Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1034 - Chương 986: Xả Thân Cứu Con Gái.

Chưa xác định
Chương 986: Xả thân cứu con gái.

Dư Vi sau khi lên xe lửa đã đem áo khoác cởi ra, bên trong mặc bộ quần áo nhìn không biết là chất liệu gì, áo sơ mi đen bóng loáng lộng lẫy, dịch sang xem tin nhắn của Thẩm Hoài, khuôn ngực đầy đặn kề sát với cánh tay của Thẩm Hoài. Thẩm Hoài sau khi lên xe cũng cởi áo khoác để ở đầu gối, mặc áo len sợi bên trong, cách lớp áo len sợi khuôn ngực mềm mại hương thơm đầy cõi lòng cảm giác như đang mời gọi anh, khó có thể kiềm chế. Mà khi Dư Vi dịch lại gần vài tia tóc dài buông xuống rơi vào cổ anh càng khiến cho anh ngứa ngáy.

Thẩm Hoài biết Dư Vi có hành động như vậy là không có ý tốt, có dụng ý riêng nhưng bên cạnh một phụ nữ quyến rũ xinh đẹp chơi trò khiêu khích như có như không cũng khiến cho anh cảm nhận được kích thích khách thường, không vạch trần cũng không cố gắng né tránh, đưa điện thoại di động cho Dư Vi nói: - Cô nói chuyện với Khấu Huyên đi.

Dư Vi nhân điện thoại của Thẩm Hoài nhắn lại một tin nhắn: - Là mẹ đây..

Tín nhắn sau khi gửi đi liền giống như đá chìm xuống đáy biển không thấy nhắn lại nữa.

Đợi một lúc lâu không thấy Khấu Huyên đáp lại, Dư Vi vén tóc ra sau tai, nhìn như ngượng ngùng nói: - Khấu Huyên vẫn không hiểu được tôi năm đó thực ra cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Lúc này ở giữa lối đi có phụ nữ trung niên, có lẽ do đứng quá vất vả nên thương lượng với cô gái trẻ ôm đứa con nhỏ cho ngồi xuống ké ghế tựa, nhưng chẳng được bao lâu thì bản thân lại bắt đầu phải chịu chen chúc.

Chỗ ngồi của Thẩm Hoài ngồi ba nhưng lại phải chen bốn người ngồi, người phụ nữ trung niên mông lại rất lớn, mà ở đứa con của cô gái trẻ lại ngồi trền đùi của mẹ nó bò đi bò lại, Thẩm Hoài chỉ có thể ngồi chếch người càng áp sát gần hơn vào chỗ của Dư Vi.

Thẩm Hoài cũng không có hứng thú với nỗi đau năm đó Dư Vi vứt bỏ chồng con, nhưng đi chung đường vất vả, hơn bốn giờ đồng hồ chịu chật chội nếu không có đề tài để giết thời gian cũng khó, nghiêng người nhìn khuôn mặt mê người của Dư Vi nói: - Cô bé còn nhỏ không hiểu chuyện, qua vài năm nữa Khấu Huyên có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Dư tổng.

- Dư Vi lại có vài sợi tóc rối rơi xuống gương mặt nõn nà như ngọc, đồ trang sức đơn giản trang nhã, mắt sáng đôi lông mày thanh tú, thẳng dưới sống mũi thanh tú là đôi môi kiều diễm như nhuộm, gò má giống như là thiếu nữ đẫy đà và điệu bộ thướt tha chín chắn mà thiếu nữ không có, ẩn náu bên trong đôi môi đỏ mềm mại là hàm răng trắng như tuyết, giọng nói thì âm nhu dịu dàng, Dư Vi đúng thật là một người gần bốn mươi tuổi trưởng thành đạt được giới hạn cao nhất, Thẩm Hoài thầm than: "Người đàn bà như vậy không biết đã khiến cho bao nhiêu đàn ông khổ sở theo đuổi để có thể cùng cô ta một đêm vui vẻ"?

