Phong Khí Quan Trường

Chương 183

Rất nhanh đã đến nhà Đàm Khải Bình, Tô Khải Văn đứng sẵn trước cửa để chờ, nhìn đám người Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân, Hàm Học Đào, Phan Thạch Hoa, Chu Minh phân trước sau từ hai chiếc xe đi xuống, liền chạy qua nói: “Đàm bí thư còn chưa nghỉ, đang chờ các anh qua báo cáo chuyện hôm nay…”

Hàm Học Đào cười khổ một tiếng, Đàm Khải Bình đều không cự tuyệt Thẩm Hoài vào cửa, bọn hắn càng không có lời gì để nói, đành chờ xem thẩm có thể thuyết phục Đàm Khải Bình thay đổi quyết định hay không thôi. Đồng thời trong lòng cũng nghi hoặc: Đến cùng là Vương Tử Lượng đắc tội sát tinh này ở điểm nào, đến nỗi hắn quyết phải trừ cho bằng được thế này?

Tâm lý Phan Thạch Hoa phát rét, khẽ liếc sang Thẩm Hoài, thầm hỏi: Sát tinh này đến cùng là lai lịch thế nào?

Phan Thạch Hoa chỉ biết trước đây Thẩm Hoài đã từng là một viên cán tướng đắc lực của Đàm Khải Bình, nhưng sau khi bị Đàm Khải Bình sơ xa, lại tự mình bị cô lập, chạy sang “đi lại” với Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền. Hắn còn tưởng từ ấy Thẩm Hoài đã trở thành một con cờ không đủ nặng nhẹ, còn tưởng Thẩm Hoài qua “xin câu trả lời” từ Đàm Khải Bình là tự mình chuốc nhục, ai ngờ Đàm Khải Bình không hề có ý đem Thẩm Hoài ngăn ở ngoài cửa?

Điều này không nghi ngờ gì là thừa nhận Thẩm Hoài có tư cách “đối thoại” với Đàm Khải Bình. Vậy thì tư cách ấy đến từ đâu? Vừa nghĩ Phan Thạch Hoa vừa run ngay ngáy.

Chu Minh nhìn sang bố vợ, chỉ thấy Hùng Văn Bân cúi đầu bước chân, không biết lúc nãy trong xe đã nói những gì với Thẩm Hoài.

Đàm Khải Bình đang mặc đồ ngủ ngồi ăn trứng ngải cứu trong khách sảnh, thấy Thẩm Hoài đổi giày đi vào, nói: “Cũng đã lâu cậu không vào nhà tôi rồi…”

“Rốt cuộc cảm thấy thành tích của Mai Khê không được tốt, tính cách bản thân hơi ngang ngược, mang lại cho Đàm thúc không ít phiền hà, nên không có mặt mũi nào qua đây báo cáo công tác.” Thẩm Hoài nói.

“Ngồi xuống ăn trứng ngải cứu nhé, hôm qua thị kế ủy do Chu Minh dẫn đội đến nông trường Đông Phương Hồng khảo sát, mang về không ít củ quả tươi. Đang định để Chu Minh đưa cho cậu một ít….” Đàm Khải Bình đẩy dĩa trứng ngải cứu trên bàn lại, ngẩng đầu nói với Tô Khải Văn: “Cả cả hoa quả tươi nữa, cậu đi rửa một ít mang lên đây, để lão Hùng, Hàm cục trưởng, Phan khu trưởng nếm luôn…”

Nhìn Đàm Khải Bình thân thiết gọi Thẩm Hoài ngồi xuống bàn ăn cùng, Chu Minh sững người: Với tình hình trước mặt, ai có thể tưởng tượng ra Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình đã có nửa năm không gặp mặt, không trực tiếp nói với nhau lời nào?

Thẩm Hoài ngồi xuống, từ trên đĩa Lưu Ly gắp một miếng trứng ngải cứu đưa lên miếng cắn nhẹ, nhìn miếng trứng khuyết mất một góc, thầm cảm khái: Có những thứ đã mất đi, không cách nào trở về nguyên dạng được nữa.

