Túi khí được mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Chỉ đau nhức, nhất thời cô ngây ngốc, không biết phải làm thế nào, chỉ thấy cửa xe bị đâm đẩy ra, liền bị chửi một tràng:
- Mẹ nó - mắt bị đui à, tất cả các xe đều đỗ ở đây, mẹ nó cô lại vượt đèn đỏ à. Chết tiệt, có xe Benz là kinh à…
Ta Chỉ đuối lý, không dám cãi lại, cũng không biết tai nạn xe này có nghiêm trọng không, cũng không biết cô có đâm ai bị thương không, nhưng nhìn bộ dạng lái xe hung hổ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, cô sợ xuống xe sẽ bị đánh mất, cuống quít khóa cửa xe, lấy điện thoai gọi cho anh trai, muốn anh cô tới giúp cô giải quyết vụ tai nạn này.
Người lái xe kia thấy Tạ Chỉ đã không xuống xe lại còn lấy điện thoại di động ra gọi viện binh, tức giận đến hộc máu, xông đến kéo cửa xe, muốn lôi Tạ Chỉ ra ngoài.
Đầu Tạ Chỉ đập vào chỗ túi khí cũng có chút choáng váng, cũng có chút sợ hãi rồi, lại thấy lái xe kia muốn kéo cửa xe, không dám xuống xe, tay bắt đầu khóa cửa xe, bấm đến số thứ hai lại không thể nhớ được số thứ năm trong số di động của anh cô là mấy, phải mở danh bạ ra xem, tìm số của anh cô.
Lái xe bên ngoài đã gặp rắc rối vì vụ đâm xe lại còn thấy nữ lái xe bên trong không chịu ra ngoài, còn gọi di động, liền tức giận đập vào cửa xe từng tiếng “rầm, rầm, rầm”.
Tạ Chỉ kinh hãi lạnh người, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa kính xin rủ long thương, hy vọng đối phương có thể bình tĩnh chút, lại cúi đầu nhìn di động nhưng không hiểu sao cô lại bấm vào số điện thoại của Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ vội vàng bấm quay lại, muốn tìm lại số điện thoại của anh cô thì thấy Thẩm Hoài gọi lại.
Lái xe bị đâm đi đến ven đường, nhặt một viên gạch đi tới, Tạ Chỉ sợ mất hồn, cũng không còn nghĩ ngợi đến chuyện Thẩm Hoài sẽ hiểu lầm mình, không muốn bị người kia kéo ra ngoài đánh, chỉ có thể nhanh chóng gọi viện binh đến giúp, cô chẳng nghe Thẩm Hoài ở đầu kia nói gì, chỉ vội vàng nói với Thẩm Hoài ở đầu ngõ chợ phía Đông cô có xảy ra tai nạn, đâm phải người khác.
Tâm trí của người kia đều khó chịu, lấy gạch đập “bang bang” vào cửa xe.
Người nọ vừa đập xuống mấy phát, cửa xe đã xuất hiện mấy vết rạn như tơ nhện, may sao lúc đó có một người phụ nữ từ xe kia đi ra, mảnh băng trắng trên trán, có máu chảy ra, chị ta ôm lấy người đàn ông kia, không cho hắn cư xử lỗ mãng như vậy, nếu lôi người phụ nữ kia ra đánh chuyện này lại càng phức tạp.
Lúc này người qua đường cũng vây quanh, đều khuyên người lái xe phải bình tĩnh, lúc này mọi người luống cuống báo cảnh sát, gọi điện thoại cho xe cứu thương…
Lúc này Tạ Chỉ mới dám đẩy cửa xe đi ra, cũng biết đuối lý, không biết sự việc này nghiêm trọng thế nào, cũng là cô đâm người ta, phải nói một câu xin lỗi.
Ở lại một lát, Tạ Chỉ thấy một chiếc Nissan đen đi từ đường đối diện tới, Thẩm Hoài ngồi trong xe. Tuy rằng không biết sao Thẩm Hoài tới nhanh vậy, nhưng nhìn Thẩm Hoài đẩy cửa xe xuống, tâm tình bối rối của Tạ Chỉ cũng như bình tĩnh lại, cô cũng không rõ sao mình lại có cảm giác này.
Tuy rằng người lái xe được khuyên kia vẫn tức giận đứng chửi ầm lên, Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ cũng không sao, Từ Kiến và người lái xe đi xem chiếc Jetta bị đâm phải cũng không quá nghiêm trọng, ngoài người phụ nữ bên cạnh người lái xe đang chửi ầm lên bị chảy máu trán, ở hiện trường cũng không có người khác bị thương, xác nhận không phải sự việc nghiêm trọng lắm, cũng không có gì nhiều.
- Cô lái xe nhiều năm rồi, sao lại không thấy người ta quẹo vào đây và ngốc nghếch đâm như vậy?
Thẩm Hoài nhìn người lái xe bị đâm vẫn còn rất kích động, đi đến trước mặt Tạ Chỉ oán trách một trận.
- Tôi cũng không biết thần hồn mình ở đâu nữa, không thấy đèn đỏ liền đâm, đều là lỗi của tôi.
