Đèn rực rỡ mới lên, Thẩm Hoài từ huyện trở về, lái xe cùng Tôn Á Lâm đi dạo ở đường cái.
- Tôi nói tìm địa điểm ăn cơm, anh có thể đừng đi đường vòng quanh được không, khiến cho người ta không biết còn tưởng chúng ta đang vụng trộm yêu đương…
Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài lái xe nửa ngày còn chưa xác định địa điểm ăn cơm, không chịu nổi phàn nàn.
- Có tin tức nói Tống Hồng Kỳ hơn bốn giờ chiều đã lái xe rời khỏi huyện Thanh Sa, Tạ Thành Giang cũng gần như cùng một thời điểm rời khỏi công ty, cô nói xem nếu bọn họ lén lút ở góc nào của Đông Hoa là đang thương lượng âm mưu quỷ kế gì, nên phản kích như thế nào?
Thẩm Hoài cười xấu xa hỏi Tôn Á Lâm.
- …
Tôn Á Lâm ngồi ở vị trí lái phụ, nhắm mắt lại tưởng tượng tình cảnh “bắt gian” bọn Tống Hồng Kỳ tại chỗ, cũng không kìm nổi mỉm cười, giơ tay thân thiết đẩy bả vai Thẩm Hoài nói:
- Anh cũng thật xấu tính. Anh không sợ bức bọn họ quá sẽ tạo cho bọn họ nóng nảy nhảy ra bức anh lui bước. Tôi thấy anh lúc này vẫn nên giữ lại ba phần khí lực, xem bọn họ đáp lại thế nào cho thỏa đáng.
- Bức tôi lui bước, bọn họ làm thế nào bức tôi lui bước?
Thẩm Hoài khinh thường cười nói:
- Bọn họ cùng lắm là ép tôi không được nhúng tay vào dự án này. Nhưng lúc trước Tống Hồng Kỳ sợ tôi đoạt dự án này, còn lúc này lại muốn tôi đoạt dự án đi. Bọn họ ngốc đến mức ép tôi không nhúng tay vào dự án này sao? Tôi đoán không chừng Tống Hồng Kỳ đang ở góc nào đó của Đông Hoa cùng Tạ Thành Giang vắt hết não nghĩ làm thế nào mới có thể phòng ngừa tôi không đoạt dự án này đi.
Thẩm Hoài cũng không có cùng Ngụy Nam Huy trực tiếp nói chuyện, Ngụy Nam Huy muốn dẫn đội đến Hà Phổ đi thăm quan khảo sát, đương nhiên giữa liên hệ bình thường, có thể theo trình tự nhất định.
Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm cũng không biết tình hình cụ thể khi Tống Hồng Kỳ và Ngụy Nam Huy giữa trưa có gặp bí thư thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh, nhưng có một số việc cũng không khó để suy đoán.
Buổi sáng Thẩm Hoài hi vọng Chu Phong Nghị có thể cùng Ngụy Nam Huy trực tiếp giao lưu vì dự án, chủ yếu là vì cho thấy Hà Phổ bên này chính thức tỏ thái độ. Ngụy Nam Huy là một người lão luyện trơn tru, nếu không có dũng khí cùng kiến thức nhân cơ hội này lấy cớ chèn ép Tống Hồng Kỳ, thì cũng không có năng lực áp sát Tống Hồng Kỳ bảo về cho vị trí bí thư huyện ủy Thanh Sa trong hai năm qua.
- Vậy anh thật sự muốn giúp Ngụy Nam Huy đem dự án tấm thép phủ của Phong Lập xây dựng ở huyện Thanh Sa? – Tôn Á Lâm hỏi.
- Hiện tại không cần phải kết luận quá sớm.
Thẩm Hoài cười nói:
- Qua ngày quốc tế lao động Ngụy Nam Huy muốn dẫn đội đến Tân Phổ tham quan khảo sát, đến lúc đó cô cũng lộ mặt một chút. Chúng ta phải khiến cho Tống Hồng Kỳ uất nghẹn mà chết, còn đắng khổ nói không nên lời nữa.
