Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1035 - Chương 987: Nhà Mới.

Chưa xác định
Chương 987: Nhà mới.

Nói là nhân dịp hai ngày này để chuyển đồ đạc đến Từ Thành mà không làm phiền đến người nào, nhưng khi trở về Hà Phổ vốn không có tự do, liên tục có nhiều người tìm đến tận cửa nói lời từ biệt, nếu không có mẹ con Đinh Tú, La Dung hỗ trợ thu dọn hành lý thì Thẩm Hoài cũng không có thời gian tự tay thu xếp đồ đạc.

Ở thành phố, Hà Phổ, Mai Khê, ba ngày ăn bốn bữa tiệc từ biệt, rượu trắng uống khoảng năm cân, tài liệu cầm trong tay cũng không có thời gian nghiên cứu.

Đồ đạc cũng nhờ Trần Đồng đưa lên xe mang về Từ Thành trước, trước khi đi nhìn lại khoảng sân hai năm qua vắng vẻ, trong lòng Thẩm Hoài cũng cảm xúc vạn phần.

La Dung đã là học sinh lớp 11, dường như nổi bật với vẻ bề ngoài tuổi trẻ kiều diễm, thân hình so với hai năm trước lai cao thêm một chút, càng thêm duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng không tỳ vết, ngũ quan xinh xắn giống như một tác phẩm điêu khắc, thật sự là đã trưởng thành.

Cô bé thấy Thẩm Hoài mởi cửa xe phải đi, lưu luyến hỏi: - Em muốn thi đậu đại học Từ Thành, có thể sang thăm anh không?

- Nếu thi vào trường đại học quá kém, anh có thể sẽ không chào đón em. thẩm Hoài cười đùa giỡn.

Anh vẫn rầu rĩ nhìn hàng hiên trống trơn một chút, Cẩn Hinh hôm nay tới trường học, hơn một năm nay ở gần nhau một bức tường nhưng chung quy lại không có chuyện gì phát sinh tại nơi này.

Thẩm Hoài vẫy tay từ biệt mẹ con Đinh Tú, La Dung, ngồi vào trong xe bảo lái xe lái vào trong sân, lấy camera chụp được một tấm ảnh, nói với Đỗ Kiến, Vương Về Thành: - Thành Di không có thời gian về nước, nhất định bảo tôi chụp cho một tấm ảnh lưu niệm. Sau đó lấy chìa khóa phòng đưa cho Đỗ Kiến nói: - Tôi đây phải nói lời từ biệt với Hà Phổ rồi.

- Nhà ở thật sự có thể để đó, Bí thư Thẩm khi nào trở về cũng có thể ở lại. Đỗ Kiến nói.

- Không cần phải như vậy. Thẩm Hoài cười nói: - Tôi muốn trở về thì đến chỗ lão Đỗ, đến chỗ Vệ Thành làm khách chẳng phải giống nhau sao?

- Có muốn đi xung quanh cảng một vòng không? Vương Về Thành ngồi ở ghế phụ quay đầu lại hỏi.

- Lần này không được. Thẩm Hoài cười nói: - Thực sự không cần giống như sinh ly tử biệt, tôi còn làm thành viên của Ban lãnh đạo khu kinh tế phát triển Hoài Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về đây.

- Tài chính năm nay của Đông Hoa thu vào đột phá so với trước kia là mười tỷ, hội nghị công tác kinh tế vào cuối tháng rất nhiều người hi vọng không biết khi nào có thể đột phá ba mươi tỷ, năm mươi tỷ. Lúc này tỉnh lại đột nhiên điều anh đi, đa số mọi người đều rất bất ngờ, khó hiểu - Đỗ Kiến nói.

Thẩm Hoài cười nói: - Sau khi tôi đi khỏi, mọi người cũng không cần lo lắng sự phát triển của Đông Hoa sẽ bị chậm lại.

