Thẩm Hoài không để ý đến tay Kì Kiến Thành đưa tới, ánh mắt nhìn anh ta dò xét. Bề ngoài nhìn Kỳ Kiến Thành cũng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu xanh thẫm, giày da được lau đến sáng bóng, thân hình cao lớn, đôi lông mày rậm trên gương mặt lớn, tướng mạo cũng coi như là khá khí phách, chỉ là khi anh ta thấy Đường Bảo Thành thì muốn sỉ nhục, lông mày hất ngược mở to mắt, vẻ lỗ mãng hết sức, nhưng khi biết thân phận của Thẩm Hoài chợt trở nên kinh sợ, thật sự không thể tả nổi dáng vẻ buồn cười đó.
Cách đó không xa còn vài người đứng nhìn về phía này, hẳn là đi cùng Kỳ Kiến Thành cũng đỗ xe dưới lầu quảng trường Đông Phương, có lẽ cũng muốn đến đây tìm chỗ ăn cơm.
Thẩm Hoài giận tái mặt, quát lớn:
- Anh nói tôi cất nhắc người khác, luôn chỉ quan tâm mấy lời nói nịnh bợ thôi, lời nói này của anh là có ý gì?
Kỳ Kiến Thành nghiêm mặt đứng đó, anh ta đâu thể ngờ được Phó bí thư công ủy mới nhậm chức vậy mà lại tự mình lái xe, lại còn chở Đường Bảo Thành, Diêu Viễn đi ăn cơm cơ chứ. Vừa rồi anh ta thấy Đường Bảo Thành liền không nhịn được lại gần mở miệng nói mấy lời sỉ nhục, ngẫm nghĩ lại, những câu này bị Thẩm Hoài nghe được cũng chẳng lọt tai chút nào.
Anh ta nói Đường Bảo Thành phải dựa vào việc nịnh nọt cấp trên mới được cất nhắc lên chức, nhưng đề bạt Đường Bảo Thành là Thẩm Hoài, ngoài Thẩm Hoài ra thì còn người nào khác?
Tuy rằng doanh nghiệp công uỷ nhà nước kiểm soát hệ thống đơn vị địa phương không mạnh, nhưng Thẩm Hoài là Phó bí thư công ủy quát anh ta hai câu như vậy, trong lòng Kỳ Kiến Thành thầm than xui xẻo, không nghĩ tới hôm nay lại đen đủi như vậy, không ngờ trực tiếp đá trúng thiết bản, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Phải mất một lúc lâu, Kỳ Kiến Thành mới lấy lại hồn phách sau khi bị Thẩm Hoài quát lớn, cưỡng ép gương mặt nặn ra một nụ cười tươi đi đến, cẩn thận thanh minh cho bản thân mình, nói: - Bí thư Thẩm, anh hiểu nhầm tôi rồi, tôi đây chỉ là nói đùa với lão Đường thôi mà!
- Sau khi Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước được thành lập, là tôi đề cử Đường Bảo Thành phụ trách công tác phòng doanh nghiệp. Về công tác của tập đoàn Nguyên Dã, cũng phải bảo với Đường Bảo Thành trước, có người nói đùa như thế này sao? Ánh mắt Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào Kỳ Kiến Thành, cũng không có ý định bỏ qua cho anh ta.
Mặt Kỳ Kiến Quốc cứng lại lần nữa, khó có thể tin, lơ mơ liếc nhìn Đường Bảo Thành một cái. Trước đó tin tức đều nói Đường Bảo Thành rất được Phó bí thư mới tới coi trọng, lần này có lẽ sẽ kiếm được một ghế trống chức vị Phó phòng, nhưng lại không nghĩ tới việc sau khi Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước được thành lập, Đường Bảo Thành sẽ đến phụ trách công tác phòng doanh nghiệp.
Tuy rằng Kỳ Kiến Thành cũng là hành chính cấp Cục, nhưng sau khi Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước được thành lập đã cải tổ toàn bộ các mặt công tác quan trọng gồm quy hoạch, dự toán, xét duyệt, kiểm toáncủa toàn bộ doanh nghiệp thuộc tỉnh. Nghiêm chỉnh mà nói, cho dù là tổng giám đốc, bí thư Đảng tổ tập đoàn Nguyên Dã thì ở trước mặt Đường Bảo Thành cũng phải lấy lòng một phen, lại có thể cho Kỳ Kiến Thành dùng loại ngữ khí này mà đùa giỡn sỉ nhục được hay sao?
