Ngụy Nam Huy trở về huyện, lại cùng Huyện trưởng Trương Tiểu Kim cùng với vài ủy viên trong bộ máy thường vụ mở ra cuộc hội ý, thông báo tình huống dự án tấm thép phủ của tập đoàn Phong Lập cùng với chỉ thị của bí thư thành ủy Vương Vân Thanh.
Mặc dù đang mở cuộc hội ý nhưng Ngụy Nam Huy cũng không nói nửa câu không phải, chỉ thông báo những việc có liên quan ra, giai đoạn trước công tác bất lợi, dự án chậm chạp không thể đẩy mạnh, trách nhiệm rơi xuống đương nhiên Tống Hồng Kỳ không thể chối bỏ được.
Công tác sau đó lại do Ngụy Nam Huy tự mình tiếp nhận, Ngụy Nam Huy lại đem phối hợp nhiều công tác có liên quan phân phó cho Huyện trưởng Trương Tiểu Kim,trưởng ban thư kí huyện ủy Chu Thành Sướng, Tống Hồng Kỳ cho dù biết ông ta cố ý gạt mình sang một bên cũng vô kế khả thi.
Tống Hồng Kỳ quay trở lại phòng làm việc, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ không thể chiếu sáng nội tâm lãnh lẽo của anh ta, nhưng nghĩ đến khả năng Thẩm Hoài cùng Ngụy Nam Huy đã có ăn ý từ trước, anh ta khó tránh khỏi lạnh cả sống lưng.
Buổi chiều trong hành lang tương đối náo nhiệt, Ngụy Nam Huy dường như cố ý kích thích Tống Hồng Kỳ, có chuyện gì chỉ cần chỉ bảo phía dưới đi xử lý đâu cần chạy đến trong hành lang hô này hô kia. Trong phòng làm việc cũng không được yên, Tống Hồng Kỳ nghe Ngụy Nam Huy ở trong hành lang hô ba uống bốn cũng phập phồng lo sợ, bực bội khó có thể bình yên, bèn gọi điện thoại cho cha mình, thư kí nói cha anh ta đang họp, sau đó đợi nửa giờ không có điện thoại gọi về, trong lòng anh ta cứ thấp thỏm không yên, dày vò mở văn kiện ra xem nhưng nửa chữ xem cũng không vào đầu.
Thật vất vả mới đợi được đến chuông đồng hồ điểm bốn giờ, nghe được có người ở hành lang tiếp đón trưởng ban thư kí huyện ủy Chu Thành Sướng, Tống Hồng Kỳ ngồi ở sau bàn làm việc, chần chừ một hồi lâu, quyết định phải trực tiếp đi tìm Chu Thành Sướng hỏi y tình hình buổi chiều cùng Đỗ Kiến và đoàn người Hà Phổ tiếp xúc như thế nào, vừa mở cửa phòng làm việc thì đã thấy Ngụy Nam Huy cùng Chu Thành Sướng từ trong phòng làm việc đi ra, đi thẳng ra ngoài.
- Bí thư Ngụy muốn đi ra ngoài?
Tống Hồng Kỳ thấy Ngụy Nam Huy vừa rồi một mình nghe Chu Thành Sướng báo cáo tình hình tiếp xúc cũng không thông báo với mình một tiếng, cũng không có cách nào tức giận, chỉ có thể kiên trì hỏi.
- Bí thư Tống cả buổi chiều đang ở phòng làm việc ư.
Ngụy Nam Huy như là vừa mới biết Tống Hồng Kỳ cả buổi chiều đều không đi ra ngoài, cười ha hả nói
- Chủ nhiệm Đỗ, Trợ lý Vương Hà Phổ hôm nay còn chưa quay về, lão Chu đã làm một ít công tác, buổi tối chiêu đãi họ tại huyện ủy, tìm vài người tiếp đãi bọn họ không chừng có thể từ miệng họ lấy được nhiều tin tình báo. Bí thư Tống buổi tối có thời gian hay không?
Đỗ Kiến là trưởng ban thư kí huyện Hà Phổ, nếu huyện thật sự muốn tiếp đãi thì Chu Thành Sướng ra mặt là thích hợp nhất.
