Tần Nhị nhìn chiếc bánh quy trong tay, ngập ngừng hỏi:
“Thế tử, nơi thần bí mà ngài nói nằm ở đâu? Ngày mai chúng ta có cần đi cùng ngài không?”
Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: Người đông sức lớn, hôm nay hắn đã đặt một vạn hộp mì gói và xúc xích. Một mình Đường cô nương làm sao chuyển hết được?
“Ngày mai, lúc chạng vạng, các ngươi hãy đến đây. Đừng quên mang theo bạc, vàng hoặc những món đồ quý giá khác.”
Sau khi Tần Nhị và những người kia rời đi, Cố Hành Chu ngồi lại bàn bạc với tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, tỷ có món trang sức nào không?”
Ban đầu, Cố Tuyết Trúc không hiểu ý đệ đệ mình. Nhưng nhìn thấy má hắn đỏ bừng thì nàng ấy bỗng chốc hiểu ra.
Người bán đồ ăn là một nữ tử. Và có lẽ... đệ đệ của nàng ấy đã để tâm đến nữ tử đó rồi.
Nàng ấy liền trêu: “Là nữ tử thế nào mà có thể khiến thế tử Bắc Triều lừng lẫy như đệ động lòng đây?”
Mặt của Cố Hành Chu đỏ bừng đến tận mang tai, lắp bắp mãi mà không thốt nổi một câu.
Cố Tuyết Trúc bước tới, cầm một chiếc hộp nhỏ từ mép giường.
“Lần này ta không mang theo nhiều đồ, ngoài chút tiền để lo lót người làm thì đều ở đây cả. Còn mấy món mà tên hoàng đế chết tiệt kia gửi tặng thì ta đều đã để riêng qua bên kia rồi. Ta nghĩ đệ tặng trang sức cho nàng thì vẫn nên dùng đồ của nhà mình thì hơn.”
Cố Hành Chu nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn lấy một chiếc trâm ngọc bích gắn ngọc trai.
---
Trong căn bếp nhỏ của Đường Khê.