Hai người Lý Cốc, Thẩm Hoài ăn cơm, vốn không cần phiền toái như vậy, nhưng cùng Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc xem như là đồng sự cũ tại công ủy doanh nghiệp nhà nước cùng ăn cơm, hữu nghị liên lạc, cũng phải ở trước mặt Từ Bái tỏ vẻ như y và Thẩm Hoài không có ý muốn cấu kết nhau can thiệp vào chuyện công nghiệp ô tô Nguyên Dã, đồng thời cũng muốn Triệu Mạt Thạch có cớ tiếp cận, liền chuẩn bị địa điểm ăn cơm ở nhà khách tỉnh.
Đa số lợi nhuận và thuế của các doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh của thành phố Từ Thành đều do tỉnh nắm giữ, nhưng phần thu từ thuế đều phải nhập vào tài chính của thành phố Từ Thành.
Nhiều doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh phát triển hay không đều có tầm quan trọng đối với sự phát triển kinh tế công nghiệp của thành phố Từ Thành. Kinh tế Từ Thành gần như có một nửa căn cơ đều rơi vào các doanh nghiệp nhà nước thuộc tỉnh này. Chiếc mâm lớn doanh nghiệp nhà nước thuộc thành phố Từ Thành vĩnh viễn không thể nào lớn hơn.
Bất kể về công hay về tư, Lý Cốc và công ủy doanh nghiệp nhà nước cũng như Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng có mối dây dưa không dứt, đây cũng là nền tảng quan trọng nhất khiến ông đứng vững chân ở Từ Thành và có địa vị ngang hàng với Bí thư Thành ủy Thôi Vệ Bình.
Cũng không muốn tạo cho Triệu Mạt Thạch quá nhiều áp lực, Thẩm Hoài không gọi Hùng Văn Bân qua.
Hai người Triệu Hồng Ba, Cát Vi Dân vốn có cuộc hẹn xã giao không thể bỏ lỡ, liền hẹn lần sau sẽ găp mặt thủ trưởng Lý Cốc. Tưởng Ích Bân và Đinh Kiến Quốc đã tới nơi Lý Cốc mở tiệc chiêu đãi.
Còn có đám người Tô Bình, Tưởng Vệ Bình, Đường Bảo Thành, Diêu Viễn, Lỗ Tuấn Sinh cùng các cán bộ cấp Cục của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Ủy ban nhân dân thành phố, mọi người cũng đã tụ tập đầy một bàn.
Thẩm Hoài tin rằng tin tức gặp mặt này đám người Tưởng Ích Bân, Tô Bình đã báo cho Triệu Mạt Thạch, nhưng Triệu Mạt Thạch chậm chạp không lộ diện, không biết Triệu Mạt Thạch là đang đấu tranh, là đang tức giận, hay vẫn còn chờ đợi một cơ hội xa vời nào khác.
Triệu Mạt Thạch không lộ diện, Thẩm Hoài cũng không lo lắng, nhàn nhã cùng Lý Cốc, Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc, Lỗ Tuấn Sinh nói chuyện phiếm, chỉ có Trưởng phòng phòng Tổng hợp Tô Bình bất an không yên, trong ánh mắt không giấu được tâm tư.
Thẩm Hoài nhìn ngầm cảm thấy, chẳng lẽ Triệu Mạt Thạch thông qua Tưởng Ích Bân làm không ít chuyện, nhưng chủ yếu vẫn là đem canh bạc này đặt lên người nhân vật nhỏ Tô Bình.
Việc này cũng khó trách, Tưởng Ích Bân nhậm chức Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, là cán bộ cấp Cục, cũng coi như có tiền đồ rộng lớn, nắm chắc thực quyền, đương nhiên sẽ có quan hệ tốt với Triệu Mạt Thạch, nhưng không dễ dàng đem cả tiền đồ của mình gắn liền với tập đoàn Phổ Thành, cái này chính là quan hệ ích lợi “Ta có thể hỗ trợ thì hỗ trợ, nếu không giúp được thì nên lựa chọn thoát thân”, ngược lại loại người như Tô Bình, chưa thấy qua ích lợi lớn, dễ dàng bị kéo xuống vũng nước sâu này.