Nếu không phải Ngụy Nam Huy cùng Thẩm Hoài ở dự án tấm thép phủ đã có sự ăn ý từ trước, Tống Hồng Kỳ khó mà tưởng tượng được Ngụy Nam Huy vì sao lúc này lại đích thân ra mặt chiêu đãi Đỗ Kiến.
Tống Hồng Kỳ đương nhiên muốn biết được nhiều tin tức hơn nữa nhưng đương nhiên anh ta thật sự cùng Ngụy Nam Huy đi chiêu đãi Đỗ Kiến, thì anh ta sẽ không thể từ miệng Đỗ Kiến moi ra được một tin tức hữu dụng nào cả.
Tống Hồng Kỳ cười lớn nói:
- Tôi cùng Đỗ Kiến cũng là chỗ quen biết cũ, chỉ là hôm nay không đúng dịp, tôi bảo Phùng Chinh tối nay thay mặt tôi đi kính Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành một chén rượu…
Tống Hồng Kỳ cho dù tối này rời khỏi Thanh Sa cũng muốn để lại một cơ sở ngầm để giám thị nhất cử nhất động của Ngụy Nam Huy, tuy nhiên Phùng Chinh chỉ là phó chánh văn phòng huyện ủy đương nhiên rất dễ dàng bị Ngụy Nam Huy lấy cớ gì đó để bỏ qua một bên, đây cũng không phải là việc mà Tống Hồng Kỳ có thể kiểm soát được, anh cũng không cần lái xe hoặc thư kí đi theo, đi xuống lầu, liền một mình lái xe rời khỏi Thanh Sa.
Chiều tối, Tạ Chỉ vừa mới tính toán từ Du Sơn trở về thành phố, liền nhận được điện thoại của Hồng Kì, nói anh ta đã đến Đông Hoa, anh của cô đã trên đường chạy đến Đông Hoa.
Tạ Chỉ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi gặp mặt bí thư thành ủy Vương Vân Thanh, đến nỗi Hà Phổ phái Đỗ Kiến cùng gặp mặt Vương Vệ Thanh cùng lãnh đạo tập đoàn Phong Lập tại Thanh Sa. Hồng Kỳ lại bí mật muốn anh của cô đến Đông Hoa để gặp mặt, trong lòng nghĩ tóm lại không phải là chuyện gì tốt, cô cũng không truy hỏi qua điện thoại gì cả, chỉ nói cô sẽ lập tức trở về thành phố hội họp với bọn họ.
Tạ Chỉ lái xe đến thành phố thì sắc tối đã tối, phố lớn phố nhỏ đèn sáng trưng, lại không có cách nao đem ánh sáng chiếu lên lòng người đen tối.
Cô và Hồng Kỳ ở thành phố Đông Hoa cũng có “ trụ sở chính thức”, nhưng đây là “nhà” để cho người ngoài thấy, ở trang viên trong nội thành phía tây nam Húc Nhật có một tòa biệt thự xa hoa nhưng bình thường lẻ loi đóng cửa, cô một mình sinh hoạt tại căn hộ bên trong bờ tây Thúy Hồ ở Đông Hoa .
Trở lại “nhà” Tạ Chỉ mới nhìn thấy ở sân sau có ba chiếc xe đỗ, ngoại trừ anh của cô, ngoài Hồng Kỳ, thì không nghi ngờ gì nữa là Tô Khải Văn.
- Còn chưa ăn cơm à?
Tạ Chỉ bắt chuyện qua với anh của cô và Tô Khải Văn, đem giày đặt vào tủ giày, một mặt xoay người đổi dép lê, một mặt đỡ tủ giày hỏi bọn họ:
- Em không nghĩ hôm nay anh cùng Khải Văn sẽ tới, trong nhà chưa có chuẩn bị gì cả. Hay là hôm nay tất cả mọi người đều tàm tạm chút, rm gọi điện thoại để khách sạn đưa thức ăn bên ngoài tới nhé?
