Đường Khê nhìn vẻ mặt méo mó vì kinh ngạc của Quách Miểu Miểu, liền biết anh ta lại nghĩ linh tinh.
Cô khó chịu nói: “Đã nói với cậu rồi, đây là đồ bố mẹ tớ để lại! Với lại, tớ đảm bảo nguồn gốc rõ ràng, chính đáng. Cậu h còn muốn làm ăn với tớ không? Không thì tớ đi tìm người khác.”
Quách Miểu Miểu lập tức thay đổi thái độ, thu lại biểu cảm: “Đừng thế mà, chị Đường, tớ sai rồi. Lần sau có đồ tốt nhớ báo cho tớ đầu tiên.”
Đường Khê không thèm đáp, chỉ lườm anh ta một cái đầy bực dọc.
“Thôi, nói nghiêm túc đi. Cậu xem mấy thứ này đáng giá bao nhiêu?”
Quách Miểu Miểu xem xét một hồi lâu, thần sắc trở nên nghiêm túc. Anh cẩn thận xoay qua lật lại từng món, nhưng sau một hồi vẫn thở dài bất lực.
“Tại sao mấy cổ vật cậu đưa tớ lần nào cũng là thứ tớ chưa từng thấy qua, cũng không nhận ra được niên đại gì cả?”
Đường Khê không ngại mỉa mai: “Thật không ngờ người tự xưng là chuyên gia giám định trẻ tuổi số một cả nước lại là kiểu chỉ có hư danh thế này.”
Quách Miểu Miểu không chịu thua: “Cậu nói bậy! Đồ của cậu vốn dĩ niên đại đã rất đáng ngờ, sách vở chẳng ghi chép gì, cũng chưa từng có thứ tương tự được khai quật. Nếu không thì cậu nghĩ tại sao mấy kẻ theo dõi tớ lại dai như đỉa thế? Đồ cổ bình thường họ đâu có thèm.”
Đường Khê dịu giọng, vừa xoa dịu vừa trêu anh: “Được rồi, không chọc cậu nữa. Thế giờ cậu định giá xem sao.”