Tình hình hiện tại có biến số, phán đoán của Tống Hồng Kỳ cũng có căn cứ của anh ta.
Chu Phong Nghị rất có thể có khuynh hướng đem dự án xây dựng đến bờ bắc nhưng lại vì mặt mũi, không muốn mối quan hệ với huyện Thanh Sa và thành phố rơi vào bế tắc, mê hoặc huyện Thanh Sa và thành phố cũng là một kế. Nếu huyện Thanh Sa và thành phố thật sự nghĩ rằng tập đoàn Phong Lập cùng huyện Hà Phổ nhanh như vậy chưa thể đàm phán được gì, đối với việc này không có sách lược đối phó, để kéo dài thời cơ để tập đoàn Phong Lập cùng huyện Hà Phổ thỏa đàm điều kiện, tập đoàn Phong Lập để Hà Phổ có thể cung cấp các điều kiện tốt nhất cùng tài nguyên đưa ra. Mà những điều kiện cùng tài nguyên này thì huyện Thanh Sa cùng thành phố trong thời gian ngắn chưa thể đưa ra được. Vậy thật sự hoàn toàn không có cớ để ngăn trở tập đoàn Phong Lập đem dự án dời đến Tân Phổ hoặc Mai Khê.
Dự án được xây dựng ở đâu thì giữa các địa phương nói cho cùng vẫn là quan hệ cạnh tranh, cuối cùng quyền lựa chọn là ở xí nghiệp, sau lưng khúc chiết cùng ân oán cá nhân là không có cách nào mang lên mặt bàn công khai được.
Tuy nhiên sau khi Ngụy Nam Huy tới chủ yếu để Tống Hồng Kỳ giới thiệu tình huống, lúc này lại trái một Tống Hồng Kỳ nói, phải một Tống Hồng Kỳ nói, Vương Vân Thanh cũng hiểu được tâm tư của anh ta, đơn giản là toàn bộ dự án này rơi xuống, có thể càng nhiều hơn nữa đem trách nhiệm đổ lên đầu của Tống Hồng Kỳ.
Vương Vân Thanh cũng không để Ngụy Nam Huy như ý, hỏi ông ta:
- Phán đoán của Hồng Kỳ cũng có căn cứ; tuy nhiên, Nam Huy, anh thấy sự việc này thế nào?
Tống Hồng Kỳ lại không thể hiểu được khổ tâm khi phải cân bằng mối quan hệ giữa anh ta cùng Ngụy Nam Huy, nhưng khi nghe Vương Vân Thanh hỏi Ngụy Nam Huy như vậy trong lòng ít nhiều có chút cảm giác không được coi trọng cùng tín nhiệm. Tuy nhiên anh ta cũng không đem những không vui trong lòng biểu hiện ra ngoài.
- Dự án này vẫn luôn được Hồng Kỳ phụ trách, tôi tin tưởng phán đoán của anh ta là chính xác, bản thân tôi rất khó nói.
Ngụy Nam Huy đem tro thuốc lá xuống gạt tàn thuốc, một mực cung kính ngồi thẳng lưng nói.
Đối mặt với một quan chức xảo quyệt như Ngụy Nam Huy, Vương Vân Thanh cũng đau đầu, cũng không có cách nào nó ông ta không đúng. Hiện tại tình hình rất rõ ràng,là Tống Hồng Kỳ lôi kéo Ngụy Nam Huy đem vấn đề nan giải này đến thành phố, điều này càng khiến cho Ngụy Nam Huy viện cớ ngang ngạnh.
Còn đối với Tống Hồng Kỳ, trong lòng Vương Vân Thanh tự nhiên cũng cao hứng thảo luận:
Phong đoán của Tống Hồng Kỳ tuy rằng hợp logic, nhưng Hà Phổ cùng tập đoàn Phong Lập rốt cuộc tiếp xúc đến mức độ nào thì tin tức chưa rõ ràng, Tống Hồng Kỳ đã trực tiếp lôi kéo ông tham gia vào việc này, suy đến cùng là thiếu chu toàn.
Nghĩ hiểm ác một chút thì Thẩm Hoài có lẽ thật sự có ân oán cá nhân với Tống Hồng Kỳ mới ra tay ép huyện Thanh Sa đến chân tường. Vậy Tống Hồng Kỳ bức thiết ông tham gia vào việc này, khiến cho ông cùng tám đời đồng thời đánh tới Thẩm Hoài trong chuyện này khiến cho quan hệ đối lập, ý đồ này rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Vương Vân Thanh cau mày càng chặt hơn.
