Nghe có tiếng gõ cửa, Thẩm Hoài để cho bọn Đường Bảo Thành đi vào.
Mặc dù năm sau việc thành lập Văn phòng quản lý giám sát tài sản doanh nghiệp nhà nước sẽ diễn ra, phòng doanh nghiệp và phòng quản lý tài sản vẫn phân công do Thẩm Hoài quản lý, quyền bổ nhiệm nhân sự anh càng có quyền thao túng, nhưng đương nhiên anh cũng không thể hoàn toàn hành động theo ý của cá nhân anh.
Về sau Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước được thành lập, sẽ có thêm sáu phòng ban cấp Cục mới, nội bộ công ủy có bốn danh sách đề cử, như thường lệ bọn người Tưởng Ích Bân mong muốn làm việc theo quy tắc cũ, sẽ tiến hành tuyển chọn cán bộ từ trong cán bộ đang đảm nhiệm chức vụ phó phòng.
Sau khi Lý Cốc dời đi, có vài cán bộ cấp phòng được điều động đi cùng đến chính phủ thành phố Từ Thành công tác, mà tiếp đó cán bộ được điều động lên trên làm lãnh đạo cấp phòng đều là dòng chính của Tưởng Ích Bân, đặc biệt là văn phòng quản lý cơ sở, bên trong bao gồm Tưởng Vệ Bình, nơi có bốn người có tài, Thẩm Hoài cũng không muốn dùng.
Tuy rằng bên chính phủ tỉnh hối thúc nhiều lần, muốn bên này nhanh chóng đưa ra danh sách bầu cử, nhưng hai tháng nay Thẩm Hoài lấy cớ chưa hiểu rõ tình hình, về vấn đề nhân sự phía trên không phát biểu chút ý kiến nào.
Tưởng Ích Bân thấy việc này có thể kéo dài tới sang năm mất, y không thể để cho Tỉnh trưởng Từ Bái thấy y không có năng lực nắm giữ cục diện, gây ra lỗi sai, không thể cùng Thẩm Hoài hợp tác tốt hoàn thành công việc, cuối cùng chỉ có thể chịu buông ra, đồng ý đem giới hạn đề cử mở rộng đến cấp Phó phòng hành chính, như vậy Đường Bảo Thành và Diêu Viễn được đưa vào danh sách đề cử làm người phụ trách phòng.
Bốn phó hai trưởng của phòng doanh nghiệp, phòng quản lý tài sản ngoại trừ Đường Bảo Thành, Diêu Viễn, hai người Cố Xuân Lai và Cam Dũng đảm nhiệm cấp phó ra,còn có hai chức vụ Phó cục trưởng sẽ điều từ Ủy ban Kế hoạch, Ủy ban Kinh tế Thương mại mỗi bên một người tới đảm nhiệm. Việc này, đến lúc đó Thẩm Hoài cũng chỉ có thể phụ trách tiếp nhận.
Nhìn đám người Đường Bảo Thành khó đè nén kích động đẩy cửa đi vào, Thẩm Hoài chỉ vào Từ Kiến ngồi ở bàn làm việc đối diện, giới thiệu cho bọn họ biết nhau:
- Từ Kiến là Phó tổng giám đốc tập đoàn đầu tư cảng Tân Phổ, về sau Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đươc thành lập, tôi định điều động anh ta đến phòng Thư ký đảm nhiệm chức vụ phó trưởng phòng, giúp đỡ công viêc hàng ngày của tôi, mọi người sẽ thường xuyên liên hệ với nhau, ngày hôm nay coi như làm quen sớm luôn...
Tương lai Thẩm Hoài làm việc ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chủ yếu sẽ không hạn chế tại nội bộ, chủ yếu hơn anh vẫn là muốn thúc đẩy toàn bộ hệ thống đầu tư tài chính tỉnh Hoài Hải phát triển đến một bước tiến lớn, việc này đòi hỏi các trợ lý phải có năng lực làm việc và có thể tin tưởng để giao nhiệm vụ trợ giúp mọi loại công việc.
Trong một số người phù hợp, bên Trần Đại Vĩ muốn giữ lại Ngũ Hạo ở đầu tư tài chính Hoài Hải, Vương Vệ Thành hiếm thấy có một cơ hội độc chắn một mặt, Thẩm Hoài hy vọng anh ta ở Hà Phổ có thể tích lũy thêm nền tảng kinh nghiệm làm việc. Tống Hiểu Quân được Trần Binh giữ lại để thúc đẩy việc xây dựng thành phố mới Lâm Cảng.Tuy rằng Từ Kiến có cấp bậc hành chính khá thấp, nhưng anh ta đã sớm đảm nhiệm vị trí quản lý công ty vận tải đường thuỷ huyện, quản lý các cơ sở và xí nghiệp đi vào hoạt động, kinh nghiệm làm việc rất phong phú, lúc này chính là thời cơ cho anh ta lên chức vị cao hơn để mở rộng tầm mắt., Thẩm Hoài liền quyết định điều anh đến phòng Thư ký của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mới thành lập, đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng phòng.