Cho dù biết Dư Vi tâm tư khó lường, nhưng người đẹp ngay cạnh sườn, đi chung đường thực sự giống như "phi toa tự tiến", nhìn ra ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, cũng đã đến Đông Hoa rồi.

- Dư tổng có tài xế đến đón không? Thẩm Hoài nhìn phía trước người người nhốn nháo, lữ khách đều đã ra lối đi tới hai bên thùng xe để chuẩn bị lấy hành lý, quay đầu lại hỏi Dư Vi.

Dư Vi dịu dàng nói: - Vẫn chưa liên hệ với ai, tuy nhiên nếu không có lái xe đến đón tôi cũng không bị lạc được, Bí thư Thẩm lát nữa cũng về Mai Khê phải không?

- Nếu cô muốn về Mai Khê chúng ta cũng có thể cùng nhau chen chúc trên xe buýt trở về - Thẩm Hoài nói.

- Vậy tôi cùng Bí thư Thẩm đi, tôi còn không biết phải đón xe như thế nào? Dư Vi nói

Thẩm Hoài cũng không có hành lý gì, nên cùng Dư Vi theo dòng người đông đúc ra khỏi trạm, nhìn thấy Tôn Á Lâm về nước hai ngày trước đang đứng ở chỗ soát vé nghển cổ ngóng nhìn.

Thẩm Hoài nhanh chân bước lại nói: - Sao cô lại có lòng tốt lái xe đến đón tôi thế?

- Anh thử nói xem? Tôn Á Lâm liếc thấy Dư Vi ở phía sau, giọng điệu khinh thường nói.

- Tôn tổng tới đón Bí thư Thẩm à? Dư Vi đi tới nhẹn nhàng cười chào hỏi Tôn Á Lâm

- Có người nói có con hồ li tinh cầu linh hồn nhỏ bé của Thẩm Hoài đi, lại không biết là ai, tôi rất tò mò, liền thuận đường sang đây xem náo nhiệt, chứ nào có tâm tư với tên khốn này.

Tôn Á Lâm nhìn thấy Dư Vi, giọng điệu khó chịu miệng lưỡi sắc bén, nói: - Sao lần này Dư tổng cũng ngồi xe lửa về Đông Hoa thế?

Dư Vi dù da mặt có dày nhưng khi Tôn Á Lâm nói như vậy cũng đỏ mặt lên, không tiếp tục chịu mất mặt nữa, ngay tại cửa ra khỏi trạm nói với Thẩm Hoài: - Bí thư Thẩm được thăng chức tôi chưa có cơ hội chúc mừng, lần sau nếu có cơ hội đến Từ Thành, tôi đặc biệt đến thăm hỏi anh. Những năm gần đây ngành đóng tàu Bảo Hòa có thể vượt qua khó khăn quả thực đã được sự quan tâm của Bí thư Thẩm

Thẩm Hoài và Dư Vi chia tay, thấy Dư Vi đã đi ra ngoài, anh cùng Tôn Á Lâm đi tới phía đông của bãi đỗ xe nói: - Chỉ một mình cô đến thôi sao?

- Khấu Huyên ở trong xe đợi lâu rồi, cô bé ghê tởm khi thấy ý đồ của mẹ cô bế với anh cho nên không xuống. Tôn Á Lâm nói.

Giờ Thẩm Hoài mới biết Tôn Á Lâm mới về nước hai ngày trước đã ở cùng với Dương Lệ Lệ và Khấu Huyên.

- Dư Vi có thể có ý đồ gì với tôi chứ? Thẩm Hoài cười nói, tự mình bác bỏ.

Ngành đóng tàu Bảo Hòa đã vượt qua giai đoạn khó khăn, gần một năm qua công việc đã có khởi sắc, đặc biệt sau khi hoàn thành xưởng đóng tàu ở Tây Pha Áp, nhận được vài đơn hàng lớn, hồi phục lại mười tỷ đô la Hồng Kông. Nay địa vị của Dư Vi ở Cô gia và ngành đóng tàu Bảo Hòa đã vững chắc.

