Thẩm Hoài bảo lái xe của Hùng Văn Bân lái xe đưa anh đến nhà ga, đi đến đại sảnh lại gặp Dư Vi cùng hai nhân viên đi cùng ra, hai người đều sửng sốt.
- Bí thư Thẩm đi đâu vậy? Dư Vi vẫn chưa hết ngạc nhiên, gặp Thẩm Hoài quần áo giản dị, đi một mình đến đại sảnh nhà ga mua vé, không phải đến đón người cũng không phải đến tiễn đưa, nói vậy thì một mình ngồi tàu hỏa đi đâu.
Cùng ở phòng chờ mua vé, Thẩm Hoài nghĩ thầm Dư Vi có lẽ là đưa khách ngồi tàu hỏa rời khỏi Từ Thành, cười nói: - Tôi ngồi tàu hỏa về Đông Hoa, Dư tổng đến đây để tiễn khách hả?
- Có một vị khách có chứng sợ máy bay nên phải ngồi tàu hỏa về Yến Kinh, tôi đến đây tiễn họ. Dư Vi cười nói: - Buổi chiều tôi cũng có việc phải đi Đông Hoa, Bí thư Thẩm ngồi xe của tôi cùng đi đi.
- Thi thoảng đi một chuyến tàu hỏa coi như là để thử nghiệm. Thẩm Hoài cười từ chối nói: - Nếu Dư tổng có thời gian cũng có thể ngồi tàu hỏa thể nghiệm một chút.
Thẩm Hoài ở đại sảnh phòng chờ tạm biệt Dư Vi, đi vào trong tiếng hỗn loạn của đại sảnh phòng vé.
Trước cửa sổ mua vé có người xếp hàng kéo dài đến 30-40m, người lớn trẻ con, bao lớn bao nhỏ, có một số người ngồi cạnh góc sàn nhà, cũng có con buôn vé xen kẽ ở giữa, thỉnh thoảng kéo trong đội ngũ những người xếp hàng lôi ra một hai người để giao dịch, nhân viên bảo vệ phòng vé đối với việc này ngoảnh mặt làm ngơ.
Thẩm Hoài xếp hàng trong đội ngũ dần dần di chuyển về phía trước. Cũng may anh tới nơi vừa đúng lúc, một ngày có hai chuyến vận chuyển khách, chuyến đầu tiên hơn nửa tiếng nữa sẽ xuất phát; Thẩm Hoài lấy tiền di chuyển dần lên muốn mua một tấm vé ngồi.
- Bí thư Thẩm, anh giúp tôi mua một tấm vé nhé.
Thẩm Hoài đang định nhận tờ vé tàu hỏa từ tay người bán vé, nghe được tiếng của Dư Vi ở phía sau, quay đầu lại đã thấy cô từ phía sau chạy tới.
Thẩm Hoài không hiểu vì sao Dư Vi lại bảo anh mua thêm một tấm vé, nhưng đằng sau có một ông lão đang chờ anh tránh ra, anh không kịp hỏi cẩn thận, trước hết bảo người bán vé lấy thêm một tấm vé ngồi cứng.
Từ trong đội ngũ xếp hàng mua vé đi ra, Thẩm Hoài gặp Dư Vi chạy tới thởi hồng hộc, ngực đầy đặn cánh tay cầm áo khoác sang trọng, cô dừng bước nhưng lại có chút run rẩy, anh đưa cô vé tàu hỏa nói: - Không phải vì lời nói của tôi mà Dư tổng thật sự muốn thể nghiệm ngồi tàu hỏa đấy chứ?
Dư Vi ôm ngực, điều hòa hơi thở nói: - Mười mấy năm trước tôi rời khỏi Đông Hoa ngồi tàu hỏa từ Từ Thành đến Quảng Nam, đó là lần đầu tiên tôi đi tàu hỏa, sau đó cũng chưa ngồi lần nào nữa. Vừa rồi khi nghe Bí thư Thẩm nói như vậy, tôi thực sự muốn ngồi một chuyến tàu hỏa, nên nhờ Bí thư Thẩm mua giúp một tấm vé, sẽ không đường đột chứ?