- Dưới Đông Hoa là Mai Khê và Tân Phổ, mà Mai Khê và Tân Phổ đều là một tay Bí thư Thẩm tạo nên, cho dù sau này Đông Hoa tiếp tục phát triển hơn nữa, cũng là bọn họ phải giẫm lên bờ vai của Bí thư Thẩm mà đi lên. Đỗ Kiến một đời lão luyện mặc dù đã sớm biết Thẩm Hoài nhất định sẽ phải rời khỏi, nhưng thực sự đến giờ phút này, cảm xúc trong lòng khó có thể kiềm chế được. Trước kia Đỗ Kiến cùng một số người khác đều hi vọng Thẩm Hoài có thể kiêm nhiệm chức vụ bí thư huyện Hà Phổ và ủy viên thường vụ thành ủy tiếp tục chủ quản tại Đông Hoa, dẫn dắt toàn bộ mọi người đem Đông Hoa tiến đến hào quang rực rỡ.

Vương Vệ Thành bọn họ còn ít kinh nghiệm, tương lai sau này vẫn tập trung xoay quanh sự phát triển của Thẩm Hoài, nên không rầu rĩ, Đỗ Kiến hai năm nữa sẽ về hưu nên đương nhiên cảm giác sâu hơn một chút.

Thẩm Hoài bảo Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành đưa anh đến Mai Khê hội ngộ cùng Tôn Á Lâm, và cùng Tôn Á Lâm đi Từ Thành, không làm phiền lái xe đưa anh đi một quãng đường xa như vậy.

Công ủy sắp xếp chỗ ở cho Thẩm Hoài ở Hồ Nguyệt Nha, là một khu nhà ở trong khu nhà cao tầng bên hồ.

Một khu nhà có bốn tầng, mỗi hành lang trái phải tổng cộng có bốn khu nhà. Tuy nhiên Thẩm Hoài ở hành lang này, ba hành lang khác nhìn có vẻ bình thường không lọt mắt, đằng trước có mấy vết lốp xe nghiền nát.

Chỗ của Thẩm Hoài là tầng thứ ba, bốn.

Nhà ở diện tích không lớn, hai tầng cộng lại ước chừng khoảng 160-170m, phòng bếp lầu dưới, nhà ăn, phòng tiếp khách cùng với phòng người giúp việc, tầng trên là hai phòng ngủ thêm một thư phòng, đồ nội thất đầy đủ hết.

Đẩy cửa thư phòng ra, còn có một khu hoa viên nhỏ, dùng cây đáp thành một giàn trồng hoa, còn gắn thêm thủy tinh công nghiệp lên trần nhà, ngoài sân thượng chính là tường thành của hồ Nguyệt Nha, hướng mắt nhìn ra, phong cảnh đều vô cùng hợp lòng người.

- Làm quan cũng thật tốt.

Tôn Á Lâm kéo ghế ngồi cạnh giàn hoa, ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh đẹp của hồ Nguyệt Nha, cảm khái nói: - Ở Từ Thành không có nhiều khu nhà cấp cao có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy. Căn nhà này là do tập đoàn Hoa Tân lén lấy lòng các lãnh đạo đó, người ngoài cho dù có tiền cũng không mua được đâu.

Thẩm Hoài nhún vai cười nói: - Cô đến đây giúp tôi thu dọn đồ đạc hay là tới để phát biểu cảm nghĩ thế?

- Trần Đan đâu rồi Tôn Á Lâm tò mò hỏi: - Anh phải chuyển nhà, cô ấy trốn ở đâu rồi hả?

- Cô ấy mấy ngày nay ở Yến Kinh, cũng không biết cô ấy ở Yến Kinh để làm gì. Thẩm Hoài nói. Anh không biết Trần Đan ở Yến Kinh để làm gì, anh từ nước Pháp trở về, nghỉ ngơi tại Yến Kinh hai ngày, nhưng gặp không ít người tại Yến Kinh, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng chưa gặp mặt Trần Đan một lần nào.

