Rời khỏi tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã, nhìn thấy Thẩm Hoài ngồi vào xe bán tải của Đông Sư, mặt Tưởng Ích Bân cũng không khỏi có chút co quắp.
Mặt Tưởng Ích Bân thay đổi chút ít, nhìn Tô Bình đang nghỉ ngơi ở sau xe, Tô Bình đã nói:
- Mấy năm nay Bí thư Chu ở tập đoàn Nguyên Dã, không có công lao cũng có khổ lao, nếu nói ô tô Đông Sư đạt được nhiều thành tích quan trọng, một phần cũng nhờ trang thiết bị và nhân viên cũ ở tập đoàn Nguyên Dã sang, nếu tính ra ở phương diện này cũng có công lao của tập đoàn Nguyên Dã, Phó chủ nhiệm Thẩm nói như vậy khác gì trực tiếp bác bỏ công lao mấy năm nay của bọn họ, chỉ sợ về sau Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước sẽ làm khó công tác xí nghiệp...
Tưởng Ích Bân có chút suy tư nhìn ra ngoài cửa xe. Một năm trước, Từ Bái điều ông ta đến công ủy doanh nghiệp nhà nước đảm nhiệm thay cho Lý Cốc, không ai không ngưỡng mộ ông ta vớ được chuyện tốt, nhưng lại chẳng ai nghĩ đến, kết quả ở tỉnh chưa đến nửa năm, Thẩm Hoài cũng được điều tới?
Nếu muốn nói đến kinh nghiệm và sự từng trải, Tưởng Ích Bân chắc chắn không phải hạng kém cỏi gì, trước kia ở khu huyện địa phương công tác, được điều vào Ủy ban Kinh tế và Thương mại tỉnh công tác trong mười năm, năng lực làm việc cũng được các lãnh đạo và Từ Bái công nhận, tất nhiên có thể nói kế hoạch của địa phương là sử dụng những thành phần trụ cột trẻ trung, nhưng người khác cũng phải công nhận ông ta bởi ông ta vào tiếp nhận cái ghế của Lý Cốc ở công ủy doanh nghiệp nhà nước, là ông ta có năng lực hơn Lý Cốc trước đó, có thể khai sáng được cục diện này.
Cát Vi Dân, Triệu Hồng Ba lúc trước chính là Phó Bí thư công ủy phụ giúp Lý Cốc, Đinh Kiến Quốc cũng đã sớm xác định sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, lúc đầu Tưởng Ích Bân và bộ ba Đinh, Cát, Triệu tràn đầy lòng tự tin đã nắm chắc được cục diện, nhưng ai có thể lường trước được năm trước Thẩm Hoài lại trở về?
Theo đạo lý mà nói, Thẩm Hoài trong bốn vị Phó chủ nhiệm này, kinh nghiệm và sự từng trải là hạn hẹp nhất, nhưng thế giới từ trước đến nay đều không có đạo lý nào thật sự tốt cả.
Đầu tiên Thẩm Hoài đến công ủy doanh nghiệp nhà nước, tiếp đó hắn được phân công công tác ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mới thành lập là do tỉnh trực tiếp chỉ bày mưu kế. Theo phạm vi và tính chất phân công quản lý công tác mà nói, Thẩm Hoài mới chính là người thay thế Lý Cốc, rõ ràng ở tỉnh cũng có ý đồ sắp xếp Thẩm Hoài một lần nữa cứu giúp các xí nghiệp ở đây, cái này đối với ông ta và ba người Đinh, Cát, Triệu thật khó để trực tiếp kìm hãm mưu mô của Thẩm Hoài.
Sau đó, vừa rồi ở Nguyên Dã, ở ngay trước mặt ông ta mà nặng lời nói Chu Đại Niên đến không còn chút mặt mũi nào, thật ra cái này cũng không thể nói Thẩm Hoài cuồng vọng vô tri, kiêu ngạo hống hách, mà đúng là Thẩm Hoài có tư cách nói những lời này.
Chí ít ở trong tỉnh, đối với nền kinh tế công nghiệp này hay cụ thể hơn là kinh doanh xí nghiệp, Tưởng Ích Bân cũng không thể xác định được, còn có ai có lời nói quyền lực hơn Thẩm Hoài?
Quan trường quá nặng nề, nói nghiêm túc là đẳng cấp xã hội, nhưng bên trong vẫn còn có người có quyền uy nhất.
Điều này cũng định đoạt việc Thẩm Hoài chỉ một khắc đã được điều động vào công ủy doanh nghiệp, Tưởng Ích Bân liền có một cảm giác xấu hổ lẫn khó chịu khi có người chiếm ghế trên của mình. Cho dù là Tỉnh trưởng Từ Bái cũng có nhận xét Thẩm Hoài đạt được rất nhiều thành tích ở tỉnh lý, dù có nhận xét này của Từ Bái, Tưởng Ích Bân cũng cảm thấy bị đá sang một bên, chứ đừng nói đến thái độ của Bí thư Tỉnh ủy Chung Lập Dân.
