Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1023 - Chương 976: Tình Hình Chuyển Biến Xấu..

Chưa xác định
Chương 976: Tình hình chuyển biến xấu..

Hôm nay Trần Bảo Tề có sắp xếp khác, hội nghị giao lưu kết thúc, xuống lầu tiễn Từ Bái, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh, Trần Binh và Thẩm Hoài đi điều tra nghiên cứu công ty của tân khu Mai Khê, ông ta không đi cùng.

Một khắc khi đoàn xe lái ra khỏi tòa nhà Thành ủy, Cao Dương nhìn thấy mặt của Trần Bảo Tề trước có ý cười nhẹ nhàng tức thì chuyển sang tối tăm, trầm mặc xoay người đi vào trong cao ốc. Nhân viên xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng khá sợ, không biết vì sao tâm trạng Trần Bảo Tề đột nhiên thay đổi đột ngột, không dám chọc vào Trần Bảo Tề mà gánh lấy rủi ro, đều kinh nghi bất định nhìn ông ta, hy vọng ông ta có thể cho mọi người một lời giải thích.

Mới đầu Cao Dương cũng có chút buồn bực, không biết vì sao tâm trạng của Trần Bảo Tề đột nhiên chuyển biến xấu, không nói gì đi vào trong cao ốc, nhân lúc chờ thang máy đi lên tầng tám, nhìn thấy cửa văn phòng làm việc của Ngu Thành Chấn mở ra, thấy Phạm Văn Trí, La Hiểu Thiên từ văn phòng làm việc của Ngu Thành Chấn đi ra,Cao Dương cũng không biết trong lúc tiến hành hội nghị giao lưu, hai người Phạm, La này đã đi tới Thành ủy.

Mặc dù trong hội nghi giao lưu vừa nãy, Thẩm Hoài hướng toàn hỏa lực đánh Trần Vĩ Lập cuồng điên, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh nóng lòng tự xưng mình trong sạch, bọn họ bên này nhìn qua như không tổn thất gì, nhưng thấy hai người Phạm, La không nói gì mà đến đây, thấy Trần Bảo Tề cũng có chút bất ngờ, Cao Dương mới ý thức được tình huống này nghiêm trọng vượt xa so với tưởng tượng.

Ở trong lối đi nhỏ, tất cả mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, chỉ tới khi Trần Bảo Tề đi vào văn phòng làm việc, đóng cửa lại, Phạm Văn Trí mới lên tiếng:

- Tỉnh trưởng Triệu vừa mới gọi điện thoại tới, vừa nãy là hội nghị giao lưu, hợp tác khu vực, nội dung nói chuyện là gì?

Trần Bảo Tề đứng ở cửa, muốn nói lại dừng, ông ta liền đi tới sau bàn làm việc, từ ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá màu trắng, mở ra lấy một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay,nhưng cả buổi lục lọi ngăn kéo đều không thấy diêm đâu.

La Hiểu Thiên, Phạm Văn Trí cũng không phải người hút thuốc lá, Cao Dương và Ngu Thành Chấn đều không có mang theo thuốc lá và bật lửa bên người, thấy Trần Bảo Tề không tìm thấy diêm, Cao Dương có ý muốn đi lấy diêm mang tới cho ông ta.

- Thôi đi.

Trần Bảo Tề phất phất tay, không cho Cao Dương đi một chuyến phiền phức, đem điếu thuốc lá ném vào trong ngăn kéo, đem vừa nãy hội nghị giao lưu nói một chút về cao tốc Lam Giang, phát triển liên hợp kinh tế hai bờ sông và vùng ven sông, bến cảng vùng ven sông Bình Giang và bến cảng Tân Phổ tăng cường liên hợp với Giang Hải, các ngân hàng thương mại hai thành phố địa phương tăng cường hợp tác… nói tất cả các nội dung trên cho Phạm Văn Trí, La Hiểu Thiên, Ngu Chấn Thành vừa rồi không tham gia hội nghị giao lưu nghe.

Ngu Thành Chấn nghe xong vừa kinh sợ mà vừa nghi ngờ, kinh ngạc hỏi

- Trần Vĩ Lập nhằm vào Thẩm Hoài khiêu khích đưa ra công nghiệp trăm tỉ, Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh cũng dao động hùa theo, Từ Bái cũng không tiếc tay chạy xuống trợ giúp, Thẩm Hoài hắn vẫn còn có sự lựa chọn hợp tác cùng bọn Từ Bái sao?

- Vẫn là chúng ta coi thường hắn.

