Người lái xe bị Tạ Chỉ đâm vào, cũng chỉ là tài xế thay thế của cơ quan, hôm nay đến cơ quan mượn xe cơ quan, không ngờ rằng khi y tuân theo luật gia thông đèn xanh đèn đỏ như cũ, muốn quẹo trái vào đầu ngõ sắp sửa về đến nhà thì lại bị Tạ Chỉ vượt đèn đỏ đâm ngang vào.
Vợ thì bị đâm đến chảy máu đầu, xe lại bị đâm hỏng rồi, không biết giải thích với cơ quan thế nào, đương nhiên lái xe tức giận, giơ chân mắng chửi muốn bắt nữ lái xe kia.
Cảnh sát giao thông đến hiện trường để sắp xếp giải quyết vấn đề, đặc biệt khi thấy người phụ nữ kia lái xe Mercedes-Benz, theo sau lại là xe công nhãn hiệu Nissan cùng với xe Crown chạy tới, trước sau có rất nhiều thư kí, nhân viên trợ lý, bọn họ nghĩ nếu sự việc này có thể tự giải quyết tốt thì bọn họ cũng đã được phiền toái, liền kiên nhẫn trông coi ở ven đường, không vội nhúng tay vào.
Quách Đình giải thích thêm tình huống kia cho Thẩm Hoài, Tạ Thành Giang:
- Lão Chu là lái xe của cục lương thực khu Bắc Đường, hôm nay nghỉ ngơi, kia cũng là xe mượn của cơ quan. Xe bị đâm hỏng như vậy, đưa vào nhà máy sửa chữa có công ty bảo hiểm trả phí còn dễ nói, vợ anh ta bị đâm đến chảy máu đầu cũng không quá nghiêm trọng, nhưng chỉ sợ không giải thích được với công ty…
Thẩm Hoài biết rằng lái xe dùng xe cơ quan không xảy ra việc gì thì không sao, nhưng đây dùng xe cơ quan lại xảy ra tai nạn xe cộ, mặc kệ trách nhiệm là của bên kia, nếu cơ quan thấy không vừa mắt sợ là đến công ăn việc làm cũng khó giữ, thảo nào anh ta sốt ruột đến như vậy.
Đối phương dùng xe cơ quan, sau khi phát sinh tai nạn lại kích động đến mức lấy gạch đập chiếc Mercedes-Benz, còn muốn đánh người, nếu là lúc khác, trái lại Tạ Thành Giang sẽ trừng trị tên kia một chút, nhưng không muốn ở trước mắt Thẩm Hoài gây sự, mà chủ yếu cũng không muốn sự việc nảy sinh quá phức tạp, nói:
- Bên cục lương thực khu Bắc Đường, có lẽ tôi có thể tìm người quen biết. Nếu sự cố lần này là trách nhiệm của chúng ta, vậy chuyện kia anh ta cũng không cần lo lắng quá…
Quách Đình thấy Tạ Thành Giang đảm nhận trách nhiệm, lấy điện thoại gọi cho người liện hệ, cũng đến an ủi lái xe bị đâm.
Còn chưa tới 5 phút, Tạ Thành Giang sai người liên hệ với Phó cục trưởng Trần cục lương thực khu Bắc Đường, người kia rất nhanh đã đi một chiếc Santa tới, xuống xe tươi cười bắt tay Tạ Thành Giang với vẻ mặt tươi cười nhiệt tình:
- Tạ tổng, thư ký Chu gọi điện cho tôi lúc tôi không có ở đây, không đi tới kịp, có gì Tạ tổng bỏ qua cho…
- Không sao, trách nhiệm tai nạn này là do em tôi lái xe không thấy đèn đỏ, đâm phải tài xế Chu.
Tạ Thành Giang ôn hòa cười, trong điện thoại nói không rõ rang thì bây giờ có thể nói lại với Phó cục trưởng Trần tình huống phát sinh. Nói:
- Cuối cùng lại phải phiền Phó cục trưởng Trần đi tới đây một chuyến.
- Không sao, không sao, nếu Tạ tổng có chuyện gì cứ tìm tôi.
Phó cục trưởng Trần nói nịnh nọt.