Cho dù trong lòng ba vị Phó chủ nhiệm Đinh, Cát, Triệu không hài lòng với công tác tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã nhưng cũng khó nói ra trực tiếp, quát lớn khó nghe như vậy, cho dù là Tưởng Ích Bân cũng phải suy xét xem lời nói này có khiến nhiều người tức giận hay không.
Gần hai trăm chi nhánh đơn vị, tình hình so với mấy đơn vị của Nguyên Dã còn kém hơn, bọn họ rất có thể sẽ phải xoắn lại thành một nhóm, đứng ở cùng một chiến tuyến chống lại Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Bọn họ phải liên hệ chặt chẽ với lãnh đạo tỉnh, mỗi người một câu bôi nhọ cũng khiến cho lãnh đạo tỉnh có ấn tượng rất kém đối với Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước mới thành lập, thậm chí còn kêu mấy chân Phó chủ nhiệm của bọn họ chưa làm được mấy tháng đã bị cút xéo đi rồi.
Nhưng Thẩm Hoài dám đảm đương Tôn tử mà lôi Chu Đại Niên ra quát mắng, quở trách, mà mấy lãnh đạo cấp cao của Nguyên Dã, ngoại trừ Chu Đại Niên ít kiêng nể hơn,cũng ỷ vào tư cách của lão cũng sắp về hưu, cho dù đắc tội với quan trên cùng lắm thì tính toán xin nghỉ hưu sớm, dám ở trước mặt Thẩm Hoài nói nặng một chút, còn những người khác đều không nói một lời, cái này không phải do sợ uy quyền của Thẩm Hoài mà không dám nhúc nhích sao?
Lúc Thẩm Hoài vẫn còn giữ chức Phó huyện trưởng đã đối mặt với Bí thư thành phố Đông Hoa Đàm Khải Bình, hiện nay hắn đã là cán bộ cấp Phó Cục rồi, còn có quyền quản lý các doanh nghiệp nhà nước, tùy tiện mà chém vài tên Phó Giám đốc sở, vài quản lý donh nghiệp cấp Cục chẳng phải dễ như chơi hay sao?
Chu Đại Niên đúng là cố bất cứ giá nào, cho dù ông cố hết sức như vậy thì quá một hai năm nữa cũng sẽ về hưu, còn lại mấy quan chức cấp cao khác cũng tầm một hai mươi năm nữa mới về hưu, chẳng nhẽ dám không màng vận làm quan của mình mà đi chống đối Thẩm Hoài sao?
Cũng bởi vì quyền uy lãnh đạo của Thẩm Hoài ở nền kinh tế công nghiệp, cho dù chuyện Thẩm Hoài quở mắng Chu Đại Niên bị truyền đi, làm mấy người đứng đầu doanh nghiệp nghe xong lòng đầy cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đi nữa, chỉ sợ cũng khó có thể cùng liên hợp lại chống đối một kẻ thù chung Thẩm Hoài.
Nghĩ đến đây, Tưởng Ích Bân thầm thán, nếu thật là Thẩm Hoài quyết định Nguyên Dã là nơi để “khai đao”, sợ sẽ khó có người ngăn cản được.
Tô Bình thấy Tưởng Ích Bân mày nhăn lại, biết mấy lời nói của y có tác động đến Tưởng Ích Bân, còn nói thêm:
- Xét theo thái độ của Phó Chủ nhiệm Thẩm hôm nay, có lẽ đã kiên quyết muốn dừng việc hợp tác giữa Nguyên Dã và Bắc Phương, Phổ Thành, muốn Nguyên Dã phải hợp tác cùng Đông Sư. Không chỉ nói cái mông đít Đông Sư này có một đống phân không hề lau sạch sẽ, rõ ràng theo như Thẩm Hoài ngày trước muốn thay đổi hình thức chế độ nhà máy lọc dầu Từ Thành, sợ là áp lực không nhỏ nha...
Tưởng Ích Bân khẽ gật đầu, thừa nhận lời nói của Tô Bình có ý đúng.
Nhà máy lọc dầu Từ Thành do Mai thép tiếp nhận, thành lập một nhà máy mới ở Chử Nam cũng đã được mấy năm, nhưng từ đó vẫn luôn có ý nghĩ tìm Thẩm Hoài bàn về chuyện tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, mà việc tiến hành mở rộng toàn bộ cũng là ý nghĩ mà các doanh nghiệp nhà nước không thể tiếp nhận nhất.