Đường Bảo Thành, Diêu Viễn nghe thấy chức vụ của Từ Kiến, đã biết anh ta chính là cấp dưới cũ của Phó bí thư Thẩm, nhất định là được tín nhiệm vô cùng, mới được Phó bí thư Thẩm gọi đến bên cạnh làm việc, đều nhiệt tình bắt tay với anh ta.
Trong một vòng tròn, vĩnh viễn chỉ có một tâm duy nhất, những người khác có cấp bậc gì cũng không quan trọng, hiện tại thân cận hay xa lánh với người trung tâm đó, cuối cùng mới quyết định xem trong xã hội này bọn họ có địa vị cao thấp như thế nào. Vì lẽ đó nên Đường Bảo Thành, Diêu Viễn sẽ không ấu trĩ cho rằng Từ Kiến được điều đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chỉ có việc đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng, xem anh ta cũng đã 37 - 38 tuổi, bọn họ có thể đã có chỗ thất lễ.
Thẩm Hoài ra hiệu cho đám người Đường Bảo Thành đi đến chỗ nghỉ lấy ghế, ngồi xuống xung quanh bàn làm việc của anh. Anh lôi điếu thuốc ra, đầu tiên tự châm cho mình, sau đó để Đường Bảo Thành, Diêu Viễn tự châm, nói:
- Tôi đến công ủy ít nhất cũng đã gần hai tháng, ở chung với mọi người cũng xem là khá vui vẻ. Chắc hẳn danh sách đề cử mọi người đã thấy rồi. Trước đó tôi chưa liên hệ với mọi người, không có hỏi ý kiến của mọi người, cũng là bởi vì danh sách xác định cuối cùng có chút khó khăn...
Đường Bảo Thành và Diêu Viễn nhìn nhau, cho tới trước hôm nay Tưởng Vệ Bình, Tô Bình chính là dòng chính của Bí thư Tưởng Ích Bân cũng đều mang tâm tư bất định.Bọn họ có thể đoán được danh sách đề của cuối cùng chính là hôm nay mới xác định được, hơn nữa khả năng hai người bọn họ đến thời điểm cuối cùng mới được cho vào danh sách đề cử trưởng phòng chi nhánh đấy, làm sao bọn họ có thể trách Thẩm Hoài không lưu tâm đến bọn họ một chút được?
Cho dù vừa nãy bọn họ ở trong thang máy và hành lang làm phiền một hồi, muốn nói là tâm tình kích động cũng có thể trở lại yên tĩnh một lúc, nhưng vẫn có cảm giác trái tim khó đè nèn kích động đập loạn thình thịch, sợ tiếng nói chuyện có phần run rẩy gây chê cười, liền ngồi im ở đó, tiếp tục nghe Thẩm Hoài nói:
- Ngày 22 tháng 2 năm sau Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sẽ chính thức hoạt động, trước ngày hôm đó chính phủ tỉnh sẽ ban hành quyết định bổ nhiệm nhân sự phụ trách các phòng quan trọng của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.
Thẩm Hoài nói.
- Ngoại trừ danh sách người phụ trách các phòng ra, danh sách người phụ trách các khoa bên dưới trước đó cũng cần xác định trước. Ứng cử viên chức vụ cấp phòng của phòng doanh nghiệp, phòng quản lý tài sản chủ yếu vẫn là tôi chọn lựa, tôi muốn giao cho bốn người phụ trách việc đó. Ngoại trừ việc tinh thông nội bộ nghiệp vụ bên trong công ủy, có trách nhiệm, tác phong phẩm chất nổi trội ra, tôi hy vọng từ các khoa ban, viện nghiên cứu chọn lựa một nhóm người có kinh nghiệm làm việc quản lý cơ sở bổ sung thêm. Văn phòng quản lý cơ sở của mọi người trước đó đều có liên hệ với các doanh nghiệp đối ứng, tôi tin rằng đối với những cơ sở quan trọng của những xí nghiệp này mọi người đều có tiếp xúc qua. Thời gian rất gấp, tôi hy vọng trong năm nay mọi người sẽ bắt tay vào làm việc này luôn, năm sau tôi mới có thời gian gặp mặt bọn họ một lần...
