Nơi lấy hàng không quá xa, chỉ là một cửa tiệm nhỏ nằm khuất sau siêu thị.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mập mạp, trông chất phác thật thà.
Sau khi ông Lý lấy xong hàng và rời đi, Đường Khê tranh thủ tiến lên, chọn thời điểm để bắt chuyện.
“Chú ơi, mình bàn chuyện làm ăn chút nhé?”
Người chủ quán nhìn Đường Khê, thấy cô ăn mặc hợp mốt, dáng vẻ rất phong cách thì cứ nghĩ cô đang đùa.
“Cô gái, đừng đùa nữa. Tôi còn phải làm việc đây” Người đàn ông trung niên nói rồi định bước đi.
Đường Khê lập tức chặn ông lại:
“Chú đừng đi mà, cháu nói thật đấy. Cháu muốn đặt một vạn thùng mì gói và một vạn cây xúc xích!”
Người đàn ông trung niên nhìn cô với vẻ nửa tin nửa ngờ:
“Cô nói nghiêm túc chứ? Một vạn thùng? Ngay cả siêu thị lớn còn chưa chắc đặt nổi số lượng đó, mà cô lại muốn đặt?”
“Đúng vậy, một vạn thùng. Cháu có thể trả tiền cọc, khi nhận hàng xong sẽ thanh toán phần còn lại.”
“Giá nhập của tôi là hai tệ một thùng mì gói. Tiền cọc là một nửa tổng giá trị đơn hàng, cộng với tiền xúc xích thì trước mắt cần nộp hai vạn năm. Chỗ tôi không bán chịu đâu.”
Đường Khê mừng thầm, số tiền này còn thấp hơn so với dự tính của cô.
Cô không lo người này là kẻ lừa đảo. Một người đã là nhà cung ứng cho siêu thị lớn thì chắc chắn phải có uy tín nhất định.
Không chần chừ, Đường Khê chuyển ngay hai vạn năm qua. Người đàn ông nhìn thấy cô sòng phẳng như vậy mới tin cô không phải đến đây để gây rối.