Nói cho cùng vẫn là tham luyến quyền vị, nếu Chu Đại Niên và mấy Phó giám đốc sở, cán bộ cấp Cục doanh nghiệp nhà nước bị đá đi, làm sao còn có ghế tốt mà bố trí.Không còn vị trí tốt bố trí cho mấy tên quan liêu, cái nồi phía dưới không bị nổ tung sao?
Thẩm Hoài muốn làm theo hình thức anh đề ra, khẳng định Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chắc chắn trói buộc với anh, khi đó cái nồi bị nổ tung rồi, chính là cùng với Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước bị nổ tung.
Huống chi tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã thay đổi chế độ, lại dính dáng đến lợi ích của tập đoàn Phổ Thành, Triệu Mạt Thạch tuyệt đối sẽ không chịu làm người ngoài cuộc, đến lúc đó có trợ giúp hay không, bây giờ vẫn thật khó nói.
************************
Thẩm Hoài ngồi vào xe, nhận điện thoại của Lý Cốc, anh nói với đám người Đường Bảo Thành một tiếng, sau đó lái xe tới Ủy ban nhân dân thành phố Từ Thành gặp Lý Cốc.
Thẩm Hoài đến Ủy ban nhân dân thành phố, Lý Cốc cũng mới từ bên ngoài đi xe trở về.
Mặt trời đã xuống, ẩn núp sau tầng tầng lớp lớp cao tầng, phía chân trời một mảng ráng đỏ rực rỡ, gió đêm khẽ lướt qua bãi đỗ xe, làm lay động lá ngô đồng, có thể thấy trên cây đã nhu nhú mầm non, so với năm ngoái, khí trời năm nay đã ấm áp hơn rất nhiều, mùa xuân cũng đến sớm hơn một chút.
Nhìn thấy Thẩm Hoài từ ô tô Đông Sư đi xuống, Lý Cốc đúng là dở khóc dở cười:
- Cậu thực sự không cần phải khiến cho cả thế giới này biết cậu muốn làm gì chứ!
Thẩm Hoài và người bên cạnh Lý Cốc gật đầu chào hỏi, Hùng Văn Bân không có ở thành phố, cảnh xuân tươi đẹp như vậy, Thẩm Hoài cũng không muốn vào văn phòng làm việc, liền kéo Lý Cốc đi tới bãi đỗ xe bên cạnh đường quốc lộ răng cưa nói chuyện.
Người bên cạnh Lý Cốc và những người khác đều quay về phòng làm việc, còn Trưởng ban thư kí Ủy ban nhân dân thành phố Lỗ Tuấn Sinh ở lại nói chuyện.
Thẩm Hoài hỏi Lý Cốc:
- Tôi mới điều nghiên từ Nguyên Dã trở về, tin tức đã truyền ra đến đây rồi sao?
- Dù gì tôi cũng là Bí thư công ủy cũ, cậu lái xe của Đông Sư đến Nguyên Dã, lôi bọn Chu Đại Niên ra mắng chửi một trận, đương nhiên tin tức truyền đến chỗ tôi bên này rồi.
Lý Cốc nói.
- Những người này, nếu có thể đặt hết suy nghĩ của mình cho xí nghiệp đi lên, thì bây giờ cục diện cũng không trở thành đống rối rắm như vậy.
Thẩm Hoài lắc đầu cười khổ.
Lỗ Tuấn Sinh nguyên là trưởng phòng quản lý văn phòng công ủy doanh nghiệp nhà nước, vốn bị kẹt ở cánh cửa thăng chức lên Phó Giám đốc sở cũng đã nhiều năm, nếu lần này không có Thẩm Hoài tự dưng được điều vào, y sẽ được thăng chức lên Phó Bí thư công ủy doanh nghiệp nhà nước, Phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nhưng lại bị Lý Cố kéo đến Ủy ban nhân dân thành phố đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký, cũng là thực quyền Phó Giám đốc sở, cũng coi như có phần mãn nguyện, càng xem như được ủy thác trọng trách, không có gì không hài lòng cả.
Khí thế của Thẩm Hoài ở Nguyên Dã hôm nay, có người truyền tới tai của Lỗ Tuấn Sinh đầu tiên.
Đương nhiên Lỗ Tuấn Sinh cũng biết những người tiết lộ những lời này là có ý cho rằng Lý Cốc từng là Bí thư công ủy doanh nghiệp nhà nước tiền nhiệm, ông ta vừa mới rời khỏi, Thẩm Hoài muốn làm động tác lớn gì ở hệ thống doanh nghiệp nhà nước, ít nhiều sẽ làm nhục mặt Lý Cốc.
Những người này nghĩ bên Lý Cốc có thể sẽ tạo một chút áp lực cho Thẩm Hoài, hạ thủ bằng mọi cách, khiến cho hành động của Thẩm Hoài có chút khó khăn.
