đều có vết thương từ đầu đến chân.
Cố Hành Chu lên tiếng: “Hôm nay ta đã phát hiện ra một nơi vô cùng thần kỳ. Tất cả những thứ này là ta mua từ đó. Mọi người mau thử đi!”
Tần Nhị và những người khác ngồi xuống, cầm lấy bát mì gói mà Cố Tuyết Trúc đã pha sẵn.
“Cái này gọi là mì gói. Ta vừa ăn thử xong, ngon đến mức khó tin!”
Cố Tuyết Trúc không đợi đệ đệ kịp nói gì thêm đã chỉ vào bát mì gói, phấn khích thốt lên.
Cố Hành Chu ngạc nhiên trước vẻ hào hứng của tỷ tỷ. Từ khi họ bị đưa đến Nam Triều, nàng ấy chưa từng có ngày nào vui vẻ, càng không nói năng nhiều như hôm nay.