Tạ Chỉ nhìn xe cũng không có quá nghiêm trọng, chỉ có thể mong đối phương có thể bình tĩnh lại.
Từ Kiến và tài xế của Thẩm Hoài Triệu Hồng Quân cũng tới khuyên người lái xe nên bình tĩnh lại chút, chờ cảnh sát giao thông tới đây xử lý hiện trường, người bị chảy máy đầu lên xe cứu thương đưa vào bệnh viện băng bó kiểm tra.
Hai bên đều có người khuyên, tất nhiên lái xe cũng không quá táo bạo, kích động. Một lát xe hai cảnh sát giao thông đi xe mô-tơ cơ giới đến nơi, thấy Tạ Chỉ đều nhận hết trách nhiệm liền bảo mọi người đưa xe vào ven đường xử lý, trước hết khôi phục giao thông sau đó hai bên phân công nhau tiếp nhận thẩm vấn.
- Hắn lấy gạch đập vào xe tôi, tôi bị dọa cho sợ, không thể nhớ nổi số điện thoại anh tôi liền mở danh bạ lại nhấn nhầm số của anh, không ngờ anh lại ở gần đây.
Lúc này Tạ Chỉ đã tỉnh táo lại, sợ Thẩm Hoài hiểu lầm, liền bình tĩnh giải thích cho Thẩm Hoài chuyện tại sao cô lại gọi Thẩm Hoài tới đây.
- Tôi cũng đoán là như thế. Cũng may là tôi đến chỗ gần đây làm việc, nếu cô không gọi điện, tôi ngồi xe đi qua cũng thấy; sau đó tôi chỉ cần đi ngang qua thôi.
Thẩm Hoài cười.
Tạ Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, đây có lẽ cũng là lý do tốt nhất, cô đã gọi điện cho anh mình, thư kí Phùng Ngọc Chu gọi cho người của công ty bảo hiểm đến đây xử lý tai nạn, không muốn người khác hiểu lầm tốt nhất là bảo Thẩm Hoài vừa mới đi ngang qua chỗ này.
Thẩm Hoài cũng an ủi Tạ Chỉ:
- Chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, nhiều lắm là bồi thường tiền cho người ta là được. Lần sau lái xe cẩn thận hơn hoặc tìm tài xế đi, dạo này cô hay lái xe trong tình trạng này lắm đấy.
Tạ Chỉ biết Thẩm Hoài nhắc tới sự việc lần trước trên đường cao tốc, nhưng nghe Thẩm Hoài dặn vậy cũng không nói gì.
Rất nhanh Tạ Thành Giang tới nơi, không ngờ thấy Thẩm Hoài ở hiện trường, rất kinh ngạc, nghe Thẩm Hoài nói vừa mới đi qua chỗ này, nửa tin nửa ngờ.
Thẩm Hoài thấy Tạ Thành Giang nghi ngờ, cũng không sợ gây thêm rắc rối, vẫy tay với một người trong đám đông, gọi:
- Quách Đình, tôi thường tới đây, không lý nào cậu không thấy tôi được?
Xế chiều hôm nay Quách Đình ở nhà đánh bài, mẹ Chu Kính Đạt chạy tới nhà, nói Chu Kính Đạt lái xe đến đầu ngõ bị một chiếc Mercedes Benz đâm phải, gọi haàng xóm láng giềng cùng nhau tới phô trương thanh thế, miễn cho không bị người ta ức hiếp.
Quách Đình cũng hàng xóm láng giềng chạy tới, thấy Thẩm Hoài lái xe đến đây. Quách Đình thấy Thẩm Hoài và người phụ nữ lái xe Mercedes-Benz quen nhau, dĩ nhiên y cúi đầu núp ở phía sau, đứng ở ngoài vây xem, không ngờ vẫn bị Thẩm Hoài nhận ra.
Quách Đình không ngờ sẽ bị Thẩm Hoài chỉ mặt gọi tên, cũng chẳng thể ở phía sau nữa, chỉ có thể miễn cưỡng đi tới chào hỏi:
- Tôi không nhìn ra có Bí thư Thẩm tới.
Thẩm Hoài giới thiệu Quách Đình với Tạ Thành Giang, Tạ Chỉ:
- Trước kia Trưởng phòng Quách giữ chức Phó trưởng phòng phòng kĩ thuật tập đoàn công nghiệp ô tô Nguyên Dã, sau này được Triệu Mạt Thạch mời qua để phụ trách hạng mục xe ô tô con, tôi đặc biệt gọi cậu đến đây.
Vừa rồi anh nghe thấy nói người bị đâm ở ở trong chợ phía đông này, tả hữu đều là hàng xóm, nói vậy Quách Đình chắc cũng biết, hỏi Quách Đình:
- Cậu cũng ở chỗ này, có biết người vừa bị đâm không?
Quách Đình không nghĩ Thẩm Hoài đặc biệt gọi y tới đây, nghĩ Thẩm Hoài muốn giúp người phụ nữ đi chiếc Mercedes-Benz kia, y cũng không nói toạc ra, chỉ nói với Thẩm Hoài:
- Anh ta là người đối diện nhà tôi, sự việc cũng không quá nghiêm trọng, tôi giúp mọi người nói với anh ta…