Đông Hoa nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, khách sạn xa hoa như vậy cũng chỉ có mấy nhà, lúc này nếu chạy ra bên ngoài khách sạn ăn cơm chiều, không chừng sẽ rất nhanh có người đem phong thanh rơi vào tai Thẩm Hoài. Tạ Chỉ nghĩ bụng Hồng Kỳ lúc này muốn anh của cô cùng Tô Khải Văn gặp mặt, đại khái sẽ không muốn Thẩm Hoài biết, tốt nhất là gọi điện thoại cho khách sạn bảo mang thức ăn bên ngoài về nhà là thích hợp nhất.
- Chúng ta cùng thị trưởng Trần đã có hẹn, chỉ chờ em trở về. – Tạ Thành Giang nói.
- À…
Tạ Chỉ nghe xong ngẩn ra, không biết sự việc rốt cuộc diễn biến đến mức nào mà bọn họ quá vội vã kéo Trần Vĩ Lập vào cuộc.
Trong nội tâm cô nghĩ, thị trưởng Trần theo như anh cô nghĩ tóm lại sẽ không phải là Trần Binh. Cô thấy Tống Hồng Kỳ cùng anh của cô kéo Tô Khải Văn lại đây, liền nghĩ có thể Hồng Kỳ cùng anh cô rất có thể sẽ lợi dụng Tô Khải Văn cùng Chu Kì Bảo hoặc Trần Vĩ Lập câu kết, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra Hồng Kỳ cùng anh cô có thể hi vọng Chu Kỳ Bảo hoặc Trần Vĩ Lập trong việc này phát huy tác dụng gì. Cô thậm chí còn không biết buổi trưa Hồng Kỳ cùng bí thư thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh gặp mặt đến cùng là tình hình như thế nào, vì sao tình thế cấp bách đến mức độ này?
Tạ Chỉ trong đầu có chút khúc mắc, nhưng thấy Hồng Kỳ cùng anh cô đều đứng lên phải đi ra ngoài, cô cũng liên đem giầy vừa cởi ra mặc vào, trong lòng không biết cái gọi là đứng ở nơi đó, không biết có nên hỏi hay không đã xảy ra chuyện gì.
- Ba năm trước vì muốn sắt thép Tân Phổ ở lại Đông Hoa, tỉnh đã điều ba của Tinh Tinh dời Đông Hoa, để nhường đường cho hắn và Mai thép. Nói cho cùng thì tỉnh vẫn là suy xét đem lợi ích đại cục của địa phương lên làm đầu. Tôi cũng không tin, lần này Thẩm Hoài dám cùng Ngụy Nam Huy câu kết mà tỉnh sẽ im lặng, Bí thư Từ sẽ im lặng.
Tô Khải Văn vịn tay vào ghế sô pha đứng lên, nhìn y giống như đã trầm mặc hồi lâu, lúc này ức chế không chịu nổi mới nói một câu như vậy.
Tạ Chỉ nghe xong trong lòng cả kinh, quay đầu lại kinh ngạc hỏi:
- Thẩm Hoài cùng Ngụy Nam Huy cấu kết? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tống Hồng Kỳ lúc này mới sắc mặt tối lại đem tình hình cùng Ngụy Nam Huy gặp Vương Vân Thanh vào buổi trưa kể lại cho Tạ Chỉ nghe.
Tạ Chỉ nghe xong cũng hít sâu một hơi, lập tức cũng nhận thức được Hồng Kỳ thực là quá khinh thường địch, làm thế nào mà luôn theo dõi Thẩm Hoài nhưng lại không ý thức được địch nhân lớn nhất kỳ thực lại lại người bên cạnh anh ta là bí thư huyện ủy Thanh Sa Ngụy Nam Huy chứ?
Ngụy Nam Huy hai năm qua có thể ngăn trở đường thăng tiến của Hồng Kỳ, ngoại trừ những thủ đoạn cao minh ra, ông ta còn có căn cơ thâm hậu tại địa phương, cùng với quan hệ mật thiết với lợi ích tập đoàn địa phương cũng có quan hệ rất lớn.
Hồng Kỳ tiếp nhận dự án tấm thép phủ Phong Lập ở Thanh Sa, vừa vặn hai nhà hợp tác rút lui, điều đó không thể hoàn toàn là trùng hợp.