Thẩm Hoài thầm nghĩ rằng mười mấy năm trước Dư Vi rời khỏi Đông Hoa có phải là lần bỏ chồng con không?
Anh thấy Dư Vi gạt hai nhân viên đi theo sang một bên, tự nhiên cũng không tin tưởng cô ngồi tàu hỏa là vì thể nghiệm, nhưng đối với ân oán giữa hai mẹ con cô và Khấu Huyên anh thực sự không muốn nhúng tay vào, coi như không biết gì cả, cùng Dư Vi đi về hướng phòng đợi tàu hỏa.
Trong đại sảnh phòng chờ tàu hỏa lại càng hỗn loạn, cái ghế được bọc màu xanh da nhân tạo, các lữ khách hoặc là hưng phấn hoặc mệt mỏi hoặc là đờ đẫn, hoặc ngồi hoặc nằm, hoặc túm năm tụm ba nói chuyện trên trời dưới biển, tất cả đều nhìn chằm chằm hành lý của mình, cũng có một vài khuôn mặt dơ bẩn của trẻ con lẫn trong đám người lần lượt ăn xin từng người.
Thẩm Hoài thấy đôi mi thanh tú của Dư Vi nhíu lại, đoán rằng có lẽ cô sớm đã quên tình hình hỗn loạn tại nhà ga.
Tuy rằng đại sảnh phòng chờ cũng có thể có một chút không gian riêng nhưng xung quanh đủ các loại người, những người đàn ông kia, ánh mắt nhìn trên người cô từ đầu đến chân, lộ ra dục vọng muốn đem quần áo của cô lột sạch, nhìn làm cho người ta dựng tóc gáy.
Dư Vi không sợ hãi cũng không đi tìm rắc rối, cùng với Thẩm Hoài đứng ở góc sáng của phòng chờ tàu hỏa.
- Bí thư Thẩm lần này chính thức bị điều đến tỉnh công tác rồi à?
Sau sự kiện say rượu tại Nghi Thành, tuy Thẩm Hoài có trợ giúp Dư Vi đứng vững ở Cố gia, đứng vững ở ngành đóng tàu Bảo Hòa nhưng Dư Vi nói cho cùng độc lập với Mai thép hệ, đồng thời vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh. Cho nên việc bổ nhiệm mới của Thẩm Hoài cũng sẽ không thông báo cho Dư Vi biết.
Dư Vi cũng không biết sự việc Thẩm Hoài hôm nay đã đến Ban Tổ chức tỉnh ủy chính thức báo tên, nhưng nếu cùng ngồi trên một tuyến xe trở về, cũng không còn chủ đề nào để tán gẫu nữa.
- Cứ xem là như vậy. Lần này trở về Đông Hoa là muốn đem đồ đạc đến Từ Thành. Thẩm Hoài nói chuyện phiếm cùng Dư Vi thì thấy trên phía bắc trần nhà thả xuống phía dưới thông tin kiểm phiếu vé, liền kéo Dư Vi còn đang chưa hiểu vì sao tiến về cửa xét vé xếp hàng. Lúc này radio cũng thông báo tin tức kiểm phiếu vé, người ở hai bên ghế dài nhanh chóng đồng loạt đứng lên, nhấc theo bao lớn bao nhỏ, trào ra xếp hàng, nhất thời Dư Vi và Thẩm Hoài bị kẹt trong đội ngũ đó.
Dư Vi vừa rồi đã thấy phòng chờ xe rất hỗn độn nhưng cũng không ngờ đi Đông Hoa lại đông như vậy, trong nháy mắt hai bên kiểm phiếu vé đã có mấy trăm người chen lấn, kinh ngạc hỏi: - Sao lại đông như vậy nhỉ?
- Chuyến tàu hỏa đi Đông Hoa xưa nay vẫn vận chuyển hàng hóa là chính, vận chuyển hành khách một ngày chỉ có ba chuyến. Tuy mất thời gian nhưng giá vé chưa bằng một nửa xe buýt, cho nên người cũng rất đông.- Thẩm Hoài nói.