Ở bao sương cùng ăn, tán gẫu, xấp xỉ đến tám giờ, dường như Triệu Mạt Thạch đến nhà khách tỉnh tham dự bữa yến tiệc xã giao khác, cầm chén rượu, vẻ mặt tươi cười xuất hiện:
- Vừa mới biết Thị trưởng Lý cùng Bí thư Tưởng, Chủ nhiệm Thẩm, Chủ nhiệm Đinh cùng ăn cơm ở đây, tôi đem đến một chén rượu kính mọi người.
Thẩm Hoài có chút hứng thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Mạt Thạch, không biết vì sao ông ta phải đợi đến tám giờ, chờ mọi người bên này đã ăn cơm xong xuôi mới lộ diện.
- Cũng một thời gian khá dài tôi chưa cùng Triệu tổng uống rượu với nhau, nếu người xã giao bên kia không vội thì ở lại đây uống hai chén rượu nữa?
Lý Cốc đứng lên mời Triệu Mạt Thạch ở lại nói chuyện.
Triệu Mạt Thạch là thượng khách của Từ Bái, Lý Cốc lại đứng lên chào đón như vậy, đám người Thẩm Hoài và Tưởng Ích Bân cũng đều đứng lên mời y ngồi xuống.
Cơ hội gặp mặt của Thẩm Hoài và Triệu Mạt Thạch không nhiều, mấy tháng đều không có cơ hội chạm mặt, thấy mặt ông ta gầy còm cho dù đã cố gắng mỉm cười nhưng cũng khó giấu được thần sắc nghiêm trọng.
Triệu Mạt Thạch không vội vàng ngồi xuống, tự giới thiệu tới một người:
- Đây chính là giám đốc Quách của tập đoàn Phổ Thành - Quách Đình. Tập đoàn Phổ Thành chúng ta muốn hợp tác với hạng mục xe con của tập đoàn Nguyên Dã, cũng nên mượn cơ hội này báo cáo với các vị lãnh đạo một chút.
Lý Cốc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, ông cũng thật không ngờ Triệu Mạt Thạch vừa tới đã liền nói thẳng, trực tiếp nói chuyện đàm phán.
Triệu Mạt Thạch chờ muộn như vậy mới lộ diện, vừa lộ mặt liền nói ngay đến chuyện đàm phán hai bên, có phải bên Tỉnh trưởng Từ đã nhắc tới rồi, cũng chính tỉnh trưởng Từ bảo y tới đây nói chuyện với Thẩm Hoài?
Trong lòng Lý Cốc cũng có chút do dự, không thể xác định được.
- Phương án hợp tác giữa Phổ Thành và Nguyên Dã tôi đã xem qua, tôi nhận thấy Phổ Thành không có đủ điều kiện để làm hạng mục xe con này.
Thẩm Hoài dứt khoát nói.
Bọn người Tưởng Ích Bân ngẩn người, Triệu Mạt Thạch đợi muộn như vậy mới lộ diện, mà vừa lộ diện lại nhắc ngay tới chuyện đàm phán, hẳn là đã nắm chắc rồi, nhưng Thẩm Hoài lại không nể mặt trực tiếp nói không đồng ý, không sợ gây gổ với Tỉnh trưởng Từ sao?
Triệu Mạt Thạch cũng ngẩn ra, còn tưởng rằng có Lý Cốc, Tưởng Ích Bân ở đây, dù thế nào Thẩm Hoài cũng phải kiềm chế một chút, kín đáo một chút. Nhưng nghe anh không nể mặt mà cự tuyệt luôn như vậy, Triệu Mạt Thạch dù phát cáu nhưng cũng phải khống chế không cho chính mình nổi xung lên, kiềm chế không cho khóe miệng cười lạnh, ánh mắt xem xét Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc:
- Bí thư Tưởng, Chủ nhiệm Đinh, nói như vậy, phương án hợp tác giữa Nguyên Dã và Phổ Thành này Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước không chấp nhận sao? Tôi còn tưởng rằng Phổ Thành đề xuất phương án này có một chút hấp dẫn chứ.