Dư Vi nắm giữ mười tỉ đô la, có thể nói là một trong những phụ nữ quyền lực nhất, trên người Thẩm Hoài có đồ vật gì để cho cô ta có ý đồ thật không nhiều.

- Anh ngốc thật thật hay giả vờ ngốc đấy? Tôn Á Lâm đi qua liếc mắt Thẩm Hoài: - Người ta dùng mọi biện pháp cũng không thể cướp Khấu Huyên từ trong tay anh đi, chỉ có thể là xả thân cứu con gái

- Cô suy nghĩ quá nhiều rồi. - Thẩm Hoài nói

- Là tôi suy nghĩ nhiều? Ánh nói xem, họ Dư kia dùng thủ đoạn gì để có thể cướp Khấu Huyên từ bên cạnh của anh? Tôn Á Lâm đứng lại, xoay người nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười hỏi: - Cô ta làm như vậy chẳng phải là có ý muốn với anh sao, anh còn ỡm ờ? Đàn ông các anh thật là xấu xa.

- Cái đó với tôi có quan hệ gì? Thẩm Hoài kêu oan nói: - Sao cô không nói cô ta ngay từ đầu chỉ muốn lợi dụng tôi thôi.

- Trong lòng anh hiểu được là tốt rồi. Tôn Á Lâm đi qua liếc mắt Thẩm Hoài nói: - Nếu anh thật sự muốn cùng lên giường với con hồ ly tinh này, Khấu Huyên nhất định sẽ hận hai người cả đời.

Thẩm Hoài cười khổ nói: - Tôi thực không ngờ cô ta sẽ dùng loại thủ đoạn này, bức ép Khấu Huyên. Hi vọng Khấu Huyên sẽ sớm cùng họ Dư kia giảng hòa, tôi có thể bớt vất vả.

- Không biết anh có bao nhiêu vất vả. Tôn Á Lâm lấy giọng điệu lý giải lòng đàn ông nói: - Nói thật con hồ ly tinh này đúng là một người phụ nữ đẹp, anh nhìn dáng vẻ bước đi của cô ta, eo õng ẹo, xinh đẹp tuyệt trần, chân và mông thì căng tròn mà không lỏng lẻo, đều là phong cách mà đàn ông các anh thích. Nếu cô ta thật sự muốn kéo anh lên giường, thiên tài cũng không tin anh có thể thoát được.

- Tôi không thảo luận vấn đề này với cô.. Thẩm Hoài ngăn không cho Tôn Á Lâm nói tiếp, không muốn tranh luận vấn đề này, cảm thấy kỳ lạ hỏi cô: - Một lái nữa chúng ta về Du Sơn à?

- Không ai mời anh, anh đi Du Sơn làm cái gì?

Thẩm Hoài thở phào, nếu Dương Lệ Lệ muốn gặp anh, Khấu Huyên sẽ kéo Dương Lệ Lệ đến nhà ga tách anh ra.

Đi đến bãi đỗ xe, Khấu Huyên ngồi ở trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực, đôi mắt đen nháy thâm thúy, cảm xúc phức tạp nhìn Thẩm Hoài không nói gì.

- Trong đầu em lại nghĩ cái quái gì vậy? Thẩm Hoài mở cửa xe, giơ tay vỗ vào đầu Khấu Huyên.

- Chị Dương và Tôn tổng đều nói trong lòng đàn ông rất xấu xa. Khấu Huyên cúi đầu nói.

Tôn Á Lâm nghe xong cười ha hả. Thẩm Hoài không nói gì thúc giục Tôn Á Lâm mau lái xe tìm địa điểm ăn tối, đã hơn bảy giờ, bụng của anh đã đói lắm rồi.