Mặc kệ tâm tư kẻ khác ra sao, Lỗ Tuấn Sinh cũng không có khả năng gạt chuyện này qua một bên mà không nói cho Lý Cố, nhưng hiện tại nghe Thẩm Hoài nói thẳng chuyện này ra, hắn cũng có chút ngại ngùng.
Nhưng cũng may Lý Cốc và Thẩm Hoài đều không chú ý đến Lỗ Tuấn Sinh, y cũng coi như không có gì, đứng bên cạnh tiếp tục nghe Thẩm Hoài và Lý Cốc nói chuyện.
- Cậu thực sự tính toán sẽ lấy Nguyên Dã là nơi “khai đao”?
Lý Cốc hỏi.
- Việc này cũng khó nói. Chu Đại Niên chắc sẽ nói với Tỉnh trưởng Từ về điệu bộ của tôi đây, có thể lấy Nguyên Dã “khai đao” không, đây không phải chuyện tôi có thể tự mình tính toán.
Thẩm Hoài nói.
Lý Cốc cũng biết cho dù Thẩm Hoài có năng lực ngăn chặn bọn người Tưởng Ích Bân ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nhưng hệ thống tài sản nhà nước là do văn phòng quản lý tài sản và các lãnh đạo cùng nhau giám sát, cuối cùng quyền quyết định là do bên Từ Bái, mà đám người Chu Đại Niên trực tiếp truyền chuyện này tới tai Từ Bái, lời nói cũng thuận theo.
- Hôm nay cậu hùng hổ đi tới, không phải muốn thử một lần bị bức ép đó chứ?
Lý Cốc không dễ dàng cho Thẩm Hoài giả bộ ngớ ngẩn nữa, nói:
- Rốt cuộc là dùng Nguyên Dã làm nơi “khai đao” không, trong lòng cậu chắc chẳn đã nắm vài phần?
- Ô tô Đông Sư bị tố cáo điều tra còn chưa có kết luận, tôi làm sao có thể chắc chắn vài phần?
Thẩm Hoài nói.
Lý Cốc nhíu mày, biết nếu đã bị Thẩm Hoài nắm chặt, hắn khó có chỗ thoát thân. Thẩm Hoài đã quyết định Nguyên Dã phải hợp tác cũng ô tô Đông Sư, ngoại trừ áp lực nội bộ Nguyên Dã, còn có khả năng Phổ Thành cũng sẽ cản trở, đầu tiên cũng cần làm sáng tỏ vấn đề bị tố cáo của Đông Sư.
- Có phải cậu và Triệu Mạt Thạch đã từng tiếp xúc qua không?
Lý Cốc hỏi.
- Tôi không tìm ông ta, chắc ông ta cũng sẽ tìm tôi?
Thẩm Hoài suy đoán, nói.
Lý Cốc cười, nói:
- Cậu vẫn là tương đối tự tin nhỉ.
Thẩm Hoài giang tay, nói:
- Tôi cũng không có cách nào khác, vấn đề tài chính của tập đoàn Phổ Thành eo hẹp như vậy, vốn là không có tư cách tham gia trò chơi này, dù sao bọn họ cũng sẽ bị loại,tôi đi tìm Triệu Mạt Thạch để nói với ông ta chuyện gì? Chẳng nhẽ khách khí mời ông ta bị loại sao, trong lòng ông ta vốn không có lo lắng rồi sao? Hơn nữa là do Tỉnh trưởng Từ ở trước mặt Phổ Thành không nói lời thành thật, là ông ấy muốn tôi thay bọn họ làm tròn nhiệm vụ nói dối này.
- ......
Lý Cốc cười nói:
- Cậu vẫn là bộc lộ hết cả mười phần tài năng lẫn nhuệ khí.
- Không lộ tài năng, không có nhuệ khí, công việc sau này hẳn là khó làm.
Thẩm Hoài nói.
- Cũng đúng, lộ sớm sao với giấu giếm hay lộ muộn vẫn có phần tốt hơn.
Lý Cốc nói.
- Sự tình ô tô Đông Sư đã thay đổi, tôi đã nói Tuấn Sinh cho người đi tìm hiểu. Hay là tối nay tôi mời Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ăn một bữa cơm, Triệu Mạt Thạch biết cậu ở cùng với tôi, có lẽ càng muốn sang đây cũng nhau nói chuyện.
Thẩm Hoài tin Lý Cốc cũng đã nhìn ra được Từ Bái vẫn có phần coi trọng Triệu Mạt Thạch, cho nên cũng không hy vọng mình và Triệu Mạt Thạch tranh cãi mà trở mặt,gật đầu, nói:
- Được, khó có thể cùng ông ăn một bữa cơm, bên Tưởng Ích Bân cũng do ông hẹn đi.
Lý Cốc thấy Thẩm Hoài đồng ý ăn cơm cùng nhay, trước hết quay lại văn phòng. Bảo Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lỗ Tuấn Sinh sắp xếp bữa cơm này.