Mặc kệ Hà Phổ lúc ban đầu có tham gia dự án tấm thép phủ, Thẩm Hoài có cố ý nhắm vào bọn họ tạo ra động tác phản kích hay không, nhưng mọi người đều muốn vạch trần mâu thuẫn, Thẩm Hoài xác thực có khả năng sẽ liên lạc với Ngụy Nam Huy, cùng với Ngụy Nam Huy âm thầm liên kết lừa Hồng Kỳ một phen cực độc.
Tuy rằng tình cảm của cô và Hồng Kỳ đã phai nhạt, trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, nghĩ đến Thẩm Hoài mấy năm nay bất động thì thôi, vừa động thì gây nên thủ đoạn tàn nhẫn đẩy người ta vào chỗ chết, Tạ CHỉ cũng không kìm nổi sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết phải nói thế nào mới tốt.
Bởi vì anh cô, Tổ Khải Văn lát nữa còn phải tiếp Trần Vĩ Lập uống rượu nên Tạ Chỉ để xe bọn họ dưới lầu, đánh xe mình đi khách sạn.
Cùng Trần Vĩ Lập gặp mặt trong khách sạn không có danh tiếng gì, Tạ Chỉ cũng chỉ có thể lái xe qua, trong lòng nghĩ Trần Vĩ Lập bên kia hẹn gặp mặt trong một khách sạn ăn cơm, đại khái cũng là không muốn Thẩm Hoài biết bọn họ bên này có gặp mặt.
Ở trong xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt tối đen của Hồng Kỳ, mà anh của cô, Tô Khải Văn cũng cau mày lại, Tạ Chỉ than thầm. Giữa trưa cô cũng nói qua với Hồng Kỳ trong điện thoại, trước khi chưa thăm dò hình huống cụ thể đã đi gặp Vương Văn Thanh thật sự là quá vội vàng, anh ta cũng là một lòng muốn Vương Vân Thanh tham gia vào, trông cậy vào việc Vương Vân Thanh trong chuyện này sẽ đối lập với Thẩm Hoài, nhưng lại không ngờ Thẩm Hoài có thể sẽ có thủ đoạn, cũng không hề cân nhắc tâm tư Vương Vân Thanh, bằng không lúc này đâu có bị động?
Tạ Chỉ cũng không muốn quở trách Hồng Kỳ không phải, xem sắc mặt xám xịt của Hồng Kỳ, cũng biết nếu việc này anh ta không xử lý tốt hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Ngụy Nam Huy đã không hề để Tống Hồng Kỳ nhúng tay vào dự án tấm thép phủ, bí thư thành ủy Bình Giang Vương Vân Thanh trước mắt cũng hy vọng giữ lại dự án đều kí thác lên người Ngụy Nam Huy, việc này cũng có thể Ngụy Nam Huy cố ý tô thêm, đã lan truyền đến các lãnh đạo Bình Giang.
Nếu dự án tấm thép phủ trong tay Hồng Kỳ tiến triển cực kì chậm chạp, thậm chí có khả năng chết non, mà ở trong tay Ngụy Nam Huy nhanh chóng bám rễ, Tạ Chỉ cũng rất khó tưởng tượng con đường làm quan của Hồng Kỳ ở Bình Giang sẽ gặp phải đả kích nặng như thế nào, thậm chí có thể khiến thành phố Bình Giang không suy xét phân công cho Tống Hồng Kỳ chủ trì công tác toàn diện khu huyện
Mặc dù đối với đại đa số người mà nói, trước khi về hưu có thể đảm nhiệm chức vụ phó bí thư huyện ủy, như vậy cũng là nhân sinh đại huy hoàng rồi. Nhưng đối với Tống Hồng Kỳ trên con đường làm quan có hế hoạch lớn chí lớn mà nó, anh ta ba mươi hai tuổi đã tiến vào ủy ban trung ương, lại có tài nguyên chính trị mà người khác không thể so được, nếu đến bốn mươi tuổi cũng còn ở khu huyện một bậc mà không thăng lên được, trong cuộc đời của anh ta ngoại trừ xem như sỉ nhục và thảm bại ra, còn có thể coi là gì nữa?
Thẩm Hoài lần này xuống tay cũng thật sự là độc, Tạ Chỉ thầm nghĩ.