- Tập đoàn có khâu đánh gia chuyên môn, xe của tập đoàn chúng tôi so với Đông Sư có sự chênh lệch, nhưng nguyên nhân chính vừa nãy Bí thư Tưởng cũng đã nói qua.
Chu Đại Niên đích thân đi ra cửa nghênh đón Thẩm Hoài lại bị quở trách thậm tệ nửa buổi, tính khí cũng nóng nảy, ngữ khí kịch liệt giải thích:
- Quyền tự do kinh doanh của tập đoàn quá ít, trước đây muốn phát thưởng cuối năm cho mọi người còn phải đợi bên công ủy phê chuẩn, thế thì nhân tài trụ lại thế nào được? Nhân tài không giữ được, nói chuyện phát triển cũng là hy vọng xa vời nên mới tạo thành cục diện trước mắt. Có số liệu đánh giá rõ ràng, thị trường sản phẩm phản ánh trực tiếp, tuy chúng tôi không lái qua xe của Đông Sư, nhưng cũng biết tập đoàn chúng tôi với xe của Đông Sư có sự chênh lệch, nếu không có lý do gì, sao cứ nhất định bắt nhân viên tập đoàn chúng tôi mỗi ngày đều thử lái xe Đông Sư đi làm sao?
- Lão Chu.
Tưởng Ích Bân kéo dài giọng, oán trách nhìn ông ta một cái, nói:
- Phó chủ nhiệm Thẩm cũng là muốn nhanh chóng cải thiện tình hình kinh doanh của Nguyên Dã, trước hết các người nên điều chỉnh thái độ của mình đi.
Đường Bảo Thành đi theo nhân viên, thấy Tưởng Ích Bân và Chu Đại Niên kẻ xướng người họa nghĩ sẽ gạt bỏ được đòn tấn công của Thẩm Hoài, thầm nghĩ nếu thật sự Triệu Mạt Thạch của tập đoàn Phổ Thành nói bóng gió với Tưởng Ích Bân, gây ảnh hưởng, vậy thì chiến trường giao tranh thực sự sẽ không phải chỗ này, mà tương lai vận mệnh của tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã đến đám người Chu Đại Niên cũng không có khả năng quyết định.
Sau khi đi vào nhà máy, chủ yếu là Thẩm Hoài xem tình hình thực tế dây chuyền sản xuất xe con, xe thương dụng.
Mặc dù Tưởng Ích Bân là người đứng đầu Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nhưng ông ta miễn cưỡng cùng Thẩm Hoài điều tra nghiên cứu ở đây, đương nhiên tiến tình nghiên cứu vẫn là do Thẩm Hoài chủ động.
Sức lực của Thẩm Hoài rất tốt, cả nửa ngày cũng không có dừng lại, đi đến từng ngóc ngách cơ sở sản xuất của Nguyên Dã ở Chử Nam.
Toàn bộ nhà máy cũng là một công trình đồng thời là dự án ô tô điện thương mại đầy kì vọng mặc dù mới hơn 500 mẫu nhưng để đi hết toàn bộ vẫn phải mất tới nửa ngày.
Đám người Tưởng Ích Bân, Tô Bình đều không nghĩ đến chuyện Thẩm Hoài có thể đi nhiều như vậy, không ngừng kêu khổ cũng chỉ biết đi theo.
Thay đổi sản xuất các loại xe con, xe thương mại và động cơ, thay đổi cả những linh phụ kiện và cốp xe để bắt đầu xây dựng lại cơ sở sản xuất vào giữa năm 92, đến cuối năm 94 thì xây xong, lúc ấy cũng là chìa khóa công trình. Trong quá trình xây dựng lại, Trung Phương không tham dự, chỉ sau khi đã xây dựng lại có nghiệm thu, mới phụ trách tiếp nhận tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã. Tuy rằng kĩ thuật tiêu thụ rất kém cỏi, nhưng thời gian 5 năm vừa qua, tình hình của nhà máy và dây chuyền sản xuất cũng tương đối ổn định, đây cũng là đàm phán kéo dài hơn một năm, từ đầu đến cuối, Bắc Phương cũng không vứt cho bên này một nhân tố quan trọng nào.
Mà lần này đi nghiên cứu, không thể không đề cập tới vấn đề gây dựng cải chế lại, bản thân Thẩm Hoài cũng trực tiếp quản lý, buổi chiều có buổi thảo luận nghiên cứu,Thẩm Hoài đặc biệt mời một ít nhân viên quản lý mà buổi sáng có gặp mặt qua ở nhà máy đến phòng họp tham gia buổi thảo luận.