Người sau chen chúc khiến Dư Vi không thể không đưa tay khoác lên tay Thẩm Hoài mới không bị dính sát vào họ, hỏi:
- Bí thư Thẩm sao lại muốn ngồi tàu hỏa để thể nghiệm?
- Bất kể là làm ăn hay là chức vị, cơ sở đầu tiên và nhu cầu phổ biến nhất là cần phải trực tiếp thể nghiệm mới có thể cảm thụ sâu sắc. Thẩm Hoài nói: - Đương nhiên cũng có người quen tìm hiểu quy luật trên số liệu báo cáo, nhưng đối với tôi mà nói, vẫn chưa đủ trực tiếp.
Dư Vi cười cười, vứt bỏ ân oán cá nhân, nhưng một Thẩm Hoài giữ vững quỹ đạo của Hà phổ, Mai Khê, mấy năm qua cô cũng biết những câu này của Thẩm Hoài không phải nói chỉ cho có mà thôi, mà là dứt bỏ ân oán cá nhân, cô cũng không thể không cảm kích hơn một năm qua Mai thép hệ đã giúp đỡ cô cùng ngành đóng tàu Bảo Hòa.
Mặc dù là hợp tác tất cả mọi người cùng có lợi nhưng Dư Vi cũng hiểu nếu Thẩm Hoài thật sự lòng lang dạ sói sẽ lợi dụng khủng hoảng kinh tế tạo thành cơn sóng nhỏ cùng với sự bấp bênh của cô ở Cố gia, chia cắt ngành đóng tàu Bảo Hòa, Mai thép có khả năng sẽ còn được nhiều lợi ích hơn thế nữa.
Cô cùng ngành đóng tàu Bảo Hòa vượt qua hoạn nạn theo lý mà nói cô phải cảm kích Thẩm Hoài, nhưng nghĩ đến sự việc Thẩm Hoài cùng cô gái Khấu Huyên lại khiến cô như xương mắc vào cổ họng, có sự không thoải mái không nói ra dược, tâm tư rắc rối phức tạp, theo sự thúc đẩy của dòng người bên dưới, cùng với Thẩm Hoài đi đến chố kiểm phiếu vé.
Ở trước cửa soát vé tuy dòng người chen chúc nhưng vẫn có trật tự, qua cửa xét vé đến sân ga, tất cả mọi người đều ôm hành lý vào thùng xe, hơn nữa một số người hành lý thật sự rất khổng lồ, động một chút là chặn tầm nhìn của người phía sau không nhìn thấy gì khiến cho lại càng chen chúc, khó chịu không thể chịu nổi.
Thẩm Hoài và Dư Vi tuy không vội vã chen lên xe nhung cũng bị kẹt giữa dòng người không thể tự chủ được, cả người Dư Vi gần như là dán lên lưng của Thẩm Hoài, cách lớp áo khoác Thẩm Hoài dường như cảm nhận được đỉnh của bộ ngực đầy đặn phía sau lưng mình.
Thân mình Thẩm Hoài hướng sang bên cạnh chống đỡ, kéo Dư Vi lên phía trước hỏi: - Lần này thể nghiệm thế nào?
Không biết là do bộ ngực dán lên lưng của Thẩm Hoài khó chịu hay là do chật chội mệt mỏi nên khuôn mặt trắng noãn của Dư Vi có chút ửng đỏ, cảm giác nhiệt độ nóng lên, rất khó tưởng tượng cô là một người sắp bốn mươi tuổi, khóe mắt xinh đẹp không có một dấu hiệu nào của thời gian, nhìn như một thiếu phụ vừa tròn ba mươi vậy, thở phì phò nói: - Thật sự không ngờ lại đông như vậy.
Người ở phía trước xách theo một túi da rắn, không hiểu bên trog chứa cái gì mà tỏa ra mùi hôi tanh.
