Phong Khí Quan Trường

Chương 184

Đêm khuya an tĩnh, Cao Thiên Hà đứng trước song, nhìn ra ngoài sắc đêm, ánh đèn mờ mờ ngoài hiên hắt ra nhưng không cách nào xóa đi màu đen u tối ngoài kia.

Cao Tiểu Hổ bước vào thư phòng, thấy cha mình nhíu mày suy tư, như đang lo lắng chuyện gì, hắn không hiểu sao lần này ba mình lại cẩn thận đến thế, bèn nói: “Đàm Khải Bình không muốn nước bị quấy đục, thằng súc sinh Thẩm Hoài đừng hòng lật trời được. Đới Nghị và Vương Tử Lượng đã bị dẫn tới phân cục Đường Ấp rồi, con qua đó xem xem.”

Cao Thiên Hà biết con trai mình nhìn nhận vấn đề chưa sâu, song sự tình phát triển chưa hề rõ ràng, nói gì đó cũng không thuyết phục, bèn nhắc: “Thẩm Hoài vẫn chưa chịu khuất phục, nói không chừng sẽ có biến số, con đừng ra mặt vội.”

“Lẽ nào Đàm Khải Bình lại đong đưa bất định vì Thẩm Hoài?” Cao Tiểu Hổ hỏi.

“Vương Tử Lượng là thằng ngu; một đứa xã hội đen như hắn, lại dám làm xằng tới mức điều động mấy chục cảnh sát của phân cục thành bắc tới cướp người, không phải thằng ngu thì là gì? Trần Phi ở thành bắc, cũng là đứa ăn cứt!” Cao Thiên Hà hận sắt không thành thép liên thanh chửi rủa, phân phó con trai: “Con phải nhớ kỹ, thời buổi này thứ gì cũng có thể dây, nhưng tuyệt đối không được dây với đứa ngu!”

“Sẽ không nghiêm trọng thế chứ?” Cao Tiểu Hổ nói.

“Có một số nguyên tắc không dễ động chạm thế đâu.” Cao Thiên Hà nói: “Chắc Đới Nhạc Sinh cũng biết tin Đới Nghị bị khống chế rồi, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa gọi điện thoại đến, có lẽ hắn biết tính chất chuyện này rất vướng tay, chỉ đành mặc cho Đàm Khải Bình xử lý. Có khả năng Đàm Khải Bình nhất thời mềm yếu, muốn khống chế ảnh hưởng ác liệt của vụ việc, muốn bán một cái nhân tình cho Đới bộ trưởng. Nhưng lại gặp phải cái thằng Thẩm Hoài cứng đầu, chỉ biết gây sự lại không hiềm lớn chuyện. Đàm Khải Bình có thay đổi chủ ý hay không, đến giờ vẫn rất khó nói…”

Cao Thiên Hà âu lo rất nhiều, gặp phải đứa “khó lường”, ra bài không theo quy củ như Thẩm Hoài, thế cuộc sẽ phát triển đến bước nào, hắn cũng không dự liệu được. Biết chuyện rõ ngay trước mặt, khả năng sẽ thương hại đến quan hệ và cảm tình với cha con Đới Nhạc Sinh, nhưng trước khi thế cuộc rõ ràng, Cao Thiên Hà không hề muốn dấn thân vào quá sâu, tránh Đàm Khải Bình ngoan tâm cất lưới hốt luôn cả mình.

Lúc này điện thoại trên bàn chợt thình lình vang lên, trong đêm khuya tĩnh lặng càng thêm chói tai.

Cao Thiên Hà quay đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại phải đến hai ba giây, biết lúc này không quản là ai gọi, tin tức mang đến tuyệt không phải tin tốt, nhẹ thở dài một hơi, chạy lại cầm điện thoại lên…

Cao Tiểu Hổ thấy ba mình chỉ “Ừ, ừ” hai tiếng, lại nói một câu: “Tôi biết rồi, tôi qua đó ngay” liền thả điện thoại xuống, bèn hỏi: “Ai gọi đấy?”

“Khả năng Đàm Khải Bình muốn hạ thủ!” Cao Thiên Hà nói, đêm tháng sáu, trời hẵng còn lạnh, hắn cầm áo khoác ngoài lên, muộn thế này nên không làm phiền tài xế nữa, nói với Cao Tiểu Hổ: “Con chở ba đến Bắc Các.”

“Hạ thủ, hạ thủ cái gì?” Cao Tiểu Hổ chấn kinh hỏi lại: “Chẳng lẽ hắn không sợ Đới Nghị sa lầy trong vụ án không cách nào thoát thân?”