Trần Đồng chỉ mang đồ đạc tới, sợ làm loạn tư liệu của Thẩm Hoài nên bọn họ đem các hộp chứa đồ đạc để ở dười phòng khách rồi rời đi, không đem đồ đạc phân loại rồi chuyển lên lầu, phải đợi Thẩm Hoài trở về thu dọn lại.

Thẩm Hoài cũng không có nhiều quần áo, nhưng hơn hai mươi hộp carton chứa đầy các tài liệu phải mang lên lầu để chỉnh lý và sắp xếp ngăn nắp, Tôn Á Lâm thẳng thắn ngang ngược nói: - Tôi nhớ ra rồi, công ty tôi bên kia buổi tối còn có việc, bữa cơm tối cũng không thể ăn cùng anh đươc..

- Cô muốn đi, sau này đừng đến nữa. Thẩm Hoài uy hiếp nói.

- Hay là tôi phái hai thư kí xinh đẹp tới giúp anh, tuyệt đối hợp gu thẩm mỹ của anh, tôi bảo các cô ấy mặc váy siêu ngắn, chỉ che được cái mông, thế nào? Tôn Á Lâm chỉ mong mình có thể thoát thân, đưa ra điều kiện nói.

- Công việc cũng không nhiều, nhanh chóng làm việc, hay là cô muốn thay quần ngắn cũng được, tôi sẽ chờ một lúc nhân lúc về nhà xem. Thẩm Hoài để Tôn Á Lâm ở lại chỗ này, để cô thu dọn đồ đạc trước, anh còn đi đến Ký túc xá tại Ngân hàng nhân dân tỉnh để đưa đồ đạc của Thành Di di chuyển đến.

Thẩm Hoài muốn để cho Tôn Á Lâm mặc váy ngắn thu dọn phòng chung quy không thể thực hiện được, nhưng Tôn Á Lâm để tiện cho công việc cũng cởi áo khoác ra, chỉ mặc trên người áo len mỏng bó sát, eo nhỏ chân dài, cặp mông đầy đặn vểnh lên đi lại khắp phòng nhìn rất đẹp mắt, cũng khiến cho trong lòng Thẩm Hoài thấy ngứa ngáy.

Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm cố gắng thu dọn phòng xong thì đã khoảng mười giờ.

Vì để tiết kiệm thời gian, Thẩm Hoài từ ký túc xá Ngân hàng tỉnh trở về đã mua hai phần bánh nướng Tonga, đến nửa đêm hai người đã cực kì đói bụng, nhưng tủ lạnh lại trống không, hai người mệt mỏi đến độ hai chân nhũn ra, không ai muốn lúc này lại lái xe đi kiếm đồ ăn.

- Bản cô nương đời này chưa trải qua nhiều công việc như vậy Tôn Á Lâm cả người đau nhức gối lên đùi Thẩm Hoài, kéo tay anh đặt lên vai rồi nói: - Mau đấm bóp vai bản cô nương đi.

Thẩm Hoài giơ tay bắt lấy vai mềm mại của Tôn Á Lâm nắn bóp. Tôn Á Lâm thoải mái được thả lỏng cười híp mắt, khen anh nói: - Anh thật sự rất có tài nha. Cô xoay người nằm sấp xuống bảo Thẩm Hoài tiếp tục.

Tôn Á Lâm mặc một chiếc quần dài ôm sát lấy thân, khiến cho hai chân của cô thon dài cực kỳ, cái mông đầy đặn như gò đất đồng thời nhô lên, đến vòng eo lại thu lại hoàn mỹ vô cùng, Thẩm Hoài lại tiếp tục nắn vai cho Tôn Á Lâm, chậm rãi nắn tới eo lưng, hướng mắt tới nhìn cái mông đẫy đà, đặt tay ở phía trên tìm kiếm thắt lưng nhưng lại sợ Tốn Á Lâm dùng bạo lực với anh, chỉ có thể bỏ qua cái mê người kia cánh tay chuyển qua bắp đùi cô nắn bóp thịt giảm bớt đau nhức.