Tôn Á Lâm đem chìa khóa xe ném cho Thẩm Hoài, bắt anh lái xe.

Thẩm Hoài ngồi trên xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, rẽ vào ngã rẽ của trạm xuất, thấy Dư Vi chân đi giày cao gót ở phía trước, không gọi lái xe đến đón cũng không gọi taxi rời khỏi nhà ga.

Thẩm Hoài qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Khấu Huyên, thấy sắc mặt cô gái rất phức tạp, anh lái xe chậm lại nhưng cũng không dừng hẳn.

Sắp sửa vượt qua Dư Vi, Khấu Huyên lên tiếng nói: - Anh dừng xe.

Thẩm Hoài phanh xe lại, mở cửa xe xuống nói với Dư Vi: - Dư tổng lên xe đi, chúng tôi vừa đúng lúc cũng trở về Mai Khê.

- Vậy thì đúng lúc quá. Dư Vi cười nói, liếc mắt thăm dò phản ứng của Khấu Huyên.

- Dư tổng không bảo lái xe tới đón, một mình đi ra ngoài, không phải muốn đi nhờ xe chúng ta à. Tôn Á Lâm khoanh tay trước ngực, đầy hứng thú châm chọc sự giả tạo của Dư Vi.

Dư Vi làm sao lại có thể vì câu nói mỉa mai của Tôn Á Lâm mà bỏ đi chứ, cô thấy Khẩu Huyên không có ý cự tuyệt cô lên xe, liền vui sướng mở cửa xe ngồi vào, cũng không dám nói chuyện cùng Khấu Huyên, cười cùng Tôn Á Lâm nói: - Vẫn là Tôn tổng biết được tâm sự của tôi, có điều không lẽ Tôn tổng ngay cả một chuyến xe cũng cho tôi đi nhờ, nỡ lòng bỏ ta đi bộ, vậy tôi xin mời Tôn tổng, Thẩm bí thư đi ăn cơm

Tôn Á Lâm cũng không có hứng thú đấu miệng với Dư Vi, nghiêng người nói: - Hai mẹ con các người mới đoàn tụ, tôi và Bí thư Thẩm không làm phiền hai người.

Dư Vi không chắc chắn liếc mắt nhìn Khấu Huyên. Khấu Huyên cắn môi nói: - Mẹ không cân lo lắng chuyện của tôi và Thẩm Hoài. Khấu Huyên có ngụ ý rằng cùng Dư Vi ra ngoài ăn cơm cũng không có vấn đề gì, không muốn Dư Vi bất chấp không từ thủ đoạn.

Thẩm Hoài nghe xong da đầu run lên, hung tợn trợn mắt nhìn Khấu Huyên: - Tôi và em thì có quan hệ gì?

Dư Vi chỉ cần thái độ của Khấu Huyên so với trước kia có một khe hở, tự nhiên không hi vọng Khâu Huyên có thể lập tức đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô, cười mỉa nói: - Tôi biết tôi mà người mẹ rất không xứng đáng, con muốn làm gì, mẹ làm sao giám quản?

Thẩm Hoài thấy có chiếc Mercedes theo sau liền hỏi Dư Vi: - Tài xế của Dư tổng rảnh rỗi vậy sao?

Dư Vi không ngờ một chút mánh khóe bị lật tẩy, cười nói: - Tôn tổng, bí thư Thẩm đều là người bận rộn, tôi cùng Khấu Huyên sẽ không làm phiền hai người nữa.

Nhìn Khấu Huyên theo Dư Vi xuống xe, Thẩm Hoài thở phào nhẹ nhõm một hơi hỏi Tôn Á Lâm: - Buổi tối tôi còn muốn gặp mặt Vương Vệ Thành, cô có thể đi giúp tôi không?

Tôn Á Lâm lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú nói: - Cả ngày đều mệt công việc ở công ty, đúng rồi, anh đang ở Từ Thành, có định ở lại đó hẳn không?

Bình Luận (0)
Comment