Thẩm Hoài mấy năm nay ở Đông Hoa làm cái gì, Vương Vân Thanh không phải là không biết, không có cơ sở để xem xét.
Thẩm Hoài thời gian chưa lâu đã có thể đem tiền bí thư thành phố Đông Hoa Đàm Khải Bình bức đi, mà công tử Hồ Lâm Hồ gia dùng mọi thủ đoạn cũng chưa thể áp chế Mai thép ở Đông Hoa. Từ bên trong chuyện này có thể nhìn ra được Thẩm Hoài mạnh mẽ như thế nào, tính cách cứng rắn và tài năng cũng hơn người.
Nếu thật sự muốn đối lập với Thẩm Hoài trong chuyện này, Vương Vân Thanh cũng không biết được ông có bao nhiêu phần thắng.
Ngụy Nam Huy đưa điếu thuốc trong tay dụi trong gạt tàn thuốc, mượn cơ hội liếc mắt đánh giá vẻ thất thần của Vương Vân Thanh trước cửa sổ, trong lòng vừa buồn cười vừa mừng thầm. Tống Hồng Kỳ kéo ông a đem vấn đề đẩy đến thành phố, Vương Vân Thanh có thế nào cũng không thể không tiếp nhận.
Vương Vân Thanh không quan tâm dự án công nghiệp lớn ra khỏi địa phận Bình Giang như vậy, không cần phải nói nữa những người khác nhìn chằm chằm vào ngai vàng của bí thư thành ủy Bình Giang, bình thường ở thành phố sẽ khiến cho Vương Vân Thanh khó mà vừa lòng.
Mà nếu Vương Vân Thanh tham gia, tham gia như thế nào, sau khi tham gia có hiệu quả hay không đều là vấn đề đau đầu.
Vương Vân Thanh tham gia kéo dự án ở lại, đối với Hà Phổ bên kia là ỷ lớn bắt nạt nhỏ, thắng tử không võ, không gì có thể bàn cãi. Nhưng nếu không giữ lại được dự án,Vương Vân Thanh chẳng phải càng thêm không thể chịu nổi hay sao?
Ngụy Nam Huy nghĩ Tống Hồng Kỳ không thay Vương Vân Thanh cân nhắc vấn đề này đã khẩn cấp đem vấn đề đẩy đến thành phố, nói cho cùng anh ta vẫn có tính khí của một công tử, thậm chí không thực sự để Vương Vân Thanh cùng cán bộ địa phương khác vào mắt. Trong lòng Vương Vân Thanh có thể vừa lòng với anh ta mới là lạ đấy.
Một lát sau thấy Vương Vân Thanh không có chỉ thị rõ ràng, mà Tống Hồng Kỳ vẫn chờ Vương Vân Thanh tỏ thái độ với việc này, Ngụy Nam Huy thì bày ra bộ mặt “ vi thượng phân ưu” nói:
- Khu kinh tế vịnh Hoài Hải là tỉnh Hoài Hải thúc đẩy, nhưng theo như địa lý mà nói, Bình Giang chính là các bộ phận khu vực trọng yếu Hoài Hải tạo thành. Mà quy hoạch ở khu kinh tế phát triển vịnh Hoài Hải cũng có chương và tiết đề cập tới Bình Giang, bất kể là quy hoạch khu kinh tế phát triển vịnh Hoài Hải là do Hùng Văn Bân sáng tạo ra, hay là Thẩm Hoài tuyên truyền một thời gian dài khu kinh tế Hoài Hải, luôn nhấn mạnh toàn bộ khu vực kinh tế được quật khởi, địa phương liên hợp phát triển. Hà Phổ cùng tập đoàn Phong Lập đàm phán, chúng ta không có lý do gì để tham gia, bản thân Chu Phong Nghị cũng xác thực như Hồng Kỳ nói vậy, tôi cũng lo lắng Chu Phong Nghị sẽ giúp Hà Phổ mê hoặc chúng ta. Không bằng chúng ta cứ đơn giản thoải mái, đem vấn đề cùng địa phương liên hợp phát triển, cùng tiếp xúc chiều sâu với Hà Phổ.Cảng Tân Phổ mấy năm nay phát triển rất nhanh, có rất nhiều kinh nghiệm cho huyện Thanh Sa học tập, nếu trưởng ban thư ký huyện ủy Hà Phổ dẫn đội đến Thanh Sa,huyện Thanh Sa không phải là có thể trực tiếp đề xuất đến Hà Phổ để đi tham quan học tập đó sao?