- Mỗi phút đồng hồ của tôi đáng giá mấy chục vạn đấy …
Tôn Á Lâm liếc mắt nhìn Thẩm Hoài nói:
- Có thời gian theo các người chơi trò chơi tập làm người lớn à?
-…
Thẩm Hoài không tin Tôn Á Lâm có náo nhiệt mà không đến xem, cười nói:
- Tùy cô.
- Anh thật muốn lộ liễu cùng Ngụy Nam Huy câu kết giúp xây dựng dự án của Phong Lập ở huyện Thanh Sa, anh không sợ Từ Bái, Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch sẽ bắt được nhược điểm của anh, đến đánh cho anh chết hay sao?
Tôn Á Lâm cũng biết toàn bộ tính toán trong bụng Thẩm Hoài, lòng hiếu thắng hỏi:
- Anh đem tất cả kế hoạch của anh nói cho tôi biết, tôi sẽ phối hợp với anh diễn trò.
- Mọi chuyện thật ra rất đơn giản, chỉ có lòng người phức tạp mà thôi.
Thẩm Hoài ra vẻ cao thâm không đem toàn bộ kế hoạch nói cho Tôn Á Lâm, để cô chậm rãi dùng đầu óc để đoán, cười nói:
- Tống Hồng Kỳ tự thủ ở huyện Thanh Sa không đi, chèn ép cũng là tính toán. Anh ta không chọc tới tôi, tôi cũng sẽ không tính chèn ép anh ta. Anh ta dám chọc tôi, tôi đối với anh ta quá khách khí chẳng phải là rất không coi trọng anh ta hay sao?
Bình Giang và Đông Hoa tuy rằng chỉ cách một Chử Giang, nhưng Đông Hoa lưng dựa vào Du Sơn, vùng duyên hải địa hình càng có ưu thế tài nguyên hải cảng, Bình Giang không thể sánh kịp. Tuy nhiên sau sự phát triển của Đông Hoa, thành phố Bình Giang hai năm qua cũng khởi động phát triển chiến lược vùng ven sông.
Vùng ven sông huyện Thanh Sa có hơn một trăm kilomet bờ sông tài nguyên, là chiến lược phát triển vùng ven sông của Bình Giang là trọng yếu nhất, cơ sở kinh tế đứng đầu tại các khu huyện Bình Giang.
Thẩm Hoài bây giờ bị một số chướng ngại vô hình ngăn lại, bằng không việc kiêm ủy viên thường vụ thành ủy mới là bình thường. Địa vị Thanh Sa ở Bình Giang tuy rằng không có trọng yếu như Hà Phổ ở Đông Hoa, nhưng Tống Hồng Kỳ có thể bức Ngụy Nam Huy chủ trì đại cục Thanh Sa, hơn nữa còn có cha Tống Kiều Sinh ở phía trên thúc đẩy, anh ta xác thực có thể lấy thân phận của bí thư huyện ủy Thanh Sa, trực tiếp kiêm ủy viên thường vụ thành ủy Bình Giang, trực tiếp vượt khu huyện đến thành phố cấp một. Sau đó lại có mấy năm quá độ, đến chừng bốn mươi tuổi chủ trì công tác đảng bộ chính trị thành phố, rất tự nhiên cũng tiến vào nhóm cán bộ bồi dưỡng của trung ương.
Tống Hồng Kỳ hai năm qua có cơ hội cũng không đến khu huyện khác để đảm nhận vị trí số một của khu huyện, mà tử thủ ở huyện Thanh Sa, chính là có tính toán như vậy.Tuy nhiên, Ngụy Nam Huy chính trực tráng niên, ở trên con đường làm quan có phát triển dã tâm, tự nhiễn cũng không dễ dàng chắp tay đem nhường vị trí này đi.