Thẩm Hoài không tin tưởng Đàm Khải Bình sẽ không chút khúc mắc, vẫn tin tưởng đối đãi mình như trước đây. Chắc là ông ta sợ mình giở tính công tử, lôi thân phận con cháu nhà họ Tống ra, khiến hắn không xuống đài được trước mặt đám thủ hạ Hùng Văn Bân, Hàm Học Đào, Phan Thạch Hoa, cho nên mới dùng đến biện pháp lấy nhu chế cương?

Không quản nói thế nào, Thẩm Hoài đều không hề muốn trở mặt với Đàm Khải Bình, nếu có khả năng, thậm chí hắn còn muốn giành được sự tín nhiệm từ ông ta. Rốt cuộc Đàm Khải Bình là bí thư thị ủy Đông Hoa, hắn muốn làm nên một phen sự nghiệp ở đây, nếu có được thêm sự tín nhiệm và giúp đỡ từ Đàm Khải Bình, mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lợi.

Thấy hình như Đàm Khải Bình không hề “có ý kiến” khi mình xông lên cửa nửa đêm nửa hôm thế này, thầm nghĩ: Chắc ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ sự tình hôm nay rồi. Tâm lý Thẩm Hoài liền dần dần trầm tĩnh lại.

“Chuyện hôm nay sở dĩ không báo cáo trước với Đàm thúc, cũng là vì nếu thật gây ra họa lớn không cách nào thu nhập thì ảnh hưởng đặt lên thân tôi không đáng kể, không đến nỗi ảnh hưởng đến chỉnh thể quy hoạch phát triển đối với Đông Hoa của Đàm thúc ngài….” Thẩm Hoài ăn qua loa mấy miếng, bèn mở miệng tiến vào chính đề. Chẳng qua hắn không phải đến đây để cãi cọ, nên vẫn thanh minh rõ sự tình trước.

“Cậu mà có chuyện gì Đông Hoa, chẳng lẽ tôi không liên quan ư?” Đàm Khải Bình tâm bình khí hòa nhìn Thẩm Hoài, thấy hắn nói chuyện rất chú ý phân tấc, tâm tình hơi lỏng xuống, chí ít không cần phải bận tâm hắn giở tính công tử ra, khiến đây đó đều khó xử.

Thời gian không còn sớm, Đàm Khải Bình cũng không định lôi thôi nhiều, trực tiếp hỏi: “Cậu có ý tưởng gì về chuyện hôm nay, có thể nói rõ tôi nghe một chút…”

“Vốn chỉ là một vụ án đơn giản, tôi cũng vô ý vơ lên thân mình, nhưng đến sau nghe được Vương Tử Lượng công nhiên phái đệ tử đến Mai Khê bắt người, nên tôi không thể không ra tay…” Thẩm Hoài nói: “Ông nội tôi từng nói, làm quan một khóa, tạo phúc một phương; tôi là bí thư đảng ủy Mai Khê, nếu Mai Khê có trẻ vị thành niên bị bắt bán dâm ngay trước mũi mình, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay. Không quẩn Đàm thúc nhìn nhận thế nào, việc này rơi vào người tôi, tôi không chịu được….”

“Đàm Khải Bình nghe ra Thẩm Hoài bắt đầu lên giọng “thái tử đảng”, khăng khăng lại không cách nào bắt lỗi. thầm nghĩ thì cũng phải, nếu con cháu Tống gia mà không có chút bá khí thì đâu còn là con cháu Tống gia. Nên chỉ ha ha cười lớn, nói: “Tuổi trẻ khí thịnh cũng không phải việc xấu.”