“Vì cố kỵ đến Đới bộ trưởng nên hắn mới gọi ba với Trương bí thư, Tiêu bí thư đến gánh trách nhiệm cùng.” Cao Thiên Hà nói.

“Ba, ba gọi điện thoại bàn trước với Trương bí thư, Tiêu bí thư đi. Đem lợi hại trong chuyện này nói rõ với họ!” Cao Tiểu Hổ cũng hơi hoảng: “Không như vậy thì dù không xảy ra chuyện gì lớn, chúng ta cũng không biết ăn nói thế nào với Đới bộ trưởng a”

“Vô dụng thôi, Đàm Khải Bình không triệu tập thảo luận thường ủy, mà mở cuộc họp ban bí thư, về cơ bản chuyện này không khả năng thay đổi nữa rồi.” Cao Thiên Hà lắc lắc đầu, trước mắt chỉ có thể trông chờ Đới Nghị đừng dính quá sâu, nói: “Trương Đạt Minh phân quản chính pháp ủy, Tiêu Hán phân quản kỷ ủy; đặc biệt là Trương Đạt Minh, hệ thống công an do hắn phân quản, Đàm Khải Bình không tìm hắn tỏ thái độ thì thôi, nếu đã đến nước này tuyệt không có chỗ mềm tay nữa đâu. Lần này khả năng một số quan viên thành bắc sẽ bị liên đới, con nghĩ lại cho kỹ, xem có chỗ nào không lau chùi sạch sẽ không…”

Thị ủy Đông Hoa, Đàm Khải Bình là bí thư thị ủy; ngoài ra còn có ba phó bí thư, Trương Đạt Minh, Tiêu Hán đều trú trong khu biệt thự thường ủy. Đến trước nhà Đàm Khải Bình, Cao Tiểu Hổ dừng xe ngay bên đường, thấy Hùng Văn Bân chạy ra mở cửa, mời bọn hắn vào: “Cao thị trưởng, Trương bí thư, Tiêu bí thư đã đến cả rồi…”

“Ừ! Cao Thiên Hà gật gật đầu, dù biết sự tình đã không nằm trong tầm khống chế của mình, nhưng hắn vẫn nhịn không nổi muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt Hùng Văn Bân. Rất đáng tiếc, mặt Hùng Văn Bân tĩnh như nước, trực tiếp dẫn Cao Thiên Hà đến thư phòng mặt bắc, phần Cao Tiểu Hổ thì để ngồi tạm trong khách sảnh chờ đợi.

Nhìn Tô Khải Văn, Phan Thạch Hoa và con rể Hùng Văn Bân, Chu Minh đều ngồi trong khách sảnh, Cao Tiểu Hổ không biết nói gì, chỉ gật gật đầu xem như chào hỏi, rồi đứng cạnh hành lang, nhìn về phía thư phòng.

Thấu qua lớp kính pha lê, có thể nhìn thấy Đàm Khải Bình, Trương Đạt Minh và Tiêu Hán đều mang thần sắc ngưng trọng ngồi trên sofa, Hàm Học Đào, Thẩm Hoài ngồi tại băng ghế đối mặt, bên cạnh Thẩm Hoài có một người đàn bà, hình như đang nói gì đó với Đàm Khải Bình, Trương Đạt Minh, Tiêu Hán. Có điều nửa khuôn mặt nàng chếch về phía kia, khiến Cao Tiểu Hổ không tài nào nhận ra là ai.

Lúc Hùng Văn Bân mở cửa, Cao Tiểu Hổ chỉ kịp nghe người đàn bà kia nói: “Dưới tay Vương Tử Lượng có tứ đại kim cương, hôm nay trong đám bị khống chế cùng Vương Tử Lượng có hai người. Kẻ thực sự khống chế tài vụ ở Anh Hoàng là vợ Vương Tử Lượng…” Đến sau ba hắn và Hùng Văn Bân theo nhau vào phòng, cửa đóng lại, thanh âm cũng tắc đi. Có điều giọng nói này nghe rất quen tai, Cao Tiểu Hổ cố vặn eo, nhón hai bước nhìn kỹ vào, mới thấy rõ mặt người kia, rành rành là Dương Lệ Lệ, giám đốc bộ phận tiếp tân ở Anh Hoàng.

