Phong Khí Quan Trường

Chương 182

Vốn cho rằng chuyện này sẽ thành việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, ai cũng không ngờ, Thẩm Hoài sẽ trực tiếp cài mũ đứng đầu tổ chức xã hội đen lên người Vương Tử Lượng, khiến mọi người sửng sốt không thôi.

“Thẩm bí thư, anh định hắt bùn nhơ lên thân ai đấy?” Trần Phi lệ thanh chất vấn, hắn không thể tỏ ra yếu thế, đồn công an Mai Khê tung lực lượng xông vào Anh Hoàng đem Vương Tử Lượng, Đới Nghị khống chế muốn đem về thẩm vấn, hắn chỉ nghe tin rồi đuổi qua cướp người, sao chịu để Thẩm Hoài chụp mũ cảnh phỉ cấu kết?

“Trần cục trưởng, anh căng thẳng cái gì? Sự tình được định tính thế nào không phải mình tôi nói là được.” Thẩm Hoài mắt lạnh nhìn Trần Phi, cũng không để ý đến hắn nữa.

Trần Phi thấy Thẩm Hoài coi mình như vô hình, lời chưa nói xong đã dời tầm nhìn khỏi mặt hắn, khiến hắn bực đến cả người run lên, nhưng ngay trước mặt đám Hùng Văn Bân, Hàm Học Đào, hắn không dám quá lỗ mãng.

Thẩm Hoài thấy mặt Hàm Học Đào banh chặt lại, biết hắn bị chất vấn trước mặt mọi người thế này, mặt mũi chịu không được, bèn nói: “Hàm cục trưởng, anh để phân cục Đường Ấp dẫn người đi, tôi không có ý kiến. Chẳng qua, hôm nay hai nhóm cảnh sát từ phân cục thành bắc và đồn Mai Khê công nhiên đối đầu ngay trước cổng tụ điểm giải trí như Anh Hoàng, đám đông vây xem đến tận mấy trăm người, ảnh hưởng của chuyện này rất ác liệt. Chuyện náo thành cục diện hôm nay, tôi phải chịu trách nhiêm khá lớn, sẽ làm kiểm điểm trước Đàm bí thư sau….”

Hàm Học Đào nghe Thẩm Hoài muốn trực tiếp tìm Đàm Khải Bình, nói là kiểm điểm, thực tế là muốn Đàm Khải Bình thay đổi quyết định, hắn bèn do dự nhìn sang Phan Thạch Hoa và Hùng Văn Bân, thầm tự đánh giá.

Đương nhiên hắn có thể trực tiếp hạ lệnh đem vụ án chuyển cho phân cục Đường Ấp hoặc để thị cục tiếp nhận xử lý, để Viên Hùng đưa đám Vương Tử Lượng, Đới Nghị mang đi, nhưng Thẩm Hoài cắn chắc chuyện hai tốp cảnh sát công khai đối đầu trước bàn dân thiên hạ, nếu hắn muốn bao toàn bộ sự tình lên thân mình, không thể không áng lượng tính chất nghiêm trọng mà mình phải gánh.

“Đến cùng anh muốn làm cái gì?” Phan Thạch Hoa không cam tâm bị bỏ sang một bên, nhịn không nổi lên tiếng chất vấn Thẩm Hoài: “Đã trễ thế này rồi, cậu có gì sao không thương nghị với bọn tôi mà cứ phải đi làm phiền Đàm bí thư?”

Thẩm Hoài không có ý tranh biện với Phan Thạch Hoa, cũng không nhìn Hùng Văn Bân, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho Đàm Khải Bình, điện thoại vừa “tuýt tuýt” được hai tiếng liền có người bắt máy.

Thẩm Hoài khẽ ho nhẹ một tiếng, giọng Tô Khải Văn vồn vã từ bên kia truyền lại: “Lão Hùng, chuyện xử lý thế nào rồi? Có phải do Thẩm Hoài giở trò không? Tuy Vương Tử Lượng có đắc tội hắn, nhưng cũng không đến nỗi làm lớn chuyện đến nỗi khó giải quyết thế này chứ?”

Giờ Thẩm Hoài mới ý thức ra tiếng ho nhẹ của mình khá giống với Hùng Văn Bân, thầm nhủ Tô Khải Văn vồn vã nói chuyện thế này, chắc nãy giờ chực bên điện thoại chờ xem trò vui của mình đây mà. Hắn nhẹ ho một tiếng nữa, nói: “Hình như Tô thư ký rất có ý kiến với tôi a; được, qua lát nữa tôi sẽ xin lỗi anh sau. Có điều giờ làm phiền anh báo với Đàm bí thư một tiếng, nói tối nay xảy ra nhiều chuyện, tôi phải tới kiểm điểm trước mặt ông ấy…”

“…” Tô Khải Văn không liệu đến người gọi điện sẽ là Thẩm Hoài, sững sờ bên điện thoại mất nửa buổi mà không nói được tiếng nào.