Hàm Học Đào nhìn sang Hùng Văn Bân một cái, không thể không nói Thẩm Hoài vào đề rất gọn gàng, nắm ý đồ trải ra, song không khiến người nghe sinh phản cảm. Tâm lý Hùng Văn Bân cũng nghi hoặc, có đôi lúc không thể không nói cách làm việc của Thẩm Hoài rất ngang ngược, nhưng không thể không thừa nhận, dưới sự ngang ngược đó là những hành động phi thường thông minh.

Cũng duy có lúc này mới có thể nhìn ra chỗ “tinh diệu” của cuộc điện thoại thông báo trước đó. Hùng Văn Bân biết quyết tâm của Thẩm Hoài rất mạnh, mạnh đến mức không tính toán cho Đàm Khải Bình có đất để lui. Nhưng Thẩm Hoài rất thông minh, thông qua cuộc điện thoại nói rõ thái độ cường ngạnh của mình, tránh miễn khả năng xung đột trực tiếp với Đàm Khải Bình.

Hùng Văn Bân thầm nghĩ, chắc cũng nhờ cuộc điện thoại đó, Đàm Khải Bình mới không thể không nhìn lại toàn bộ sự tình xảy ra đêm nay?

“Đồn công an tung lực lượng có hơi muộn, lúc chạy tới nhà thân thích của người bị hại, thì người bị hại đã bị mang đến Anh Hoàng.” Tất nhiên Thẩm Hoài sẽ không thổ lộ hết thực tình cho Đàm Khải Bình nghe, song cũng lo lắng đến cảm thụ của ông ta, nên lời lẽ rất kín đáo, dễ nghe: “Đương nhiên, để mọi chuyện được xử lý càng tốt, hẳn tôi nên xin cứu viện từ Hàm cục trưởng, chứ không để sự tình phát triển đến bây giờ. Điều này tôi xin kiểm điểm sâu sắc trước Đàm thúc…. Nếu tôi không vội vàng đến mức muốn cho đám thối tha ở Anh Hoàng một bài học, không để dân cảnh trực tiếp xông vào bắt người, chắc đã không phát sinh những chuyện tiếp sau…”

Đàm Khải Bình chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý để Thẩm Hoài nói tiếp.

“Không ngờ trong phân cục thành bắc có người cam tâm làm chó săn cho Vương Tử Lượng, mấy chục cảnh sát công nhiên chặn đường cướp người, điều này hoàn toàn vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tôi.” Thẩm Hoài cũng không hơi sức đâu đi đoán trong đầu Đàm Khải Bình đang nghĩ những gì, tiếp tục nói: “Đến sau sau phương sa vào cầm cự, tôi mới cảm nhận được hành động của mình đúng là không lý trí, tự cho là đúng, trong lòng rất sợ hãi. Tôi không hiểu nổi, đến cùng thì thành phố Đông Hoa này thế nào nữa, một tên lưu manh cầm đầu một đám có tính chất xã hội đen, chỉ bằng một cuộc điện thoại lại có thể điều động mấy chục cảnh sát đi ra giải vây thay mình, vậy sức khống chế của chính phủ với địa phương liệu có còn hay không? Hùng bí thư trưởng đi qua, muốn khống chế không để sự tình mở rộng, tiêu trừ ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Tôi cũng lo lắng qua rất lâu, song cảm thấy làm thế không hề thích hợp. Chuyện gì cũng có thể việc lớn hóa nhỏ, nhưng loại vấn đề mang tính nguyên tắc này thì không thể lui nhường. Cục trưởng phân cục thành bắc Trần Phi tự thân dẫn đội muốn cướp người, bản thân hắn là người lãnh đạo, chịu trách nhiệm chính ở cơ quan công an khu vực, trong tay có người có súng, không ngờ không nghĩ đến ảnh hưởng xã hội to lớn mà sự thể đem lại, loại hành động này rất nguy hiểm…”

Đàm Khải Bình hơi nhíu mày, trầm tư một lúc lâu.