Tạ Thành Giang thấy Thẩm Hoài đứng dưới cây, không có ý muốn tới đó gặp mặt, trong lòng cũng hiểu rõ một Phó cục trưởng cục lương thực nhỏ mọn không thể nào lọt vào mắt xanh của anh được, nên cũng chẳng đi giới thiệu.
Phó cục trưởng Trần và Tạ Thành Giang nói chuyện một lúc, xoay người quát mắng người lái xe kia:
- Cậu lái xe kiểu gì thế, Tạ tiểu thư không chú ý không thấy đèn đỏ, sao cậu không phanh lại nhường chứ? Hôm nay cậu đến cơ quan mượn xe Jetta là ai phê chuẩn?
Tạ Chỉ không muốn ỷ thế hiếp người, nhưng không ngờ rằng Phó cục trưởng Trần cục lương thực Bắc Lương lại quát mắng người tài xế kia, cô cũng ngăn cũng không được, liền xấu hổ đứng yên.
Quách Đình cũng có quen biết Phó cục trưởng Trần này, y muốn ra mặt giúp đỡ chứ không muốn làm đổ bát cơm của Chu Kính Đạt, tự nhận trách nhiệm, cười:
- Cục trưởng Trần, có gì thì trách tôi, buổi tối tôi nói muốn dùng xe nên nói với lão Chu, quên mất nói trước với Cục trưởng Trần…
Tuy rằng Phó cục trưởng Trần rất láu cá, nhưng thấy Quách Đình đứng ra nhận trách nhiệm lại nhất thời tạm ngừng, không biết lời nói của Quách Đình là thật hay giả, bật cười ha hả nói:
- Hóa ra là Giám đốc Quách muốn dùng xe, tập đoàn Phổ Thành mà cần xe của cục lương thực sao? Anh nói sớm một chút, tôi có thể bảo lão Chu làm tài xế cho…
Vừa nãy là Phó bí thư Khu ủy Bắc Đường Chu Vĩ Dân tự mình gọi điện cho y, bảo y đến giải quyết sự cố giao thông, mặc kệ rót cuộc là do ai tạo thành, cũng chỉ có thể cầm gậy đành đầu người trong nhà, huống chi Bí thư Chu trực tiếp gọi điện tới, cũng là vì tín nhiệm y, vậy sao y không dồn hết sức biểu hiện cho tốt?
Chỉ có điều Quách Đình là người của đại lão Triệu Mạt Thạch của tập đoàn Phổ Thành Từ Thành này, tuy rằng Quách Đình không được lòng Triệu Mạt Thạch mấy nhưng dù gì cũng là người của tập đoàn Phổ Thành, Phó cục trưởng Trần cũng không thể nói gì nhiều, chỉ có thể thân thiết hỏi Tạ Chỉ:
- Tạ tiểu thư không sao chứ?
- Tôi không sao.
Tạ Chỉ thấy Thẩm Hoài lạnh nhạt đúng một bên, có chút xấu hổ chỉ vào vợ tài xế bị đâm vào đầu, nói:
- Đầu cô ấy bị đập chảy máu, có phải nên đưa đến bệnh viện kiểm tra không? Tai nạn này là lỗi của tôi, Cục trưởng Trần không nên làm chuyện thêm phiền toái.
Phó cục trưởng Trần vung tay nói:
- Không sao, tôi sẽ bảo tài xế lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện kiểm tra, không phiền đến Tạ tổng và Tạ tiểu thư nữa…
Sau đó chạy tới chỗ hai người cảnh sát giao thông giải thích tình huống, bảo tài xế bị đâm và Tạ Chỉ tới ký thỏa thuận hòa giải, gọi xe tải tới kéo hai chiếc xe vào xưởng sửa chữa, còn lại đều do công ty bảo hiểm xử lý.
Cảnh sát giao thông này cũng biết cách cư xử không có tính chuyện xử phạt, cả vụ tai nạn được giải quyết, Tạ Chỉ vẫn kiên trì đưa tài xế bị đâm đến bệnh viện kiểm tra…
*********************
Giải quyết vụ tai nạn đến bước này, mà Quách Đình cũng đã ra mặt giải quyết giúp hàng xóm, nên không muốn đi cùng tài xế đến bệnh viện kiểm tra, Thẩm Hoài cũng không ở lại nữa. Anh đi đến Thượng Khê Viên, bảo Từ Kiến lái xe về trước.