Thẩm Hoài cao lớn anh tuấn, cho dù bộ ngực không tránh khỏi phải dán vào lưng của anh nhưng Dư Vi lại cảm thấy đó là hưởng thụ, nếu áp vào người đàn ông trung niên phía trước tóc tai rối bời, quần áo nhiều nếp nhăn, Dư Vi nghi ngờ mình có thể buồn nôn, chỉ có thể tuyệt vọng lùi lại, nhưng áp sát ngực vào Thẩm Hoài thì lại càng áp chặt hơn.
Lần lượt ngực, bẹn đến mông mềm mại, dính rất gần, Thẩm Hoài thật sự là cảm nhận được Dư Vi có cái mông vừa tròn lại vừa vểnh, càng hiếm hơn là không lỏng lẻo một chút nào, đầu Dư Vi thỉnh thoảng ngẫu nhiên vung vẩy mái tóc dài đến cằm của Thẩm Hoài, sát mặt, mùi thơm nức mũi khiến cho Thẩm Hoài nghi ngờ cô nàng này theo anh ngồi tàu hỏa có phải là mang sắc dụ người hay không, anh hít một hơi thật sâu khó khăn lắm mới đè nén lại xao động trong lòng.
Chen lên xe còn đỡ hơn một chút, Thẩm Hoài mua hai vé đều có ghế, Thẩm Hoài để Dư Vi ngồi cạnh cửa sổ còn anh ngồi ở giữa, bên ngoài là một cô gái trẻ, xem ra là một cô gái trẻ tuổi đến Đông Hoa đi làm. Cô gái này tầm hai mươi tuổi, nhưng làn da đen thô ráp, lông mày tán mắt nhỏ, răng nanh hơi vàng, so sánh với Dư Vi tuy rằng đã qua tuổi đẹp nhất của con gái nhưng thật sự là một người đàn bà tuyệt sắc.
Sau khi lên xe Dư Vi lập tức sờ túi xách và di động của cô, Thẩm Hoài cũng nhận vài cuộc điện thoại, đi qua hai trạm Tây Lĩnh, Trần Kiều, lại thêm một số lữ khách, trên xe càng trở nên chật chột chen chúc.
Dư Vi đưa điện thoại cho Thẩm Hoài nói: - Tôi nói với Khấu Huyên, tôi đang ở cùng với anh, nó không tin.
Thẩm Hoài nhìn màn hình điện thoại, Khấu Huyên nhắn tin cho Dư Vi vẻn vẹn là một dấu chấm hỏi, trong lòng biết bà cô này kiên quyết lại đây là muốn mượn anh tiếp cận Khấu Huyên, nhưng anh cũng không tiện nói gì, chỉ cười cười, nói: - Tôi cũng không nghĩ Dư tổng sẽ theo tôi lên tàu hỏa.
Lúc này điện thoại cầm tay của Thẩm Hoài rung lên, Thẩm Hoài mở ra là Dương Lệ Lệ nhắn tin tới: " có phải anh đang ở cùng cô ta trên tàu hỏa?"
Thẩm Hoài kinh ngạc, Dương Lệ Lệ tại sao lại chất vấn anh. Sau khi sự việc đêm đó qua đi, anh trở lại Du Sơn, Dương Lệ Lệ trốn tránh mà không đối mặt nhưng nghĩ đến khả năng lúc này có khi Khẩu Huyên đang ở cùng Dương Lệ Lệ, có thể tin nhắn này là Khấu Huyên mượn điện thoại của Dương Lệ Lệ nhắn tới.
Dư Vi cũng đoán được cười nhẹ nhàng nói: - Khấu Huyên mượn điện thoại di động của Dương Lệ Lệ nhắn tin cho anh.
Thấy Dư Vi dưới người tới xem tin nhắn trên di động, mùi thơm trên thân thể lại bay tới, mà khi cô lên xe đã cởi áo khoác bên trong chỉ mặc một chiếc ao sơ mi đen, bộ ngực chật chội đầy đặn nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Thẩm Hoài khiến cho Thẩm Hoài lập tức cảm thấy đau đầu.