Hàm Học Đào, Phan Thạch Hoa lẫn Chu Minh đang giúp Tô Khải Văn dọn hoa quả lên bàn nghe Thẩm Hoài nói thế đều tâm kinh, sự tình mà được định tính thế này, đừng nói Vương Tử Lượng không có đường sống, ngay cả phân cục trưởng phân cục thành bắc Trần Phi cũng đừng hòng yên thân.

Thấy Đàm Khải Bình có dấu hiệu bị đả động, bọn hắn càng kinh ngạch, bọn hắn có thể biết Đàm Khải Bình đang sơ xa Thẩm Hoài, nhưng không ngờ Thẩm Hoài hẹn gặp được Đàm Khải Bình để nói chuyện, sau khi nói chuyện còn có thể tạo ra sức ảnh hưởng đến Đàm Khải Bình lớn tới vậy.

Giờ Chu Minh mới nghĩ rõ ràng, lần bố vợ tâm sự với mình trong đêm hôm trước “dụng tâm lương khổ” đến cỡ nào. Bọn hắn thực sự đã nhìn lầm Thẩm Hoài rồi, nhạc phụ nói không sai, không quản Đàm Khải Bình xa cách Thẩm Hoài đến đâu, Thẩm Hoài đều có tư cách coi đám tôm tép như mình vào đâu. Chu Minh hắn không thể, Tô Khải Văn cũng không thể, Phan Thạch Hoa, Hàm Học Đào và cả nhạc phụ Hùng Văn Bân đều không thể…

“Lão Hùng, cậu thấy việc này thế nào?” Đàm Khải Bình hỏi Hùng Văn Bân ngồi bên cạnh

Phan Thạch Hoa, Hàm Học Đào, Chu Minh, Tô Khải Văn đều nhìn sang Hùng Văn Bân, biết Đàm Khải Bình đã do dự rồi, lúc này lời của Hùng Văn Bân cực kỳ quan trọng. Nãy giờ Dương Lệ Lệ đứng ở một bên, từ khi qua đây không có cơ hội cho nàng nói chuyện, nhưng nhìn một màn trong nhà khách bí thư thị ủy bây giờ, tâm lý dâng lên từng đợt sóng cả. Nàng từng cho rằng Vương Tử Lượng là ngọn núi lớn mà không đẩy ngã được. Đâu ngờ sự chết sống của y lại chỉ dựa vào mấy câu nới của những người ở đây.

Dương Lệ Lệ ngồi cùng xe với Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân, tất nhiên biết được thái độ Hùng Văn Bân đã có chuyển biến. Nhưng nàng không biết lời Hùng Văn Bân sẽ ảnh hưởng đến Đàm Khải Bình như thế nào, chỉ đành lặng lẽ quan sát.

“Con trai Đới bộ trưởng* tới Đông Hoa là bởi Cao Tiểu Hổ tiến cử hắn cung ứng phế thép cho xưởng thép thành phố. Hôm nay xảy ra chuyện thế này, chắc Cao thị trưởng cũng biết.” Hùng Văn Bân rất bình tĩnh phân tích tình hình thay cho Đàm Khải Bình, nói: “Có lẽ Cao thị trưởng cũng đoán ra Thẩm Hoài có nhúng tay vào chuyện này, bởi thế sự tình đẩy tới đẩy lui mấy lần, song Cao thị trưởng chưa hề ra mặt, việc này có hơi kỳ quái…”

*Quan trường TQ chia năm cấp: khoa-xứ-sảnh-bộ-quốc (mỗi cấp phân thêm chính-phó). Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy là phó bộ, nên thường gọi là bộ trưởng,

Đàm Khải Bình gật gật đầu, mới đầu hắn quyết định khống chế không cho sự tình ác hóa, cũng không phải sợ đắc tội Đới Nhạc Sinh.

Hồi trước ở trong ban tổ chức tỉnh ủy, Đới Nhạc Sinh là trưởng ban, hắn là phó trưởng ban, quan hệ vốn đã không hài hòa, nên không tồn tại vấn đề đắc tội hay không đắc tội nữa rồi. Một số sự tình tuyển chọn thỏa hiệp là vì muốn đừng ảnh hưởng đến thế cuộc khống chế Đông Hoa, không muốn đấu tranh bị phức tạp hóa, mâu thuẫn căng hẳn ra ngoài.