Điều này cũng khiến cho thành phố Bình Giang có chút khó xử.
Nếu nói đến thượng tầng ủng hộ, đương nhiên Tống Hồng Kỳ mạnh hơn nhiều, ở thành phố Bình Giang cho dù có một hai người ủng hộ Ngụy Nam Huy nhưng cũng không dám biểu lộ công khai.
Nói cho cùng vẫn là Tống Hồng Kỳ bây giờ bề ngoài chưa thể có năng lực khống chế đại cục khiến cho ở thành phố Bình Giang vẫn không thể quyết định đem vị trí trọng yếu như vậy của huyện Thanh Sa giao cho anh ta chủ trì, có một số việc cứ giằng co như vậy …
Thẩm Hoài lúc ban đầu không có ý định hạ thủ ác như vậy.
Tuy rằng Tống Hồng Kỳ từ các bộ và ủy ban trung ương điều xuống Bình Giang nhậm chức, có ý đấu võ đài với anh. Nhưng dù sao cũng thuộc hai địa phận địa phương,vào lúc chủ chốt cũng là nước giếng không phạm nước sông. Gần một năm qua hai bên quan hệ cũng rất hòa hoãn, năm sau cũng liên hợp thúc đẩy chính thức khởi công xây dựng cải tạo đường sắt Từ Đông, nhưng anh thật không ngờ tình hình vừa mới dịu đi, bọn họ khống chế không nổi liền muốn nhảy ra bên ngoài, thậm chí không tiếc công khai mối quan hệ mâu thuẫn của anh và cha mình ra, dùng trăm phương nghìn kế muốn hạn chế anh cùng Mai thép.
- Chính là không biết bác hai anh lần này có tiếp tục âm thầm nhảy ra ngoài hay không.
Tôn Á Lâm nói:
- Anh thật sự giúp Ngụy Nam Huy đem dự án tấm thép phủ Phong Lập ở lại Thanh Sa, Tống Hồng Kỳ ở Bình Giang lập tức biến thành trò cười, về sau anh ta cũng không thể vượt qua ngưỡng Ngụy Nam Huy. Nếu rời khỏi Bình Giang đến địa phương khác làm lại từ đầu, Tống Hồng Kỳ cũng không gượng dậy nổi …
Tuy rằng bác hai anh trước sau không hề lộ diện, nhưng Thẩm Hoài không tin trước sau sự kiện Hoài Sơn đều là Tống Hồng Kỳ, Tạ gia cùng ‘người cha” coi mình như thù âm thầm tính toán. Lần này anh cũng không sợ bác hai anh có khả năng cùng nhảy ra bức bách, cười nhạt, nói:
- Không thể đứng vững ở khu huyện, không thể không đổi địa phương, làm sao còn có thể trọng dụng được? Tống Hồng Kỳ nói cho cùng vẫn là tính công tử, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, khinh thường địa phương, hắn lăn lộn mấy vòng không làm nên trò trống gì. So với Ngụy Nam Huy gan dạ sáng suốt thì rõ ràng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Tôn Á Lâm không muốn phí đầu óc cho những thứ này, bèn thúc giục Thẩm Hoài khẩn trương tìm chỗ ăn cơm. Thẩm Hoài lái xe lượn một vòng lớn thành phố, cuối cùng không thể ở trên đường Đông Hoa biết được nơi gặp mặt bí mật của Tống Hồng Kỳ, không chịu nổi đói bụng, đành gọi điện cho Trần Đan, anh cùng Tôn Á Lâm trở về ăn cơm chiều.
Bản thân Trần Vĩ Lập không biết lái xe, trước tiên y từ thành phố về nhà thay một bộ quần áo rồi đánh tiếp xe đến điểm hẹn gặp mặt.
Vì Ngụy Nam Huy đã gọi điện đến chỗ y từ trước nên Trần Vĩ Lập sớm biết sự việc dự án tấm thép phủ.
