Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 42

Rõ ràng ông Lưu đã biết đây là đồ tốt, muốn lấy một món về để nghiên cứu.

Nhưng nghĩ lại cũng tốt, mấy thỏi vàng lớn thế này mà giữ hết ở chỗ mình thì sẽ thu hút bao nhiêu kẻ nhòm ngó.

Có ông Lưu, một tượng đài trong giới cổ vật làm hậu thuẫn thì anh ta cũng đỡ được rất nhiều phiền phức. Đám người kia cùng lắm chỉ dám làm phiền anh, chứ tuyệt đối không dám động đến ông Lưu.

Nghĩ đến đây, Quách Miểu Miểu nhanh chóng nhắn lại “ok” rồi cất điện thoại.

“200 vạn một thỏi, ở đây có 20 thỏi, tổng cộng là 4000 vạn.”

Đường Khê suýt thì bị ngụm nước ngọt làm nghẹn chết.

“Bao nhiêu cơ?! 4000 vạn?!”

Cô thật sự choáng váng. Vốn không hiểu về giá trị cổ vật, mỗi lần nghe đến những con số thế này cô đều kinh ngạc đến ngẩn ngơ.

Một thỏi bạc 50 vạn, một thỏi vàng 200 vạn. Đây là trời định cô phải phát tài rồi sao?!

“Đúng thế, 4000 vạn. Nhưng hiện tại tớ không mang nhiều tiền mặt thế này. Để tớ về công ty, bảo kế toán chuyển khoản cho cậu.”

Đường Khê cảm thấy cả người như lơ lửng trên mây.

“Được thôi...”

Quách Miểu Miểu rời đi, trở về công ty và ngay lập tức chuyển tiền cho cô.

Khi điện thoại báo có tin nhắn, cô vẫn còn ngơ ngác.



Nhìn thấy tài khoản ngân hàng tăng thêm 4000 vạn, cô như không tin nổi vào mắt mình, cả người lâng lâng như đang trên mây.

Thế là cô từ phú bà trăm vạn chính thức bước vào hàng ngũ phú bà ngàn vạn rồi sao?

Đêm hôm ấy, Đường Khê nằm trằn trọc không sao ngủ được. Cả đêm chỉ nghĩ đến việc tiêu số tiền này như thế nào.

Sáng hôm sau, khi cô vẫn còn ngái ngủ thì đã nghe thấy tiếng leng keng từ nhà bếp dưới lầu.

Đường Khê mơ màng mở mắt, liền thấy Cố Hành Chu đang đứng ở phòng khách tầng dưới.

Cô giật mình đến tỉnh hẳn, nghĩ bụng sao hắn đến sớm vậy?

Cô vội vã bước xuống lầu: “Sao anh đến sớm thế?”

Cố Hành Chu nhìn Đường Khê vừa mới thức dậy, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cô.

“Xin lỗi vì đã làm phiền, Đường cô nương. Ta cần đặt 100 chai nước hoa, 100 thỏi son và 30.000 suất burger gà rán.”

Đường Khê nghe xong danh sách mà hắn vừa liệt kê, lập tức như đứng hình.

“Cái gì cơ?!”

“Ta biết có thể hơi khó, nhưng ta không gấp đâu, cô chuẩn bị trong ba ngày là được.”

Cố Hành Chu vội giải thích. Hắn biết yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng ba ngày sau chính là bữa tiệc lớn.

Năm nay tiệc này có thêm một quy tắc mới: mỗi khách tham gia phải mang theo một món ăn.
Bình Luận (0)
Comment