Con đĩ thối tha, Cao Tiểu Hổ hận hận mắng một tiếng, thầm nghĩ: Thị ủy đã hạ quyết tâm trừ sạch Vương Tử Lượng, lại có thêm nội tuyến thế này, chắc cả gốc cả bùn của Anh Hoàng cũng bị đào lên rồi…

*************************************************

Đợi Dương Lệ Lệ đem hết thảy những gì mình biết ở Anh Hoàng báo cáo lại cho đám Đàm Khải Bình nghe, Thẩm Hoài liền đưa nàng ra trước. Phan Thạch Hoa, Chu Minh còn chưa đủ tư cách vào thư phòng tham gia cuộc họp, nãy giờ ngồi đợi trong khách sảnh, thấy Thẩm Hoài và Dương Lệ Lệ đi ra, cả hai đều đứng lên, nụ cười cứng nhắc trên mặt nhìn hệt như giẻ lau bị vắt sạch nước.

Giờ đã là rạng sáng, Thẩm Hoài không có ý chờ đợi đến lúc ra được quyết nghị cuối cùng, liền xin phép về nghỉ ngơi.

Tô Khải Văn và bảo mẫu nhà Đàm gia đang nói chuyện trong phòng, thấy Thẩm Hoài muốn rời đi, vội chạy ra nói: “May mà cậu sớm nhận ra được bộ mặt thật của Vương Tử Lượng, không như vậy khéo bọn tôi đã bị viên đạn bọc đường của hắn mê hoặc, chân thành cảm ơn cậu. Lúc nào có thời gian mời đến ăn bữa cơm, thế nào?”

Từ trên mặt Tô Khải Văn, tuyệt đối không thể nào nhìn ra giữa hắn và Thẩm Hoài thiếu chút nữa đã công khai trở mặt.

Thẩm Hoài nhè nhẹ hít một hơi, thầm cảm khái: Đây mới là đứa có tiềm năng làm quan a, da mặt này có cầm súng AK bắn chưa chắc đã xuyên, khó trách thằng cha hắn tài cán chẳng được bao nhiêu, lại có thể làm ký riêng cho bí thư tỉnh ủy Đào Quốc Tuyền gần hai mươi năm.

“Được rồi, hẹn hôm khác vậy.” Thẩm Hoài trả lời, lại nhìn sang Phan Thạch Hoa và Chu Minh một cái, song không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài. Thấy Cao Tiểu Hổ đứng ngoài hành lang nhìn ra bờ rào, Thẩm Hoài cũng làm như hắn là không khí, cứ thế đẩy cửa ra ngoài sân.

Dương Lệ Lệ im lặng sát gót bên người hắn.

Về cơ bản có thể xác định, lần này Vương Tử Lượng sa lưới, không khả năng có cơ hội lật thân nữa rồi. Dương Lệ Lệ tin tưởng Anh Hoàng chẳng mấy chốc sẽ thành mây khói, thành quá khứ bị người lãng quên. Đồng thời nàng cũng cảm thấy mê mang, không biết đường sá về sau phải đi thế nào?

Thẩm Hoài nhìn Dương Lệ Lệ chui vào trong xe, nói: “Cô không về nhà mấy ngày, chắc không có chuyện gì chứ?”

Dương Lệ Lệ nhìn sang Thẩm Hoài mấy giây, trầm mặc không cất tiếng; Thẩm Hoài mới ý thức ra nàng hiểu lầm ý mình, bèn bổ sung: “Giờ mà cô về nhà khả năng sẽ không an toàn, trước mặt nên tìm nhà trọ nào đó nghỉ tạm vài ngày; đợi thị cục bắt hai đại kim cương và vợ Vương Tử Lượng về quy án, lúc đó về nhà cũng không chậm…”

Mặt Dương Lệ Lệ trướng đến đỏ bừng, nếu không phải Thẩm Hoài giải thích thêm, khéo nàng đã buột miệng “ừ” ra tiếng… Dương Lệ Lệ xoay mặt nhìn ra cửa sổ xe, ngượng ngịu vô cùng, lại sợ Thẩm Hoài nhìn phá tâm tư mình, đến lúc đó không biết nên làm sao để giãy dụa đây?

Nhìn mang tai Dương Lệ Lệ đỏ bừng như sắp nhỏ máu, Thẩm Hoài biết nàng hiểu lầm càng thâm…

Tuy hắn không phải là người bị nửa thân dưới dắt mũi mà đi, nhưng thần thái ngượng ngập kiểu này của Dương Lệ Lệ, phong tình thiếu phụ triển hiện ra trước mặt kia, quả thực rất là dụ hoặc.