- Thẩm Hoài có đề cập tới quan điểm khu vực ngang liên hợp phát triển ư? – Vương Vân Thanh hỏi.
Tuy rằng Vương Vân Thanh có biết về một ít sự tích của THẩm Hoài, nhưng dù sao cũng thuộc hai hệ thống tỉnh khác nhau, Vương Vân Thanh cũng không tốn tâm tư đi nghiên cứu Thẩm Hoài, cho nên đói với một số chuyện xưa của Mai thép hệ hiểu chỉ giới hạn ở mặt ngoài, đối với bài phát biểu mang tính học thuật của Thẩm Hoài đều chưa được đọc bao giờ.
Tống Hồng Kỳ thấy Ngụy Nam Huy đột nhiên trở nên chủ động cũng cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí cảm thấy khiếp sợ. Ông ta bề ngoài nói một chút về bài phát biểu học thuật của Thẩm Hoài nhưng thật ra đều có chủ ý, thật không ngờ Ngụy Nam Huy sẽ đề xuất coi đây là điểm vào, đích thân Ngụy Nam Huy ra mặt, cùng huyện Hà Phổ trực tiếp tiếp xúc.
Tống Hồng Kỳ nhất thời có chút luống cuống. Anh ta cho rằng Ngụy Nam Huy kéo mình tới đấy là vì muốn anh ta gánh vác càng nhiều trách nhiệm. Nhưng ban đầu ý đồ của Ngụy Nam Huy đúng là để anh ta gánh vác nhiều trách nhiệm nhưng anh ta tuyệt đối không nghĩ tới sau đó Ngụy Nam Huy lại phản thủ giành quyền chủ động xử lý việc này như thế.
Tại sao Ngụy Nam Huy lại giành quyền chủ động như vậy? Chẳng lẽ ông ta có lòng tin sẽ giải quyết tốt việc này, đem dự án tấm thép phủ ở lại Thanh Sa hay sao?
Không phải như vậy thì thật khó tưởng tượng Ngụy Nam Huy lại trăm phương nghìn kế sau lưng áp chế anh ta lại chủ động chuyến nước đục này, đem chuyện này kéo qua đây?
Đối mặt với hành động tích cực chủ động của Ngụy Nam Huy, Vương Vân Thanh cũng có chút bất ngờ, không thể tưởng tượng được Ngụy Nam Huy lại chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm.
Bản thân Vương Vân Thanh quả thực không thích hợp để tham gia, mà quan hệ giữa Tống Hồng Kỳ và Thẩm Hoài rất không rõ ràng, cũng không thể để anh ta trực tiếp đi Hà Phổ can thiệp chuyện này. Nhất định phải trực tiếp cùng huyện Hà Phổ kết nối trực tiếp phương diện này, ngoại trừ Ngụy Nam Huy thì thật sự không còn ai khác thích hợp hơn.
Tuy nhiên theo như ám chỉ bên trong của Ngụy Nam Huy, Vương Vân Thanh cũng ý thức được còn một khả năng khác. Nếu thật sự Thẩm Hoài muốn nhắm vào Tống Hồng Kỳ mới đào lấy dự án trong tay anh ta, thì mục đích của Thẩm Hoài chỉ cần chèn ép Tống Hồng Kỳ, chưa chắc thật sự muốn tranh giành dự án Tân Phổ.
Chẳng lẽ mấu chốt của sự việc chính là ở đây? Vương Vân Thanh cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Nam Huy.
- Ừ.
Ngụy Nam Huy đoán Vương Vân Thanh vẫn có chút suy nghĩ, cũng không đi phỏng đoán trong lòng ông rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng rất nghiêm túc trả lời vấn đề của ông, nói:
- Sau khi Thẩm Hoài trúng cử thành viên tiểu tổ lãnh đạo khu kinh tế phát triển vịnh Hoài Hải, ở hội nghị liên tịch đầu tiên phát biểu chủ yếu là bàn về vấn đề địa phương ngang liên hợp phát triển. Tôi nghĩ huyện Hà Phổ cũng không muốn lộ liễu tranh giành giữa các địa khu. Hai năm qua ở Bình Giang cũng có không ít xí nghiệp dời đến Mai Khê hoặc Tân Phổ, tôi không dẫn người đến hỏi tội, chỉ đến để tham quan học tập, nghĩ rằng Hà Phổ cũng không đem tôi đuổi ra ngoài…
Nghe đến đó, Vương Vân Thành không khỏi hoài nghi Ngụy Nam Huy có phải đã cùng Thẩm Hoài ăn ý từ trước hay không, bằng không làm sao Ngụy Nam Huy vừa vặn đọc được bài phát biểu của Thẩm Hoài mà công khai lên tiếng?