Bị Thẩm Hoài công kích, mặt Kỳ Kiến Thành cười còn khó coi hơn khóc, nhưng ở trước mặt tên họ Thẩm chết tiệt có tiếng tăm lừng lẫy này anh ta lại không dám phất tay áo bỏ đi, chỉ có thể ngượng ngập nghiêm mặt cam chịu lời khiển trách của Thẩm Hoài.
Nhưng trong lòng khiếp sợ cũng không chỉ có vẻn vẹn một mình Kỳ Kiến Thành, Văn Lan ngồi ở sau xe, tất cả mọi người chưa nói đến chuyện danh sách đề cử, đương nhiên cô cũng không biết chuyện lão Đường nhà cô và Diêu Viễn được Thẩm Hoài đề cử sau khi Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành lập thì phụ trách công tác phòng doanh nghiệp và phòng quản lý tài sản, lúc này mới suy nghĩ rõ ràng chuyện vừa mới lên xe, Diêu Viễn đã nói lão Đường nhà cô nên mời khách là có ý gì.
Văn Lan biết việc này, vừa mừng vừa lo.
Vui mừng chính là, cuối cùng lão Đường nhà cô có thể ra khỏi cái nơi thấp kém này, có thể phát triển sự nghiệp mới xán lạn hơn.
Tuy rằng cô và Đường Bảo Thành cũng mới kết hôn hơn một năm, nhưng khi còn là bạn học cấp 3, cô biết rất rõ cuộc sống trưởng thành của Đường Bảo Thành, cũng biết nguyên nhân y vì gia đình và đứa con nhỏ đã từ bỏ chức vụ ở tập đoàn Nghi Điện, bị điều động về doanh nghiệp công ủy nhà nước làm một cán bộ bình thường, mấy năm nay bị chế nhạo không ít, cuối cùng cũng chẳng có năng lực bảo vệ gia đình.
Thậm chí việc cô kết hôn cùng Đường Bảo Thành, tuyệt nhiên là đa số mọi người không coi trọng. Thậm chí đến cả người nhà cô cũng đều phản đối chuyện bọn cô kết hôn, đều nói cô là người chủ trì trên đài phát thanh, bây giờ cũng xem như nhân viên quản lý lớp của tập đoàn Giao Quảng, Đường Bảo Thành không xứng với cô.
Bởi vậy, bao thiệt thòi mấy năm qua của Đường Bảo Thành nay cũng trở thành hư không, hãnh diện, cũng có thể quay trở lại vũ đài nhân sinh phát huy được sở trường của y.
Chỉ có điều trong lòng Văn Lan cũng có sầu lo, cô biết rõ tính cách lão Đường trọng tình nghĩa, chỉ sợ lão Đường sẽ đem cả tính mạng của mình mà bán cho Thẩm Hoài.
Thấy vẻ Kì Kiến Thành nhẫn nhịn chịu đánh chịu mắng, Thẩm Hoài thấy tiếp tục mắng anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ biết anh ta có vẻ quá khắc nghiệt bên dưới rồi, liếc mắt nhìn thấy mấy người đứng chỗ xa xa, sắc mặt căng thẳng cũng hơi dịu xuống, hỏi Kỳ Kiến Thành: - Bọn họ là ai?
- Đều là khách hàng của tập đoàn Phổ Thành và công ty công nghiệp ô tô Bắc Phương. Kỳ Kiến Thành ngó thấy sắc mặt Thẩm Hoài đã hơi dịu lại, cẩn trọng báo cáo: - Hôm nay bọn họ đến là để khảo sát hạng mục hợp tác giữa hai tập đoàn, sự việc vừa mới xong, chủ yếu là khách hàng của bên Bắc Phương muốn đến thành phố một chút, tôi theo bọn họ đến đây ăn một bữa cơm...
Tập đoàn Nguyên Dã và công ty công nghiệp ô tô Bắc Phương đám phán chuyện hạng mục hợp tác, Thẩm Hoài đã sớm biết rõ, hơn nữa trước đây anh định bảo dừng việc này lại, nhưng không biết tại sao tập đoàn Phổ Thành lại đâm một chân tiến vào?
Lông mày Thẩm Hoài hơi nhăn lại, không nghĩ tới tỉnh huống này so với anh tưởng tượng vẫn là phức tạp hơn một chút.
- Hôm nay đi thật là đúng dịp, Bí thư Thẩm, anh có muốn nói chuyện đôi ba câu với khách hàng của Phổ Thành và Bắc Phương không? Kỳ Kiến Thành nhìn ngó sắc mặt của Thẩm Hoài, hỏi.
Thẩm Hoài nhìn thoáng qua phía bên kia, thấy cũng chẳng có người nào quen biết, lắc đầu nói: - Tôi cũng không muốn quấy rầy mọi người liên hoan, anh đi với họ đi.