Lúc trước Lý Cốc chủ trì công tác xí nghiệp công ủy nhà nước, không thể phá vỡ cơ cấu nhân sự vốn có. Cơ cấu này thường thường là khó phá vỡ nhất, mà theo phong cách đại trà của các cơ quan hiện nay, nội bộ cơ sở công ủy các nhân viên công chức thật sự có thể sử dụng được là quá ít. Cho dù bắt đầu từ bây giờ đã tăng cường bồi dưỡng nhân tài, Thẩm Hoài cũng hy vọng từ các xí nghiệp chọn lựa một số người không bị nhiễm phong cách máy móc ban đầu của cơ sở quản lý chủ chốt.
- Tuyển người ở các xí nghiệp, chung chung là tỉ lệ bao nhiêu?
Đường Bảo Thành hỏi.
- Một phần ba.
Thẩm Hoài nói. Anh cũng không muốn cho Từ Bái, Tưởng Ích Bân cảm thấy anh muốn đem phòng doanh nghiệp, phòng quản lý tài sản hoàn toàn biến thành của một mình nhà họ Thẩm anh, chức vụ cấp phòng phải đảm bảo tuyển chọn phần lớn từ nội bộ.
Thẩm Hoài đưa tài liệu phương án dự bị Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cho Đường Bảo Thành, Diêu Viễn, Cố Xuân Lai và Cam Dũng mỗi người một tập,nói với bọn họ rất nhiều về hướng đi của phương án, tương lai phòng doanh nghiệp, một vài ý tưởng triển khai công việc phòng quản lý tài sản một chút.
Bất giác cũng đã quá giờ tan tầm, phía tây khu kiến trúc đắm chìm vào trong ánh nắng chiều.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ, nói:
- Cũng đã trễ như vậy, xem ra hôm nay mọi người cũng chưa chuẩn bị chào mừng một chút, vậy tối nay việc này để tôi làm chủ đi.
*****************************
Lái xe đi qua cao ốc tỉnh Giao Quảng, cũng vừa đúng lúc vợ của Đường Bảo Thành – Văn Lan đi xe máy từ bên trong cơ quan đi ra, xem chừng cũng là mới tan tầm ở cơ quan đi về nhà.
Cao ốc Quốc Kim bố trí một tầng làm phòng ăn để các doanh nghiệp công ủy nhà nước và đầu tư quốc hữu tỉnh dùng chung phòng ăn, nhưng chỉ buổi trưa mới phục vụ thức ăn cho công nhân, còn buổi tối thì không.
Thẩm Hoài dù năm ngày ba bận cũng ở văn phòng làm việc đến đêm khuya mới rời khỏi, Thành Di không có ở Từ Thành, anh quay về chỗ ở cũng chỉ một mình, không có căn tin tiện lợi của công ty, việc ăn cơm mỗi ngày đều là một vấn đề khó khăn.
Đường Bảo Thành điều chuyển về Từ Thành, nhà để lại cho người vợ trước, nhà hiện tại đang ở với Văn Lan là do được phân phối tại tòa nhà Giao Quang, cũng không xa tiểu khu cao ốc Quốc Kim. Trong hai tháng này, Thẩm Hoài ngoại trừ xã giao ra nhà hàng ra, bình thường đều mua đồ ăn sẵn hoặc là ăn mì gói, còn lại là đến nhà của Đường Bảo Thành ăn chực vài bữa cơm tối, nên cũng quen Văn Lan.
Chiếc Golf của Thành Di để ở Từ Thành không có việc đúng là không có việc gì, lúc nào Thẩm Hoài cũng tự mình lái xe, không cho tài xế riêng đưa đón, lúc này nhìn thấy vợ của Đường Bảo Thành – Văn Lan đi xe máy qua, phanh lại dừng ở ven đường, bèn gọi Văn Lan đến mời cùng đi ăn cơm ở đường Tân Thị.
Văn Lan cũng không dám để mấy người Thẩm Hoài chờ lâu, liền khóa xe máy để ở bên lề đường rồi ngồi vào trong xe, cười hỏi:
- Tại sao hôm nay bí thư Thẩm lại đãi khách ăn cơm như vậy, có phải bí thư Thẩm lại thăng chức không?
- Tôi không có thăng chức đâu.
Thẩm Hoài cười nói.