Phạm Văn Trí so với Ngu Thành Chấn đã nhìn thấu hơn. Thời khắc Ngu Thành Chấn vẫn còn nghi ngờ, y nghe xong câu nói của Trần Bảo Tề thì lông mày đã nhíu chặt, lên tiếng than nhẹ:

- Cứ cho là nội bộ Tống gia ác đấu, chúng ta cứ bình tĩnh quan sát là được, nghĩ đâu đến tâm cơ của hắn sâu xa như vậy, hắn đã sớm kiên quyết khiến Từ Bái dẫn rắn ra khỏi hang...

Trần Bảo Tề gật đầu, cũng đồng ý với phán đoán của Phạm Văn Trí, khẽ thở dài:

- Hơn một tháng qua Thẩm Hoài án binh bất động, chính là muốn dẫn rắn ra khỏi hang, chờ Từ Bái chui vào tròng. Ở hội nghị giao lưu vừa nãy, tuy Từ Bái không nói gì,nhưng Quách Thành Trạch và Mạnh Kiến Thanh có thái độ đến xem, bọn họ đã hạ quyết tâm thuận nước đẩy thuyền rồi. Chuyện hợp tác khu vực, theo Từ Bái thúc đẩy chỉnh thể kế hoạch phát triển toàn bộ khu kinh tế vịnh Hoài Hải lên, thì có đề cập, nhưng liên quan đến hai tỉnh, hai thành phố, mâu thuẫn lợi ích của địa phương rất lớn,công việc thực chất vẫn chưa được thúc đẩy. Trước đó tôi cũng không nghĩ đến hạng mục tấm thép phủ này sẽ là một bước ngoặt.

Lúc này đương nhiên Cao Dương cũng hiểu được, Trần Bảo Tề, Phạm Văn Trí, La Hiểu Thiên lúc hội nghị giao lưu đang tiến hành đã không đợi được nữa gọi điện thoại tới thăm do tình hình từ phía Tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa, trên thực tế thứ bọn họ lo lắng nhất chính là lo lắng Từ Bái biết thời biết thế, chấp nhận Thẩm Hoài kiên quyết thúc đẩy quyền chủ động hợp tác khu vực sau khi sự tình chuyển biến.

Vì sao Thẩm Hoài chắc chắn Từ Bái sẽ chấp nhận cho hắn giương cung?

Từ Bái là muốn cường ép Mai thép hệ quá lớn mạnh ngày càng mạnh mẽ không phải giả dối, nhưng nói cho cùng đối thủ chính yếu nhất trước mắt ở tỉnh Hoài Hải của Từ Bái không phải là Mai thép hệ, thậm chí cũng không phải Hồ hệ mấy năm nay cùng Kế Kinh hệ minh tranh ám đấu, giằng co gay gắt, mà là tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa ngăn cản con đường làm quan của ông ta tiếp tục tiến lên vị trí quan trọng.

Mà theo lời Trần Bảo Tề từng nói, trước đó thúc đẩy lợi ích của trong khu vực hai tỉnh có chút mâu thuẫn, cụ thể là cái nào tăng lên cũng biết rõ một chút.

Trước mắt trong nước lấy xây dựng kinh tế làm chủ yếu, cạnh tranh giữa các địa phương trong nước cũng phản ánh nhiều trong việc phát triển kinh tế. Mà ở cấp độ sâu hơn,lợi ích giữa địa phương đối với các cạnh tranh thị trường, đối với việc cắt rời khu vực hành chính cũng như đổ thêm dầu vào lửa.

Trừ khi cơ cấu ở một mức cao hơn ra mặt phối hợp, hiện tại chính giữa phương hướng hợp tác, bình thường đều khó mà có tính chất tiến triển.

Bộ Giao thông từ đầu những năm 90 đã đề ra phương án xây dựng cao tốc Lam Giang, mấy năm nay bộ ngành tương quan cũng đã thăm dò giai đoạn đầu, công tác thiết kế đều tiến hành bảy tám phần, chỉ là thiếu tài chính mà vẫn kéo dài mãi chưa xong.

Trước mắt ngân sách tài chính của bộ Giao thông rất ít, xây dựng đường cao tốc chủ yếu là do địa phương tự xoay xở, muốn khởi động xây dựng cao tốc Lam Giang nối liền hai tỉnh phía đông Giang Đông và Hoài Hải, thì cần hai tỉnh chung nhau bỏ vốn.