Thẩm Hoài cũng không đợi Tô Khải Văn nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại xuống, nói với Hùng Văn Bân: “Lão Hùng có theo tôi đến nhà Đàm bí thư một chuyến không?” Ánh mắt lại quét sang Phan Thạch Hoa, Hàm Học Đào một cái, song không nói chuyện, ý là mặc bọn hắn tự ra quyết định.

Phan Thạch Hoa và Hàm Học Đào đối mặt nhìn nhau, Thẩm Hoài gọi cuộc điện thoại này, rốt cuộc chỉ muốn để Tô Khải Văn báo với Đàm Khải Bình một tiếng, rằng hắn sẽ qua đó. Chứ không hề có ý trưng cầu Đàm Khải Bình phê chuẩn gì cả. Thẩm Hoài che đậy đến phần này rồi, bọn hắn còn có thể mượn cớ gì để ngăn trở?

Hàm Học Đào khá là ưu tư, ý Đàm Khải Bình khi chỉ đạo xử lý chuyện này là khống chế ảnh hưởng, không để sự tình ác hóa, nhưng Thẩm Hoài không cam tâm với kết quả này, muốn trực tiếp tìm Đàm Khải Bình “kiểm điểm”. Hiện thời hắn chỉ có thể đợi Thẩm Hoài gặp qua Đàm Khải Bình mới làm ra xử lý cuối cùng được, bèn vẫy tay với Viên Hùng phân cục Đường Ấp, để hắn đưa đám Vương Tử Lượng, Đới Nghị mang về Đường Ấp trước, đồng thời cũng để Trần Phi dẫn lực lượng phân cục thành bắc về tự phê bình, chờ đợi xử lý.

Thấy ba người Phan Thạch Hoa, Hàm Học Đào và ba vợ mình ra mặt đều không thể khiến Thẩm Hoài cúi đầu, Chu Minh cũng kinh ngạc không thôi, thầm nói: Chẳng lẽ muốn vào cửa nhà Đàm Khải Bình chỉ cần báo qua một tiếng thế này là được?

Không quản Chu Minh tin hay không, Thẩm Hoài bước về phía cửa, thấy Dương Lệ Lệ không đi theo, bèn dừng lại, nói: “Giám đốc Dương, cô là nhân viên công tác ở đây. Anh Hoàng có mua bán dâm hay không chắc cô rõ hơn tôi. Giờ cô cùng tôi tới báo cáo với Đàm bí thư luôn.”

“Giám dốc Dương, hôm nay cô phải biết không thể nói lung tung!” Lúc này Vương Tử Lượng thấy cục diện bắt đầu phát triển ra ngoài ý liệu, hơi hoảng loạn, vội lên tiếng uy hiếp.

Thẩm Hoài quay đầu nhìn sang Vương Tử Lượng, thuận tay quơ chiếc gạt tàn bằng pha lê trên bàn ném vào mặt hắn, quát: “Làm càn. Hàm học trưởng, Hùng bí thư trưởng đều ở đây, mày thử uy hiếp lại một câu cho tao nghe?”

Chiếc gạt tàn nện trúng gò má Vương Tử Lượng, rơi xuống nền đá hoa cương vỡ thành hai mảnh, “đùng” một tiếng, toàn trường giật nãy mình. Hùng Văn Bân, Phan Thạch Hoa, Hàm Học Đào đều sững lại, thấy Thẩm Hoài nhặt hai mảnh gạt tàn vỡ trên đất lên, cũng không có ý tiến lên chặn lại.

Vương Tử Lượng hung hăng nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, song cuối cùng vẫn không dám nói thêm câu nào.

Thẩm Hoài đem hai mảnh pha lê vỡ ném vào thùng rác bên cạnh, quét mắt nhìn Đới Nghị cũng đang bị khống chế trong đám người. Nhưng hắn chỉ chăm chăm nhìn vào còng tay đang trói mình, tựa hồ tất cả chuyện đêm nay đều không liên quan gì đến bản thân.

Thẩm Hoài thấy Đới Nghị bình tĩnh như vậy, trong lòng thầm hô đáng tiếc, cho dù trừ được cái nhọt độc là Vương Tử Lượng, lại không cách nào kéo Đới Nghị thậm chí là cha hắn Đới Nhạc Sinh “xuống nước” theo, chỉ cần hắn không phải là người trực tiếp chỉ đạo Vương Tử Lượng đi bắt người. Thì dù xác định đây là án mua dâm trẻ vị thành niên, nhiều lắm cũng chỉ lột được một tầng da.