Tuy Đàm Khải Bình hơi cáu lửa khi Thẩm Hoài náo lớn thế này, nhưng sự tình đã rồi, lại nghĩ, mình mà cường hành áp chuyện này xuống đúng là hơi qua loa.

Cho dù chuyện này không phải là bẫy rập mà Cao Thiên Hà cố ý đào, Đàm Khải Bình cũng tất phải đề phòng Cao Thiên Hà mượn chuyện này làm văn chương.

Hắn là bí thư đảng ủy, lại là người quyết định áp sự tình xuống, không tiến một bước xử lý, nếu để Cao Thiên Hà chọc đến trong tỉnh, để trong tỉnh cho rằng đây là biểu hiện khống chế địa phương bất lực của hắn, ảnh hưởng lớn lắm…

“Cậu cảm giác trong chuyện này Đới Nghị sẽ liên đới sâu đến mức nào?” Đàm Khải Bình lại hỏi Hùng Văn Bân.

“Ở Đông Hoa, Đới Nghị tiếp xúc nhiều nhất với Cao Tiểu Hổ, nếu Cao thị trưởng đã đứng ngoài mà nhìn, chắc Đới Nghị sẽ không liên đới quá sâu; nếu để khui ra vấn đề lớn, tôi nghĩ, tôi nghĩ Cao thị trưởng không thể khoanh tay mà nhìn?” Hùng Văn Bân nói.

Ý tứ trong câu nói này của Hùng Văn Bân rất rõ ràng, nếu lần này Đới Nghị sa lầy trong vụ án, tất nhiên Đới Nhạc Sinh sẽ cáu hận bọn hắn ra tay quá ngoan độc, nhưng đồng thời cũng sẽ oán hận Cao Thiên Hà không chiếu cố con trai mình chu toàn.

Hậu quả nghiêm trọng nhất của sự việc chính là triệt để đắc tội Đới Nhạc Sinh, nhưng sẽ không khiến địa phương Đông Hoa trở nên hỗn loạn; ngược lại có khả năng áp chế ngược trở lại Cao Thiên Hà.

Thấy Hùng Văn Bân tỏ rõ ủng hộ nhân cơ hội này trừ sạch Vương Tử Lượng, Thẩm Hoài không nói gì thêm. Hắn biết hiện tại Đàm Khải Bình khá tín nhiệm Hùng Văn Bân, có đôi lời để Hùng Văn Bân nói ra, sẽ càng dễ lọt vào tai Đàm Khải Bình.

Đàm Khải Bình lo lắng rất lâu, mới cùng Hàm Học Đào nói: “Địa phương tuyệt đối không cho phép tổ chức xã hội đen tồn tại, tính chất của vụ việc lần này rất ác liệt, thị cục phải nghiêm túc xử lý.” Lại quay sang Tô Khải Văn, nói: “Cậu thay tôi liên hệ với Cao thị trưởng một cái, cả Trương bí thư, Tiêu bí thư nữa, mời bọn họ qua đây, nói có sự tình trọng yếu phải thương nghị.”

“Được!” Tô Khải Văn ứng một tiếng, đi ra phòng cách vách gọi điện thoại. Trước khi ra khỏi cửa, nhịn không nổi liếc sang Thẩm Hoài, nhủ thầm may mắn, may mà lần trước thiếu chút nữa náo lật mặt với Thẩm Hoài ở Anh Hoàng, cũng không tiếp xúc thêm bước nào với Vương Tử Lượng. Nếu không thì không biết con chó điên này liệu có cắn mình vào không nữa?

Đối với ánh mắt từ phía Tô Khải Văn, Thẩm Hoài chỉ làm như không thấy.
Bình Luận (0)
Comment