Tôn Á Lâm mặc dù kiên trì tập thể dục trong một thời gian dài, bắp đùi cơ thể cô rắn nhưng không cứng ngắc, có một cảm giác đàn hồi rất tốt, Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm nhắm mắt như ngủ, ngón tay không tự chủ di chuyển lên trên bẹn của Tôn Á Lâm, tức thì Tôn Á Lâm nhấc chân dài đá Thẩm Hoài ngã trên ghế salong.

Tôn Á Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn qua người Thẩm Hoài nói: - Anh thành thật một chút được không?

- Lần trước nhìn thấy Dương Lệ Lệ mát xa cho cô cũng ấn tới như vậy, tôi không phải là sợ hầu hạ cô không được tốt hay sao? Thẩm Hoài lần lượt xoa lưng của Tôn Á Lâm không biết xấu hổ nói.

Tôn Á Lâm giơ tay véo Thẩm Hoài một cái, chỉ cho phép anh thay mình bóp vai không cho tay của anh sờ soạng những chỗ khác.

Một lát sau hình như mệt mỏi và đau nhức đã thuyên giảm, Tôn Á Lâm đứng lên khỏi ghế sô pha nói: - Tôi đi về đây.

- Cô về, cô về đâu? Thẩm Hoài hỏi. Anh không biết Tôn Á Lâm có nơi ở tại Từ Thành.

- Tổng giá trị tài sản của bản cô nương lên đến mười hai tỷ, nghỉ ngơi ở đâu còn phải khiến anh lo lắng hay sao? Tôn Á Lâm khinh thường liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, cũng không nói cho anh biết sẽ nghỉ ngơi ở đâu, cầm lấy chìa khóa xe liền đi xuống lầu.

Thẩm Hoài kinh ngạc, không ngờ buổi tối cô không muốn ngủ ở trong này.

Sáng hôm sau, Thẩm Hoài tỉnh dậy nhìn bầu trời thấy không khí thoáng đãng, bò ra khỏi giường và chạy nửa vòng quanh hồ Nguyệt Nha, hơi nóng bốc lên ở sạp hàng ăn sáng bên dưới chân tòa nhà, anh lập tức mua một bát bún thang chua cay về làm bữa ăn sáng, sau đó thong thả đi về nhà.

Ra khỏi nhà chạy bộ nên không thấy được dưới nhà có một chiếc xe, khi về nhìn thấy dưới nhà có một chiếc Nissan màu đen dừng ở đó.

Người bên trong nhìn thấy Thẩm Hoài chậm rãi trở về, đẩy cửa xe ra nghênh đón, là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, vội vã bỏ mũ lưỡi trai xuống, cung kính hỏi: - Anh là Bí thư Thẩm?

- Đúng vậy, anh là ?

Thẩm Hoài nghi hoặc nhìn chằm chằm đánh giá người trước mặt, không biết là ai. Hai ngày trước anh đã cố ý nói với Tô Bình không muốn y tiết lộ địa chỉ của anh ra ngoài.

- Tôi là lái xe Triệu Hồng Quân, trưởng phòng Tô nói Bí thư Thẩm buổi sáng còn muốn tới công ủy, bảo tôi lái xe đến đón anh. Triệu Hồng Quân nói.

- Ồ. Thẩm Hoài gật đầu. Lúc này mới biết được người thanh niên trước mặt là lái xe do Tô Bình sắp xếp, là do anh đã suy nghĩ quá nhiều nói: - Anh lên nhà ngồi đi, tôi dội nước một cái, thay quần áo là xong rồi.

- Tôi ở trong xe chờ anh. Triệu Hồng Quân nói, nếu không có phân phó đặc biệt khác, lái xe làm sao có thể tùy tiện vào nhà lãnh đạo?

Bình Luận (0)
Comment