Kỳ Kiến Thành chỉ nghĩ Thẩm Hoài có chút kiêng dè đối với khách hàng của tập đoàn Phổ Thành, cũng không nói chuyện hợp tác sau ăn cơm nữa.
Thẩm Hoài phất tay ý muốn Kỳ Kiến Thành đi, quay đầu lại nói với Đường Bảo Thành: - Trước khi cuối năm còn có mấy ngày được nghỉ, tập đoàn Nguyên Dã ra sao tôi cũng muốn đi xuống dưới xem một chuyến, anh sắp xếp thời gian một chút nhé.
Công ty công nghiệp ô tô Nguyên Dã, năm 96 sau khi thay đổi thành tập đoàn việc kinh doanh cũng không hề có sức thu hút, sản nghiệp liên tục hao tổn lỗ vốn đã nhiều năm nay. Bất kể là nội bộ tập đoàn Nguyên Dã, hay là trong tỉnh, đều có hướng đi muốn hợp tác với các tập đoàn công nghiệp ô tô khác trong nước tiến hành gây dựng lại, trên thực tế cũng phải tính toán chi ra một phần tiền vốn.
Hơn nữa quy mô tổng tài sản của tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã cũng có hạn, còn lâu mới có thể so sánh nổi với các công ty lớn như đầu tư tài chính Hoài Hải, điện lực tỉnh, Hoài Môi, tỉnh thép. Vì vậy trong danh sách doanh nghiệp nhà nước trọng điểm của Đường Bảo Thành không có tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã, điều này khiến cho Kỳ Kiến Thành dù có nhìn thấy mặt của Thẩm Hoài cũng không có nhận ra anh.
Đương nhiên Đường Bảo Thành cũng không cho rằng Thẩm Hoài chỉ vì thay y trút giận nên từ nay về sau mới nhắm tới tập đoàn Nguyên Dã, trong lòng nghĩ có lẽ điều mà Thẩm Hoài nhắm tới chỉ là cơ hội của tập đoàn Nguyên Dã mà thôi.
- Còn có, anh tìm hiểu một chút, tập đoàn Nguyên Dã và Bắc Phương nói chuyện hạng mục hợp tác, sao tập đoàn Phổ Thành lại tham dự vào? Thẩm Hoài lại phân phó.
Doanh nghiệp Công ủy nhà nước quản lý trực tiếp tập đoàn Nguyên Dã, tập đoàn Nguyên Dã và tập đoàn Phổ Thành, Bắc Phương bàn bạc về hạng mục hợp tác, đương nhiên sẽ có quyền hỏi tới. Hơn nữa, theo lý mà nói, tập đoàn Nguyên Dã và các doanh nghiệp bên ngoài hợp tác hạng mục quan trọng, doanh nghiệp công ủy nhà nước không có quyền phê duyệt nhưng lại có quyền chỉ đạo.
Dĩ nhiên, cho dù sau đó Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước được thành lập, doanh nghiệp công ủy nhà nước vẫn nắm trong tay hệ thống đơn vị hợp tác quan trọng và quyền thẩm định phê duyệt hạng mục cải tổ, tổ chức lại, nhưng cũng không có nghĩa là khống chế hết được hệ thống đơn vị.
Mà tập đoàn Phổ Thành là doanh nghiệp dân doanh lớn nhất trên thị trường, ai cũng biết tổng giám đốc tập đoàn Phổ Thành Triệu Mạt Thạch và Từ Bái là mạc nghịch chi giao, nếu Phổ Thành muốn tham dự hạng mục hợp tác này, chỉ cần được sự cho phép của Tỉnh trưởng Từ Bái, kể cả doanh nghiệp công ủy nhà nước và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sắp thành lập cũng có thể nói được gì?
Huống chi doanh nghiệp công ủy nhà nước và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng không phải thuộc về mình mình Thẩm Hoài, Tưởng Ích Bân mới là chủ nhiệm và bí thư đảng tổ của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sắp thành lập.
Thẩm Hoài cũng thật không ngờ, chuyện này so với việc anh nghĩ đến có vẻ phức tạp, khó giải quyết hơn nhiều.
Đường Bảo Thành gật gật đầu, có ý sẽ ghi nhớ chuyện này, cũng không suy đoán lung tung rốt cuộc Thẩm Hoài có mục đích gì.
Lúc này, Từ Kiến cũng lái xe chở Cố Xuân Lai, Cam Dũng tiến vào bãi đậu xe, bọn họ và Kỳ Kiến Thành đi ra hướng khác của bãi đỗ xe, đến chỗ gần đó tìm quán cơm địa phương.
