Ông lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô:
“Cô gái, cô mua nhiều thuốc thế để làm gì?”
Đường Khê thấy thái độ của ông thì hiểu ngay ông đã hiểu lầm. Cô vội vàng xua tay giải thích:
“Chú Chu, chú hiểu lầm rồi. Cháu là một blogger ẩm thực. Cháu có mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Thuốc men là vì dạo này cháu muốn mở rộng kinh doanh sang ngành dược, dự định mở một tiệm chăm sóc sức khỏe. Chú biết đấy, bây giờ làm ăn khó khăn, mình phải phát triển đa dạng hóa.”
Câu chuyện bịa ra của Đường Khê trơn tru không chút chần chừ. Cô biết người đàn ông trước mặt không giống kiểu người thường xuyên lên mạng, nên viện một lý do nghe có vẻ hợp lý.
“Chú nghĩ mà xem, cháu dễ thương thế này, sao có thể là người làm chuyện phạm pháp được? Cháu là một công dân tuân thủ pháp luật hẳn hoi mà!”
Cô mặt dày nói năng lưu loát, đây chính là chiêu trò mà cô học được từ Quách Miểu Miểu. Trong cuộc chiến tiền bạc, giữ thể diện làm gì?
Chu Chính Bình nhìn cô, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt nghi ngờ.
Nhìn dáng vẻ cô gái này, quả thật không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, làm gì có ai lại viết “tôi là người xấu” lên mặt mình đâu?
“Cô thông cảm nhé, Tôi cẩn thận cũng là chuyện thường. Bây giờ người xấu nhiều quá, phải cẩn thận mới được...”