Dương Lệ Lệ ngũ quan tinh trí, mặt hạt dưa, đôi mắt lớn và sáng ngời, da dẻ trắng nõn, người không quá cao, nhưng đường cong đầy đặn phong du. Nàng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài song, dưới váy không mặc tất tơ, bắp đùi thon dài, săn chắc trắng như tuyết, hai đầu gối khép hờ, lộ ra khe hở rất nhỏ…

Chỉ cần là đàn ông, ai cũng sẽ có xung động muốn vươn tay men theo khe hở kia…

Đàn ông là động vật thưởng thức bằng mắt, với loại phụ nữ có thể mang lại xung kích về mặt thị giác như Dương Lệ Lệ… Thẩm Hoài thầm nghĩ: Có lẽ nàng giữ được thanh bạch trong Anh Hoàng chắc là nhờ công canh giữ của vợ Vương Tử Lượng thôi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài lại cảm thấy buồn cười, trêu Dương Lệ Lệ: “Ở thành bắc, Vương Tử Lượng nghênh ngang không coi ai ra gì, lại có mấy người biết hắn là đứa “sợ vợ”. Tôi đang nghĩ, gái đẹp ra ra vào vào trong Anh Hoàng không đến một ngàn cũng có tám trăm, vậy mà Vương Tử Lượng không thể vét được chút gì, cuộc sống của lão đại xã hội đen này cũng thật là vô vị a…”

Mặt Dương Lệ Lệ nóng lên, không xác định được ý tứ cụ thể trong những lời này là gì.

Lúc mới vào nhà bí thư thị ủy, trong lòng nàng cũng rất mê mang, nàng là nhân vật nhỏ, chỉ nỗ lực để bản thân đừng gặp sao hay vậy,; Nhưng sau khi trải qua những chuyện này, nàng không biết mình có còn cam tâm về lại với vận mệnh mặc người thao túng, mặc người tùy ý giẫm đạp kia không nữa…

Chợt nghe Thẩm Hoài hỏi mình xem mấy ngày không về nhà thì có sao không, nàng tưởng Thẩm Hoài muốn mình, cảm giác như trái tim trầm xuống, sụp đổ, buông bỏ rồi. Bởi thế khi Thẩm Hoài giải thích thêm rằng không hy vọng nàng về nhà là lo lắng vấn đề an toàn, tâm lý mới ngượng ngập thế kia, vừa ngượng với Thẩm Hoài, mà càng ngượng với chính bản thân.

Nhìn bộ dạng Dương Lệ Lệ, Thẩm Hoài phải cố gắng lắm mới khắc chế để không bị phong thái kia mị hoặc. Hắn cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Thành Quốc, nói qua đại thể về quyết định của thị ủy, tránh miễn đêm nay ngủ không ngon.

Từ chỗ Lưu Thành Quốc, Thẩm Hoài biết sau khi làm qua ghi chép ở phân cục Đường Ấp, Khấu Huyên đã được xe cảnh sát chở về nhà cô ruột.

Nhìn đồng hồ, đã là hai giờ rạng sáng, thầm nhủ đêm nay đúng là dài thật, hỏi Dương Lệ Lệ: “Ở nhà cô có điện thoại không?”

“Có!” Dương Lệ Lệ gật gật đầu.

“Cô gọi điện về nhà nói qua một cái, đừng để người nhà phải lo lắng.” Thẩm Hoài đưa điện thoại sang cho nàng.

Dương Lệ Lệ không có chút ý chí nào để cự tuyệt yêu cầu của Thẩm Hoài, tiếp lấy điện thoại, gọi về nhà, hỏi xem đứa bé đã bớt ho khan chưa, rồi mới an tiếp cúp máy.

Thẩm Hoài nghe Dương Lệ Lệ hỏi tình hình đứa bé, khẽ nhăn mày, tâm lý cũng có mấy phần cảm khái.

“Thẩm Hoài” trước kia, mặc dù có hứng thú với Dương Lệ Lệ, song chỉ là bị mê hoặc bởi vẻ ngoài xinh đẹp của nàng. Còn về Dương Lệ Lệ là người thế nào lại tuyệt không quan tâm. Cũng nhờ đêm nay Thẩm Hoài mới biết Dương Lệ Lệ đã là mẹ của đứa trẻ ba tuổi. Chồng nàng từng là một tên thủ hạ cốt cán chuyên xung phong hãm trận của Vương Tử Lượng, năm trước trong lúc đánh nhau với một đám lưu manh khác bị côn sắt đánh vào đầu nên bất hạnh tử vong. Bởi thế Dương Lệ Lệ mới phải gánh trách nhiệm nuôi nấng gia đình lên vai, đến Anh Hoàng làm việc kiếm tiền.
Bình Luận (0)
Comment