Cao tốc Lam Giang thông qua khu duyên hải trầm tích, lại muốn tu sửa cây cầu lơn từ cảng Chử Giang dài đến bốn, năm km bắc qua sông, chi phí xây dựng rất đắt đỏ.

Tài chính tỉnh Giang Đông khá dư dả, nhưng 5 năm sau trong tỉnh Giang Đông muốn tu sửa hàng nghìn km đường cao tốc, tài chính xây dựng cũng đặc biệt eo hẹp.

Một mặt tỉnh Giang Đông không muốn tỉnh Hoài Hải được lợi hơn, phải tập trung quá nhiều vốn vào xây dựng cao tốc Lam Giang; mặt khác, cho dù tỉnh Giang Đông chấp nhận đầu tư một phần tài chính xây dựng, độ ưu tiên cũng là ở sau.

Mà trước đó tài chính tỉnh Hoài Hải đều chi cho việc xây dựng cao tốc Từ Đông, nên mất rất nhiều công sức và chi phí, đương nhiên không thể trông cậy vào hiện tại có thể chi ra số vốn là ba mươi bốn mươi triệu để xây dựng cao tốc Lam Giang.

Xây dựng đường cao tốc Lam Giang, vốn là lúc đó chính phủ hai tỉnh phối hợp giải quyết công tác, tập đoàn hai tỉnh xây dựng cao tốc vì thế mà phối hợp thành lập nhóm nhỏ, nhưng do nhiều nguyên nhân bên dưới, chậm chạp không có tính tiến triển.

Việc chung nhau xây dựng đường cao tốc đối với lợi ích song phương đều khó khăn như thế, những phương diện hợp tác khu vực khác muốn có tính phát triển, trên thực tế càng cần song phương có tầm nhìn lâu dài hơn, chấp nhận trong thời gian ngắn sẽ phải bỏ nhiều lợi ích hơn nữa.

Mà một khi dính đến lợi ích, thì đây là chuyện khó sắp xếp nhất. Không chỉ xu thế lợi ích của hai tỉnh không đồng nhất, bè phái trong tỉnh bất đồng, mà khác biệt với lợi ích của thành phố lại càng rắc rối phức tạp.

Tỉnh Hoài Hải muốn chi ra số tiền ba mươi bốn mươi triệu để sửa chữa đường cao tốc trải dài từ Lam Sơn đến Đông Hoa rồi vào bên trong tỉnh Bình Giang, các thành phố khác trong tỉnh, chắc chắn sẽ cãi nhau mà trở mặt ngay.

Trong lúc đó hai Ủy ban nhân dân tỉnh liên hợp với nhau lại không giải quyết được chuyện này, nếu như đặt trong khuôn khổ hợp tác khu vực vịnh Hoài Hải, có thể đạt được cách giải quyết nhanh chóng hiệu quả, tình thế sẽ nổi lên hỗn loạn như nào?

Việc này ở tỉnh Giang Đông lại không phải là vấn đề lớn.

Mặc dù Vương Vân Thanh là Phó Tỉnh trưởng kiêm Bí thư thành ủy Bình Giang nhưng ở tỉnh Giang Đông ông còn chưa đủ mạnh để chống đỡ sự uy hiếp của mấy vị lão đại Giang Đông. Thậm chí Vương Vân Thanh có thể đem hào quang của việc hợp tác khu vực đặt lên trên đầu bộ máy ủy viên thường vụ tỉnh Giang Đông, cái này có thể coi là hình thức đổi mới kiểu mẫu ở tỉnh Giang Đông.

Mà ở tỉnh Hoài Hải, giá trị hoàn toàn khác nhau rồi. Triệu Thu Hòa chủ trìcông tác chính phủ tỉnh, rất có thể chiếc ghế này sẽ bị Từ Bái nắm chắc quyền chủ đạo kế hoạch phát triển khu kinh tế vịnh Hoài Hải chen chân vào, khiến ông ta hoàn toàn mất không gian xoay người.

Một khi chính quyền trung ương cho rằng Triệu Thu Hoa và Từ Bái cùng đồng thời ở lại Hoài Hải, đối với công việc bình thường sẽ sinh ra phiền nhiễu, không thể không cân nhắc một trong hai người phải rời đi, ai ở lại thì phần thắng lại càng lớn?

Nghĩ đến đây, trong lòng Cao Dương cũng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ tình thế thực sự sẽ ác liệt tới mức này sao?

Phạm Văn Trí biết rõ tình thế hiểm ác, suy nghĩ một lát, hỏi Trần Bảo Tề:

- Anh gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Triệu?