Tuy rằng Thẩm Hoài được phân công công tác quản lý xí nghiệp, quản lý tài sản nhà nước, nhưng việc trọng đại như việc thay đổi chế độ các phương án phải thông qua phê duyệt của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, chủ yếu vẫn là do Tưởng Ích Bân và các phó chủ nhiệm Đinh Kiến Quốc, Thẩm Hoài thương lượng quyết định.Thẩm Hoài là Phó Chủ nhiệm, đương nhiên có quyền tán thành hoặc quyền phủ định. Dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là do Từ Bái cùng với các Phó Tỉnh trưởng trong Ban lãnh đạo quản lý giám sát tài sản quốc hữu quyết định.
Triệu Mạt Thạch đem điểm mâu thuẩn này vứt cho Tưởng Ích Bân, Đinh Kiến Quốc, chính là muốn chỉ rõ điểm sáng đó, nói rõ Thẩm Hoài không có đủ tư cách.
Tưởng Ích Bân và Đinh Kiến Quốc ngơ ngác nhìn nhay, đương nhiên bọn họ không muốn vì Triệu Mạt Thạch và tập đoàn Phổ Thành mà khiến cho nội bộ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nổ tung, nhưng Triệu Mạt Thạch muộn như vậy mới xuất đầy lộ diện, hơn phân nửa đã cùng Tỉnh trưởng Từ gặp mặt, Thẩm Hoài đều không để ý đến, trực tiếp đá tập đoàn Phổ Thành ra ngoài, vậy muốn Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước duy trì đối ngoại nhất trí thế nào?
Tưởng Ích Bân suy nghĩ vòng vo một chút, mới lên tiếng:
- Phổ Thành đề xuất phương án, tôi và Chủ nhiệm Đinh cũng đã xem qua một chút rồi. Phương án này không tệ, nhưng điều kiện của Phổ Thành vẫn còn chút thiếu sót,phía Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tạm để lại ý kiến này, phương án cuối cùng như thế nào vẫn là nên để cho Tỉnh trưởng bên kia phê duyệt.
Hiện tại y cũng chỉ có thể đá quả bóng này sang cho Tỉnh trưởng Từ, thực sự không đáng để mình chịu trận thay cho tập đoàn Phổ Thành chém giết cùng Thẩm Hoài.
Hơn nữa hiện tại dù Thẩm Hoài đã biết Tỉnh trưởng Từ Bái tán thành phương án của Phổ Thành nhưng cũng hết sức gạt bỏ phương án này, Tưởng Ích Bân cũng không thể xác nhận được Triệu Mạt Thạch có được Tỉnh trưởng Từ ủng hộ thật hay không, ăn no rửng mỡ cùng Thẩm Hoài đối đầu nhau?
Lúc này Đinh Kiến Quốc mới nhớ tới hai Phó chủ nhiệm lớn Cát Vi Dân, Triệu Hồng Ba cũng không đến dự tiệc, hóa ra là đã sớm biết đây không phải bàn tiệc tốt lành gì.Y cùng Triệu Mạt Thạch không có quan hệ gì, cho nên cũng là mất cảnh giác, nhưng vừa lúc không liên hệ gì, đương nhiên việc tạm để lại phương án này cũng không phát biểu ý kiến gì, ngồi ở chỗ nghĩ xem có phải Triệu Mạt Thạch đã được sự ủng hộ của Tỉnh trưởng Từ nên mới hùng hổ chạy tới không.
Trong lòng Triệu Mạt Thạch thầm mắng chửi Tưởng Ích Bân ăn xong chùi mép, nhưng cũng không thể không hài lòng với lời nói này của Tưởng Ích Bân, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói:
- Chủ nhiệm Thẩm không hài lòng về phương án của Thành Phổ, Bí thư Tưởng, Chủ nhiệm Đinh cũng là tạm gác ý kiến, xem ra phương án công tác của chúng tôi thực sự có khiếm khuyết. Có thể báo cáo đúng không, vậy chỉ có thể thỉnh giáo, Bí thư Thẩm có kỳ vọng vào phát triển công nghiệp ô tô trong tỉnh như thế nào, tại sao phương án của Phổ Thành lại không vừa mắt Bí thư Thẩm?
Tuy rằng Triệu Mạt Thạch vẫn lộ ra sự sắc sảo, nhưng Lý Cốc đã có thể xác định, trước khi đến đây y không trực tiếp gặp mặt Tỉnh trưởng Từ, vẫn nghĩ muốn lừa Thẩm Hoài, có lẽ có lẽ cũng không có sự tình vừa nãy.