Khi Triệu Mạt Thạch hết bận việc công tác, có thời gian liền bảo thư ký gọi điện thăm dò tiến triển hạng mục hợp tác của tập đoàn ô tô Nguyên Dã và Bắc Phương.
Biết được người phụ trách hạng mục là phó tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Dã Kỳ Kiến Thành đã đi cùng đại biểu đàm phán vào trong thành phố, tuy rằng tập đoàn Phổ Thành có sở hữu một khách sạn bốn sao, Triệu Mạt Thạch vẫn tôn trọng ý nguyện của khách hàng, bảo thư ký chở ông ta đến quảng trường Đông Phương, gặp mặt với đại biểu đàm phán của Bắc Phương, để tạo cơ hội mai sau có thể hợp tác với Bắc Phương.
Tập đoàn công nghiệp ô tô Bắc Phương cũng khá bình thản, bọn họ chỉ đơn giản đến đây để đàm phán về hạng mục hợp tác, sẽ không chen chân quá nhiều vào chuyện chốn quan trường của Hoài Hải, Triệu Mạt Thạch và Tỉnh trưởng Hoài Hải Từ Bái có quan hệ khá mật thiết, cũng chỉ là một doanh nghiệp dân doanh, cũng không cần bọn họ thuận theo mà nịnh bợ lấy lòng. Mà Kỳ Kiến Thành lại vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm nếu có thể nhờ Triệu Mạt Thạch mà dựng quan hệ với Tỉnh trưởng Từ Bái, vừa nãy dù cho tên họ Thẩm chết tiệt đó có là tôn tử cũng dám lên mặt sao?
Đương nhiên, sự vinh hạnh khi Triệu Mạt Thạch đích thân tới cũng không thể nào xóa bỏ hoàn toàn được cảm giác nhục nhã vừa nãy ở bãi đỗ xe.
Nhưng thật ra Triệu Mạt Thạch đã nhận thấy được vẻ không an tâm của Kỳ Kiến Thành, nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Quách Đình đại biểu mình phái đi tham dự buổi đàm phán hạng mục hợp tác: - Hôm nay Kỳ tổng làm sao vậy, tâm tình anh ta có chút sa sút thì phải?
- Vừa rồi ở bãi đỗ xe, chúng tôi gặp được Phó bí thư Thẩm của công ủy doanh nghiệp nhà nước, Kỳ tổng vô tình có chút xúc phạm, bị Bí thư Thẩm nghe được dạy dỗ mấy câu.
- À... Triệu Mạt Thạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu chuyện này, cũng không nói câu gì an ủi Kỳ Kiến Thành.
Nói cho cùng Kỳ Kiến Thành cũng chẳng phải hạng nhân vật quan trọng gì, nếu Kỳ Kiến Thành thực sự có xúc phạm Thẩm Hoài chỗ nào đó, ông ta cũng sẽ không cho Kỳ Kiến Thành ảo tưởng có thể kéo cả tập đoàn Phổ Thành cũng chui vào cái vòng xoáy không qua lại với Thẩm Hoài.
Quách Đình thấy Triệu Mạt Thạch cũng không quá đặc biệt đề phòng gì, hạ giọng nói: - Nghe nói Phó bí thư Thẩm đến doanh nghiệp công ủy nhà nước hai tháng, công việc chủ yếu là điều tra nghiên cứu các doanh nghiệp phía dưới, còn lại cũng không có hành động gì khác.
Nghe Quách Đình nhắc nhở như vậy, trong lòng Triệu Mạt Thạch nhất thời kinh hãi.
Thẩm Hoài đến doanh nghiệp công ủy nhà nước và đảm nhiệm cấp phó Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sắp thành lập, Triệu Mạt Thạch cũng không cho rằng anh là một con người có tính tình biết kiềm chế, không tranh giành, không đối đầu với kẻ khác.
Quan mới đến đốt ba đống lửa, Thẩm Hoài đến doanh nghiệp công ủy nhà nước nhậm chức hai tháng, tuy đống lửa thứ nhất cũng còn chưa đốt, nhưng không có nghĩa là thực sự Thẩm Hoài sẽ không hành động gì.
Bất kể là Thẩm Hoài đốt lửa, hay là bắn con chim đầu đàn để lập uy, đối với Triệu Mạt Thạch cũng không dính dáng quá nhiều, nhưng nếu Thẩm Hoài lựa chọn tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã là nơi đốt đống lửa đầu tiên thì sao?
Nghĩ tới đây, lông tơ trên sống lưng Triệu Mạt Thạch đều dựng đứng lên.