Diêu Viễn cũng có quen với vợ của Đường Bảo Thành – Văn Lan, nói đùa cô:
- Hôm nay vốn là lão Đường nhà cô phải đãi khách, nhưng nghĩ đến việc bình thường cô chỉ cấp cho lão Đường một chút sinh hoạt phí như vậy, sơ sơ như vậy có thể không đủ để chúng tôi ăn đêm. Cho nên bí thư Thẩm mới lái xe đưa chúng tôi đến cao ốc Giao Quảng bên kia, xem có thể quản lý sổ sách của cô được hay không?
Văn Lan và Đường Bảo Thành là bạn học thời cấp 3, nói trong radio nghe âm thanh dễ nghe như vậy, thực tế cũng đã quá bốn mươi tuổi rồi, giữa lông mày đều có những nếp nhăn sâu.
Thẩm Hoài còn có thể nhớ rõ trước kia ở tỉnh phổ biến rộng rãi chương trình phát thanh radio, cô chính là người đảm nhiệm phần âm thanh và nội dung chuyên mục, khiến cho anh nhớ đến chính mình trước kia làm việc tại Đại học Hoài Công, sở thích lớn nhất và có khả năng tiêu khiển làm trò giải trí yêu thích chính là mỗi đêm đều nghe radio phát thanh, nghĩ lại khi đó có lẽ Văn Lan cũng đã 24 – 25 tuổi rồi.
Phía bắc phố Tân Thị có một con phố toàn thức ăn ngon, có rực rỡ đủ loại nhà hàng, nhưng chỗ này lái xe qua rất khó khăn. Nhóm Thẩm Hoài lái xe đến bãi đỗ xe dưới lầu quảng trường Đông Phương, dự định đi qua quảng trường Đông Phương tới con phố đó.
- Lão Đường, cậu ở công ủy chắc là được thăng chức à, sao lại có tài xế riêng rồi?
Thẩm Hoài đang dừng xe đi vào một chỗ chật hẹp, Đường Bảo Thành và Văn Lan xuống xe trước, không ngờ vừa mới xuống xe đã có người tiếp đón ở đằng sau.
Thẩm Hoài và Diêu Viễn cũng lập tức xuống xe, người kia nhìn thấy Diêu Viễn, vừa cười vừa đi tới nắm vai Diêu Viễn, chào hỏi:
- Trưởng phòng Diêu cũng ở đây hả, hôm nay là ngày gì, Trưởng phòng Diêu và lão Đường sao lại cùng đến quảng trường Đông Phương vậy? Tôi nghe đồng nghiệp nói,Phó bí thư mới tới rất coi trọng lão Đường đây, nói lần này lão Đường có thể kiếm được một ghế phó phòng. Lúc đầu tôi còn tưởng người ta nói xằng bậy, không ngờ lão Đường cậu hôm nay thực sự được làm lãnh đạo rồi, có tài xế riêng rồi. Lão Đường, hôm nay cậu phải nói thật với tôi, cậu làm thế nào để nịnh bợ được Phó bí thư mới tới vậy? Nói đi để tôi và Trưởng phòng Diêu học tập chút, về sau tôi và Trưởng phòng Diêu cũng phải nịnh bợ cậu cũng nên.
Thẩm Hoài cũng không để ý chuyện mình bị hiểu lầm thành tài xế, nhưng người đàn ông trước mắt này cũng chừng bốn mươi tuổi, tình cờ gặp mặt anh ta liền kéo Diêu Viễn về phía mình mà sỉ nhục Đường Bảo Thành, cũng muốn biết rốt cuộc anh ta và Đường Bảo Thành có ân oán gì.
Diêu Viễn có chút xấu hổ, chỉ vào Thẩm Hoài giới thiệu:
- Kỳ tổng, đây là bí thư Thẩm mới tới công ủy.
Lời nói của Diêu Viễn giống như một chiếc búa, lập tức như đập nát quai hàm của người này rơi trên nền đất.
- Ồ, anh hẳn là Kỳ Kiến Thành của tập đoàn Nguyên Dã.
Bây giờ đối với công ủy và hệ thống nhân sự đơn vị quan trọng của xí nghiệp, Thẩm Hoài đã thuộc như lòng bàn tay, nghe Diêu Viễn nói người này họ Kỳ, lại cùng Đường Bảo Thành và Diêu Viễn hợp tác qua, lúc này lập tức nghĩ đến Kỳ Kiến Thành ba năm trước đã được điều đến Nguyên Dã nhậm chức ở tập đoàn chế tạo ô tô Nguyên Dã.Anh đánh giá anh ta một lượt, cũng không có hứng thú chủ động bắt tay, thản nhiên nói:
- Tôi là Thẩm Hoài, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này...