Trần Bảo Tề gật đầu, vấn đề này phải giải quyết sớm không nên chậm trễ, nếu đợi đến khi Chính quyền trung ương cân nhắc vấn đề đi hay ở của Tỉnh trưởng Triệu và Từ Bái, tất cả đều đã muộn màng. Chỉ là ông ta cũng không rõ tình thế khó khăn này phải giải quyết thế nào?

Lập tức Trần Bảo Tề gọi điện thoại cho Triệu Thu Hoa. Ở trong phòng làm việc của Trần Bảo Tề, La Hiểu Thiên cũng gọi điện thoại cho Hồ Lâm, tường thuật lại chuyện này.

*************************

Từ sau khi hạng mục vòng tròn trung tâm thương mại Tân Giang bị Thẩm Hoài cài bẫy, Thích Tĩnh Dao còn tưởng rằng trong thời gian ngắn này Hồ Lâm sẽ không có hứng thú tiếp tục bước trên con đường thổ địa của Đông Hoa. Nghe thấy buổi trưa Hồ Lâm muốn tới Đông Hoa, trong điện thoại cô cũng không tiện thăm dò truy vấn điều gì, đợi đến khi mặt trời xuống núi, liền ở huyện lái xe đi ra.

Theo kế hoạch đề xuất phát triển nền công nghiệp trăm tỉ của Trần Vĩ Lập, bọn họ bên này chỉ là giúp đỡ một ít công việc, cho dù biết sáng nay Vương Vân Thanh trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Bái liên hệ, ngay từ lúc bắt đầu Thích Tĩnh Dao cũng chỉ cho rằng hơn một tháng nay Thẩm Hoài giả vờ si ngốc, mục đích chủ yếu là để cho Trần Binh tiếp nhận vị trí Bí thư huyện Hà Phổ của hắn.

Thích Tĩnh Dao đã từng hy vọng hão huyền đến Hà Phổ đảm nhiệm chức vụ đứng đầu, nhưng ở huyện Hà Phổ một năm qua, cô cũng nhận thức được tình thế ở Hà Phổ cô không thể kiểm soát được, miễn cưỡng muốn tranh giành vị trí Bí thư huyện Hà Phổ, cho dù tranh giành được, cũng là tự đem mình lên trên lò nướng chín, tâm tình buông bỏ thờ ơ, cô cũng không đặc biệt quan tâm chuyến đi hôm nay của Phó bí thư tỉnh Từ Bái ở Đông Hoa.

Thích Tĩnh Dao lái xe đuổi tới Nam Viên, nhìn thấy đám người Phạm Văn Trí, La Hiểu Thiên, Chu Ích Văn, Đới Nghị và Trần Bảo Tề, Ngu Thành Chấn đều ủ rũ mặt mày ngồi ở lầu số tám trong phòng khách, mới ý thức được tình thế so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.

- Chuyện gì vậy?

Thích Tĩnh Dao kinh ngạc hỏi:

- Cho dù ngày mai Vương Vân Thanh đến Đông Hoa để trao đổi chuyện hợp tác khu vực, thì chuyện này đối với chúng ta có chút liên hệ nào chứ?

- Tên họ Thẩm sẽ chung sức hợp tác cùng Từ Bái, chúng ta phiền toái rồi.

Hồ Lâm cắn răng, nói.

- Làm sao có thể?

Thích Tĩnh Dao nói.

- Lần này rõ ràng là đám người Từ Bái gây khó dễ cho Mai thép, tại sao lại thành Từ Bái và Mai thép cùng chung hợp tác?

- Cái bẫy này là Thẩm Hoài đã sớm bố trí tốt, chính là muốn dẫn Từ Bái vào tròng, không thể không hợp tác với hắn.

La Hiểu Thiên khẽ thở dài.

- Thẩm Hoài, nhìn qua người này ngang ngược phá phách, nhưng tâm kế lại thâm sâu, cũng giống Từ Bái là loại người chủ nghĩa thực dụng, trong mắt lão chỉ có lợi ích, mà vô ân.

- Coi như là hắn muốn cùng hợp tác với Từ Bái, dùng tâm kế bỉ ổi dụ Từ Bái vào tròng, Từ Bái là Phó bí thư tỉnh ủy, thật sự không có một chút nóng nảy, liền bị mắc câu hắn ư?

Thích Tĩnh Dao vẫn cảm thấy không thể tin nổi chuyện này.

- Mồi câu đủ cám dỗ người ta là được rồi.

Phạm Văn Trí khẽ thở dài.

Bình Luận (0)
Comment