Dương Lệ Lệ đâu ngờ chuyện hôm nay sẽ trải qua nhiều khúc quanh biến ảo thế này, thấy gò má Vương Tử Lượng bị Thẩm Hoài cầm gạt tàn nện cho máu me đầy mặt mà vẫn không dám thốt một tiếng, tâm lý không còn sợ hãi như trước, thầm nhủ: đúng là ác nhân cần có ác nhân trị. Vương Tử Lượng là nhân vật đáng sợ, nhiều thủ đoạn, cái này thì đúng. Nhưng có thể có dạng người như Thẩm Hoài tới đối phó hắn, chỉnh hắn, nàng liền bớt lo sợ đi nhiều.

Dương Lệ Lệ vội theo gót Thẩm Hoài chạy ra.

Hùng Văn Bân than nhẹ một tiếng, nói với Hàm Học Đào: “Hùng cục trưởng và Phan khu trưởng cũng nên đến nhà Đàm bí thư một chuyến… Để tôi ngồi xe với Thẩm Hoài.”

Hàm Học Đào và Thẩm Hoài tiếp xúc không nhiều, không cách nào dự kiến lúc này hắn kiên trì đi gặp Đàm Khải Bình sẽ náo thành dạng gì, thầm nhủ Hùng Văn Bân và hắn có quen biết, để lão Hùng với hắn bàn bạc trước cũng tốt, miễn khiến sự tình tiến triển đến nỗi cả Đàm Khải Bình cũng không xuống đài trước, như thế chỉ khiến bọn hắn bị liên lụy theo mà thôi.

Tâm lý Phan Thạch Hoa cũng trầm trọng đến cực điểm, nhưng Hùng Văn Bân và Hàm Học Đào đều không ngăn trở, hắn lại có thể nói gì? Sự tình phát triển đến bước này, hiển nhiên không phải người như hắn khống chế được nữa rồi. Đành cùng theo đến nhà Đàm Khải Bình xem tình hình cái đã. Chu Minh lại càng không có đất để nói chuyện, im lìm theo gót Hàm Học Đào lên xe.

*******************************************

Nhìn Hùng Văn Bân đuổi theo, Thẩm Hoài đợi hắn ngồi lên mới bắt đầu khởi động xe.

“Vì sao phải làm đến mức bức Đàm bí thư phải tỏ thái độ? Cậu làm thế chỉ khiến Đàm bí thư càng khó xử?” Hùng Văn Bân càng không muốn nhìn thấy Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình công khai trở mặt.

Hắn biết có lẽ Thẩm Hoài có tư cách đối thoại trực tiếp với Đàm Khải Bình, nhưng rốt cuộc Đàm Khải Bình là bí thư thị ủy, có uy nghiêm của một bí thư cần được bảo vệ và duy trì, Thẩm Hoài trực tiếp xông tới bức Đàm Khải Bình tỏ thái độ thế này, Hùng Văn Bân cũng không biết ông ta sẽ có phản ứng thế nào.

“Lão Hùng, anh nói câu thực lòng xem, có nên trừ sạch nhọt độc như Vương Tử Lượng không?” Thẩm Hoài xoay vô lăng, quẹo xe sang bên đường.

“Nếu là vụ án khác, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu. Nhưng lần này liên quan đến Đới Nghị, liên lụy quá lớn, quá phức tạp!” Hùng Văn Bân nói.

“lão Hùng, anh nghĩ quá phức tạp rồi, có khả năng cũng là tôi cố kỵ tương đối ít, suy nghĩ vấn đề so với anh đơn giản hơn một chút.” Thẩm Hoài nhìn Hùng Văn Bân qua kính chiếu hậu, hắn không oán Hùng Văn Bân khuất phục trước hiện thực. Nếu hắn không có thân phận con cháu Tống gia, căn bản không có năng lực đối đầu với con trai trưởng ban tổ chức tỉnh ủy, cũng căn bản không có khả năng thuyết phục Đàm Khải Bình hạ quyết tâm nhân cơ hội lần này trừ sạch Vương Tử Lượng.

Tuy Thẩm Hoài có lòng tin bức Đàm Khải Bình hạ quyết tâm trừ Vương Tử Lượng, nhưng nếu có khả năng, hắn cũng không muốn làm căng quan hệ giữa hai bên, nếu có thể tranh thủ được sự ủng hộ từ Hùng Văn Bân, chắc sự tình sẽ dễ làm hơn nhiều.