Nghĩ đến đây, Lý Cốc cũng khó có thể bằng lòng với Triệu Mạt Thạch.
Thẩm Hoài nhìn Triệu Mạt Thạch, trong lòng cười lạnh. Mấy năm nay anh sống chính là phô trương thanh thế, Triệu Mạt Thạch còn muốn đùa giỡn trước mặt anh, nếu anh dễ dàng bị Triệu Mạt Thạch hù dọa, vậy thì thật sự là gặp quỷ rồi.
Chẳng qua nghe Triệu Mạt Thạch mạnh miệng một chút, Thẩm Hoài cũng đoán được Triệu Mạt Thạch thông qua đám người Tào Chính Giang, khả năng đã biết thái độ của Từ Bái đối với Phổ Thành không mấy có lợi, nên mới chơi chiêu hiểm như vậy.
Thẩm Hoài nắm quyền chủ động, cũng vạch trần mặt mũi Triệu Mạt Thạch, thản nhiên nói:
- Tỉnh trưởng Từ, thị trưởng Lý đối với việc phát triển sản nghiệp ô tô thành phố Từ Thành cũng như tỉnh Hoài Hải rất có kỳ vọng, ý kiến cá nhân tôi thật ra không quan trọng mấy. Tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã không hợp với việc phát triển lớn mạnh sản nghiệp ô tô trong tỉnh, bất kể là phương án hợp tác với Phổ Thành, hay là hợp tác với Bắc Phương, tôi đều không đồng ý. Nếu tập đoàn Phổ Thành có thể đưa ra phương án hợp tác mới, tôi, Thị trưởng Lý, Bí thư Tưởng, Chủ nhiệm Đinh đều có thể kiên nhẫn nghe các người nói một chút. Vậy các người có mang đến một phương án mới sao?
- Tôi nghe nói Chủ nhiệm Thẩm có khuynh hướng đồng ý với phương án hợp tác của nhà máy ô tô Đông Sư? Phần phương án kia, tôi cũng có hiểu biết chút ít, so sánh với phương án hợp tác của chúng tôi có chỗ nào tốt hơn.
Triệu Mạt Thạch nói.
- Ồ, hóa ra Triệu tổng cũng đã biết Đông Sư từng đề xuất hợp tác với Nguyên Dã.
Thẩm Hoài nói.
- Tôi so với anh không biết được mấy việc động trời này, theo phương diện này, tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã tồn tại một ít tật xấu không thể bỏ. Khinh thường xí nghiệp tập thể, khinh thường doanh nghiệp tư nhân, không bỏ được vẻ ngạo mạn mà hợp tác với xí nghiệp xã, thị trấn, doanh nghiệp tư nhân, là một tật xấu lớn của các doanh nghiệp nhà nước. Phương án trước kia của Đông Sư, cũng không kể ra được bao nhiêu điểm hấp dẫn, tuy nhiên hơn một năm trước Đông Sư đề xuất phương án này không thể quá hà khắc được. Hiện giờ Đông Sư đề xuất phương án mới, cũng là nên nghiên cứu một chút. Tuy nhiên trước mặt Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, địa vị của Phổ Thành và Đông Sư là đối đẳng, chúng ta chỉ suy xét phương án khả thi có tính xúc tiến phát triển công nghiệp ô tô trong tỉnh, đồng thời phải cam đoan tăng giá trị tài sản nhà nước. Chỉ cần Phổ thành đề xuất một phương án mới có tính khả thi và cạnh tranh mạnh hơn, tôi sẽ ủng hộ Phổ Thành.
Thẩm Hoài kéo Phổ Thành và Đông Sư tới cùng một chỗ xuất phát mà cạnh tranh, Triệu Mạt Thạch cũng khó từ chối. Ông ta cũng không có cách nào nói ra chuyện Lưu Kế Chu đang bị tố cáo ở đây, đây cũng không phải mớ hỗn độn, nếu ông ta chọc đến điểm ấy, chính là buộc phải trở mặt với Thẩm Hoài, cuối cùng càng sợ cục diện khó thu dọn hơn. Chỉ có điều ông ta vứt bỏ một kế hoạch đã tính toán hơn một năm như vậy, khó có thể bằng lòng.