Ngụy Nam Huy gọi điện đến cũng không phải nói quan hệ hai người thân thiết như nào. Trần Vĩ Lập cũng hiểu rất rõ tâm tư của Ngụy Nam Huy, dự án là Tống Hồng Kỳ phụ trách, đã đánh mất dự án vào tay Hà Phổ, thành phố Bình Giang muốn truy cứu cũng là trách nhiệm của Tống Hồng Kỳ rất lớn, đây cũng là lợi cho Ngụy Nam Huy bảo vệ cho vị trí bí thư huyện ủy Thanh Sa.
Ngụy Nam Huy sớm đã gọi điện thoại đến, nhìn là có khí thế “ khởi binh hỏi tội”, đại khái cũng hi vọng có thể từ y truyền tin tức ra ngoài, thúc đẩy tranh đoạt dự án với thành phố Đông Hoa.
Có điều Trần Vĩ Lập không ngờ trong một ngày ngắn ngủi tình thế sẽ nghịch chuyển kịch hóa như vậy, hiện tại trăm phương nghìn kế nghĩ đem đẩy hạng mục ra ngoài, đảo thành Tống Hồng Kỳ.
Cũng quả thật, nếu dưới sự nỗ lực của Ngụy Nam Huy, thậm chí thành ủy Bình Giang trực tiếp tham gia cũng không thể giữ lại dự án, thì là do điều kiện khách quan thành phố Bình Giang không thể giữ lại được dự án, tự nhiên ai cũng đều không có trách nhiệm, và Tống Hồng Kỳ cũng không có chút liên quan nào.
Từ trong nội tâm mà nói, Trần Vĩ Lập không muốn quấy đục chuyện này, nhưng cũng không dám không cùng Tống Hồng Kỳ, Tạ Thành Giang bọn họ gặp mặt.
Đi vào phòng riêng của khách sạn, nhìn bốn người Tống Hồng Kỳ, Tạ Thành Giang, Tô Khải Văn, Tạ Chỉ, Trần Vĩ Lập đem mũ lưỡi trai thả xuống nói:
- Nếu không nhiều người lắm mắt, tôi thật sự muốn mời Hồng kỳ cùng mọi người vui vẻ đến nhà tôi ăn cơm. Dự án tấm thép phủ khiến cho hai địa phương xung đột biến hóa kì lạ, hiện tại rốt cuộc là tình hình thế nào?
Nghe Trần Vĩ Lập giọng điệu thoải mái, Tạ Chỉ lập tức đã hiểu lập trường của y vẫn là không muốn đếm xỉa đến, không có ý định quấy nước đục, trong lòng nghĩ cũng khó trách, hiện tại Thẩm Hoài đã quấy Đông Hoa đến long trời lở đất, trong lòng Trần Lập Vĩ đối với Thẩm Hoài không có chút sợ hãi nào mới lạ đấy.
Tạ Chỉ cũng không biết anh cô cùng Hồng Kỳ tại sao nhất định gọi Tô Khải Văn đến kéo Trần Vĩ Lập xuống nước, cũng không biết sau lưng cha của Hồng Kỳ có giật dây hay không.
Tạ Thành Giang liếc mắt nhìn Tống Hồng Kỳ, thấy mặt Tống Hồng Kỳ mặt trầm như nước, liền thay anh ta hỏi Trần Vĩ Lập:
- Thị trưởng Trần, anh cũng biết việc Thẩm Hoài rời khỏi Hà Phổ là kết cục đã định, vậy kế tiếp thay Thẩm Hoài đến Hà Phổ nhậm chức bí thư huyện ủy dù sao cũng là một nhân vật cấp ủy viên thường vụ thành ủy ….
Nghe Tạ Thành Giang nói như vậy, quyết định không dính vào vũng nước đục của Trần Vĩ Lập cũng bị lay động rất lớn.