Tuy rằng Chu Đại Niên, Kỳ Kiến Thành và mấy quan chức cấp cao Nguyên Dã chẳng hoan nghênh Lưu Kế Chu của Đông Sư, nhưng ở bên trong cơ sở nhân viên quản lý của Nguyên Dã vẫn có chút ít ảnh hưởng, dù sao ông ta cũng từ Nguyên Dã đi ra; đương nhiên cũng có thể nhìn ra được trước đó Lưu Kế Chu đã hành động. Ở buổi tọa đàm nghiên cứu, còn có một số nhân viên quản lý của Nguyên Dã nói lên mấy điều bất mãn về phương án hợp tác với Bắc Phương:
- Một khi tập đoàn lấy xe con, xe thương dụng và máy móc của xưởng vào hùn vốn cùng với Bắc Phương, khác nào bên này sẽ trở thành một phần nhỏ của hệ thống sản xuất Bắc Phương, vậy thì công nghiệp sản xuất ô tô của tập đoàn có còn phát triển lớn mạnh, công nghiệp sản xuất ô tô của tỉnh Hoài Hải có còn phát triển?
Chu Đại Niên tức giận đến thổ huyết, vấn đề kinh tế công nghiệp này vốn không phải là rộng rãi gì, không cần thiết mà cơ sở quản lý nhân viên cần phải suy xét, hiện tại lại có nhân viên quản lý nêu ra ở buổi thảo luận này, chẳng phải hết thảy đều là do Thẩm Hoài và người ở ô tô Đông Sư đã sớm an bài sau lưng rồi sao?
Bây giờ lại có người trực tiếp lôi ra chuyện ô tô Đông Sư từng đề xuất muốn tiến hành hợp tác với Nguyên Dã mà nói lại:
- Sau khi nhà nước thông qua mục lục cho phép sản xuất xe ô tô, ô tô Đông Sư không có hạn định, bị ép phải dừng hoạt động dây chuyền sản xuất xe ô tô, nhưng lại từng tìm tới tập đoàn đưa ra ý muốn hợp tác, muốn hùn vốn thành lập xưởng xe ô tô. Bây giờ nếu tập đoàn đã thừa nhận quản lý sản xuất, hoạt động thị trường của ô tô Đông Sư đều mạnh hơn mình, vậy vì sao trước sau đều không muốn hợp tác với ô tô Đông Sư?
- Bí thư Tưởng, anh có biết chuyện này không?
Thẩm Hoài hỏi Tưởng Ích Bân.
Tưởng Ích Bân lúc này đã ý thức được phía sau vướng mắc quá sâu rồi, ông ta cũng chẳng nhận được từ chỗ Triệu Mạt Thạch bao nhiêu lợi ích cả, cũng chẳng cần vì tập đoàn Phổ Thành mà làm bất cứ chuyện gì, lắc đầu nói:
- Tôi phụ trách công tác công ủy xí nghiệp nhà nước cũng chưa đến một năm, nghe nói chuyện Nguyên Dã và Bắc Phương hợp tác, chuyện này, có lẽ Thị trưởng Lý có thể biết chút ít.
Lại hỏi Chu Đại Niên:
- Năm đó các anh có báo cáo chuyện này cho Thị trưởng Lý không?
- Bây giờ có người tố cáo Lưu Kế Chu của nhà máy ô tô Đông Sư cố ý ăn cắp tài sản tập đoàn, cố tình đem lợi ích của nhà máy ô tô Đông Sư cùng lợi ích của chính quyền xã Phan Viên biến thành tài sản riêng của nhà họ Lưu, khiến cho tài sản xã Phan Viên bị thâm hụt đi. Trước khi có sự việc này, ô tô Đông Sư có đưa ra vấn đề hợp tác, Phó tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Kiến Thành cũng có kiểm tra, xem xét, vì muốn tránh việc tài sản nhà nước cị thâm hụt đi, chúng tôi không có ý định sẽ hợp tác với nhà máy ô tô Đông sư, cho nên cũng không báo cáo cho công ủy.
Chu Đại Niên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, nghĩ anh làm sao có thể chối tội tiền công quỹ nhà nước bị thâm hụt đây.
- Tập đoàn suy xét như vậy cũng không có sai.
Tưởng Ích Bân nói.
Thẩm Hoài thấy Tưởng Ích Bân chủ ý giảng hòa, ghi câu nói này của Chu Đại Niên vào cuối quyển sổ, lại hỏi:
- Năm ngoái, Nguyên Dã đã lỗ vốn hao hụt bao nhiêu?
Chu Đại Niên bị Thẩm Hoài chất vấn thì cứng họng, nét mặt già nua sung huyết đến đỏ bừng, có khả năng từ đầu tới giờ Thẩm Hoài chỉ trực chờ có lời nói này của ông ta.
Thẩm Hoài gập cuốn sổ lại, nói:
- Nguyên Dã thành lập chi nhánh sản xuất xe con, xe thương dụng cùng với dây chuyền sản xuất động cơ có tác dụng tăng tốc độ, từ đầu đến cuối kinh phí đầu tư đã lên tới mười triệu, đến cuối năm 98, tổng cộng lỗ vốn đã hai triệu, nói cách khác, tiền vốn còn lại chỉ có tám triệu. Tôi và Bí thư Tưởng ở đây có ý muốn hỏi các người, năm ngoái Nguyên Dã đã hao tổn bao nhiêu, thử tính xem khoản vốn của nhà nước còn lại bao nhiêu, còn có thể để cho mấy người hoang phí, làm thâm hụt thêm mấy năm nữa?