Mà nếu ý đồ thật sự của THẩm Hoài là vì đả kích Tống Hồng Kỳ, đối với Vương Vân Thanh mà nói, chỉ cần thực hiện được mục đích dự án ở lại huyện Thanh Sa Bình Giang là được, sự việc xử lý ngược lại rất đơn giản, ông không cần quan tâm sau lưng khúc chiết hiểm ác liên quan đến Tống Hồng Kỳ như thế nào.
Tuy rằng ở tỉnh vẫn luôn có người ám chỉ hi vọng để Ngụy Nam Huy xuống cho Tống Hồng Kỳ lên, nhưng ngoại trừ ở thành phố cùng huyện Thanh Sa tồn tại một chút lực cản, Vương Vân Thanh vì con đường làm quan của mình suy nghĩ, cân nhắc chủ yếu là ai có thể nắm giữ đại cục huyện Thanh Sa.
Nếu Tống Hồng Kỳ khinh địch như vậy lại để người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, chủ trì công tác huyện Thanh Sa trọng yếu như vậy, thật đúng là không đủ thành thục.
Nghĩ đến đây, Vương Vân Thanh nói với Ngụy Nam Huy:
- Đúng vậy, gặp được chuyện gì, có thể trực tiếp kết nối giao lưu vẫn là tốt hơn. Việc này Nam Huy anh đích thân phụ trách, phải nhanh…
Tống Hồng Kỳ thấy Vương Vân Thanh hoàn toàn không trưng cầu ý kiến từ anh ta đã quyết định để Ngụy Nam Huy trực tiếp ra mặt xử trí công tác tiếp theo, đều có chút thẫn thờ.
Anh ta đương nhiên nghĩ đến khả năng Ngụy Nam Huy cùng Thẩm Hoài liên hợp đào hố cho anh ta. Dự án tấm thép phủ do anh ta phụ trách, thành công ở Thanh Sa hạ cánh, rất có thể chính thức khởi công xây dựng, chính là lúc anh ta thay thế Ngụy Nam Huy chủ trì toàn bộ công tác huyện Thanh Sa. Nhưng nếu dự án trong tay anh ta bị đào mất, lại để Ngụy Nam Huy xoay chuyển tình thế, anh ta có tư cách gì để đẩy Ngụy Nam Huy đi?
Nghĩ đến đây, Tống Hồng Kỳ kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhìn Vương Vân Thanh đem đầu mẩu thuốc bóp tắt trong gạt tàn thuốc có ý tiễn khách, biết nếu ở lại giằng co chỉ khiến trong lòng Vương Vân Thanh không vui, cũng đành phải mang theo bụng nghi hoặc cùng Ngụy Nam Huy cáo từ rời khỏi.
Nhân viên huyện đi theo đều chờ ở hành lang dưới lầu, Ngụy Nam Huy nói với trưởng ban thư ký huyện ủy Chu Thành Sướng đi theo:
- Tiếp theo chúng ta có một đại chiến dịch muốn đánh, mọi người đều phải chuẩn bị đủ tinh thần cho tôi …
Vương Vân Thanh tiễn khách cũng không nói với Tống Hồng Kỳ một câu. Trong lòng Ngụy Nam Huy nghĩ mà cao hứng, lần này cho dù không thể thành công đem dự án tấm thép phủ ở lại huyện Thanh Sa, nhưng lại thành công khiến cho ấn tượng của Tống Hồng Kỳ trong lòng Vương Vân Thành bị đánh thành phân nát.
Nghe Ngụy Nam Huy khí thế mười phần chỉ thị trưởng ban thư ký huyện Chu Thành Sướng trực tiếp chạy tới tập đoàn Phong Lập tìm một đội vượt sông tới tìm trưởng ban thư ký huyện Hà Phổ Đỗ Kiến thảo thuận việc hai huyện giao lưu học tập, tâm Tống Hồng Kỳ như chìm xuống đến cùng …