Một tay Thẩm Hoài đỡ lấy vô lăng, một tay đưa qua lấy thuốc, hộp thuốc ở bên phía Dương Lệ Lệ, nàng nhanh tay lẹ mắt, liền rút một điếu đưa lên miệng cho Thẩm Hoài, cầm bật lửa châm, lại quay đầu đem thuốc và bật cho Hùng Văn Bân: “Hùng bí thư trưởng…”

Hùng Văn Bân nhận lấy thuốc và bật, tận lực để tâm tình mình bĩnh tĩnh lại, sự tình náo quá cương, đối với ai cũng bất lợi. Thẩm Hoài có thể vỗ vỗ mông đít, không thèm làm bí thư đảng ủy trấn nữa, nghênh ngang bỏ Đông Hoa mà đi, nhưng cục diện tan nát để lại, không phải bọn hắn cứ muốn thu thập ổn thỏa là được.

Hùng Văn Bân châm lửa, cảm giác không khí trong xe quá đè nén, hạ cửa kính xuống, bình tĩnh hỏi Thẩm Hoài: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”

“Có đôi lúc cân nhắc quá nhiều, càng lo được lo mất, ngược lại chỉ là vô ích.” Thẩm Hoài thấy tâm tình Hùng Văn Bân đã bình tĩnh lại, vươn tay gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Án này mà ta đến cùng, ảnh hưởng ác liệt đến mức nào? Một, trước mắt Vương Tử Lượng chủ yếu cấu kết rất sâu với quan viên khu thành bắc, rất nhiều cán bộ Đảng viên của khu khả năng sẽ bị liên lụy, nhưng lão Hùng anh và Đàm bí thư cần phải bận tâm vì những điều này ư? Thứ hai, Đới Nghị liên quan đến vụ án này như thế nào, có đến nỗi chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ như bây giờ không? Tôi cho rằng trong vụ này Đới Nghị chỉ liên quan dưới góc độ án trị an bình thường, ảnh hưởng rất có hạn, dù trong lòng Đới Nhạc Sinh có oán giận, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng cái đã. Chẳng lẽ hôm nay anh không động đến họ Đới, họ Đới sẽ chung sống hòa mục với các anh? Chuyện chỉnh người, chỉ cần bắt được cơ hội, tuyệt không thể mềm tay, hôm nay mềm tay, không ai sẽ niệm tình nghĩa anh đâu. Nếu Đới Nghị thực sự liên quan sâu vào án này, tính chất cũng ác liệt, trong tỉnh mà muốn áp việc này xuống, tôi sẽ lên Bắc Kinh xin cứu viện, cứ để tôi chọc lên trời, có di chứng gì, tôi gánh. Anh và Đàm bí thư cần gì phải bận tâm?”

Thấy Thẩm Hoài triệt để lộ răng nanh ra ngoài, cũng lật cả con bài tẩy ra, Hùng Văn Bân sa vào trầm tư. Hắn cũng đoán được chắc Thẩm Hoài là thành viên của cái gọi là Thái tử đảng, chỉ là chưa từng được nghe Thẩm Hoài hay Đàm Khải Bình trực tiếp nhắc tới vấn đề này.

Qua một lát, Hùng Văn Bân mới thở dài một hơi, nói: “Nếu có cơ hội, bản thân tôi cũng hy vọng giúp Đông Hoa càng thêm trong sạch, nhưng phải cần Đàm bí thư đồng ý mới được.”

“Phía Đàm bí thư để tôi nói chuyện.” thấy thái độ Hùng Văn Bân có chuyển biến, nhưng vẫn còn lo lắng, Thẩm Hoài bèn cười nói: “Anh không cần bận tâm quá nhiều, tôi tới chỗ Đàm Khải Bình là để xin giúp đỡ, không phải chạy tới cãi cọ, phân tấc thế nào tôi nắm rất rõ.” Hắn biết Đàm Khải Bình rất xem trọng ý kiến của Hùng Văn Bân, cũng có nghĩa hy vọng chuyện này có chuyển biến càng thêm lớn.

Dương Lệ Lệ bắt gặp Hùng Văn Bân bị Thẩm Hoài thuyết phục trong chốc lát, đều đồng tâm trừ sạch Vương Tử Lượng, tâm lý thở ra một hơi, song vẫn có rất nhiều sự tình quấn quít trong lòng, nàng nghi hoặc nghĩ: Thẩm Hoài hạ quyết tâm muốn trừ sạch Vương Tử Lượng, náo chuyện lớn đến bước này, chẳng lẽ chỉ bởi hồi trước Vương Tử Lượng đắc tội hắn? Hơn nữa đến cùng Thẩm Hoài có chỗ dựa là gì, mới khiến đường đường chánh văn phòng thị ủy bị thuyết phục, còn dám nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà bí thư thị ủy “xin làm kiểm điểm”?”
Bình Luận (0)
Comment