Thẩm Hoài đứng ở hậu viên của Thượng Khê Viên gọi điện cho Trần Đan, hỏi cô ở đâu.
Giọng nói mềm mại của Trần Đan ở đầu bên kia truyền đến:
- Em ở trên lầu, thấy anh đến rồi…
Thẩm Hoài ngẩng đầu thấy khuôn mặt kiều diễm của Trần Đan thò ra ô của sổ lầu ba ngoắc anh lên, mỉm cười, bước nhanh vào lầu.
- Sao không nói một tiếng đã chạy tới rồi?
Trần Đan nhặt chiếc lá trên vai Thẩm Hoài, vứt vào thùng rác.
Thẩm Hoài kể vụ tai nạn ở ngõ chợ phía đông của Tạ Chỉ cho Trần Đan, nói:
- Hiện tại Tạ Chỉ lái xe không cẩn thận chút nào, lần trước anh đi xe cùng cô ấy trên đường cao tốc suýt nữa xảy ra tai nạn. Về sau anh cũng không dám đi cùng cô ấy nữa.
- Không phải là đàn ông các anh làm loạn ở bên ngoài, khiến trong lòng cô ấy hoảng loạn sao.
Trần Đan gắt giọng.
- Lần trước em thấy Tống Hồng Kỳ và một người phụ nữ ngồi cùng xe, không biết họ có thấy em không. Có lẽ Tạ Chỉ cũng biết người phụ nữ này…
- …
Nghe Trần Đàn nói như vậy, Thẩm Hoài thấy hình tượng của mình cũng không đứng đắn như vậy, cũng không có tư cách chỉ trích người khác bất chính, chỉ có thể cười ha hả, không thể nói tiếp lời Trần Đan, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, ngồi xích lại gần chút, hỏi:
- Em thực sự muốn chuyển nhà đến Yến Kinh sao?
- Chi nhánh Yến Kinh đã được chuẩn bị gần nửa năm rồi, tầm một tháng nữa sẽ chính thức kinh doanh, Tiểu Lê cũng định đến bệnh viện Yến Kinh thực tập rồi, em không qua sao được?
Trần Đan nói.
- Vậy anh phải làm sao?
Thẩm Hoài giả bộ đáng thương hỏi.
- Thành Di không có ở Từ Thành, vậy chỉ có en trông coi anh được thôi.
- Anh nguyện làm loạn với ai, cũng chẳng liên quan đến em, em cũng chẳng có nghĩa vụ phải ở lại Từ Thành chăm sóc anh thay Thành Di…
Trần Đan bóp bóp má Thẩm Hoài, cười khanh khách nói. Tuy rằng Thành Di chịu được mối quan hệ mập mờ giữa cô và Thẩm Hoài, nhưng trong nội tâm cô luôn thấy xấu hổ, cũng không muốn chiếm lấy Thẩm Hoài quá nhiều.
Thẩm Hoài cũng rất phiền não, năm trước được điều đến Từ Thành công tác, bởi vì Trần Đan biết Thành Di phải làm nhiệm vụ ở hội ngân sách, cũng không ở lại Từ Thành,đi đến Yến Kinh chuẩn bị chi nhánh thứ ba của Thượng Khê Viên, rõ ràng là muốn gạt bỏ quan hệ của cô trước mặt Thành Di.
Trước kia anh ở Đông Hoa, dù sao cũng có Chu Dụ, Hùng Đại Ny bên cạnh, Trần Đan rời Đông Hoa nhưng cũng gần. Hiện tại ngược lại, Trần Đan giao chi nhánh bên này cho giám đốc chuyên ngành xử lý, cô đến Yến Kinh phụ trách chi nhánh mới, mà Chu Dụ rất ít khi đến Từ Thành, nếu Hùng Đại Ny trở lại Từ Thành cũng phải ở nhà với con gái, còn mối quan hệ của anh với Dương Lệ Lệ cùng chỉ là tình một đêm nồng nhiệt, khiến anh đến đêm khuya quay về muốn tìm nữ nhân làm ấm chăn cũng không có.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài hận tới mức ngứa răng, ôm lấy Trần Đan, há miệng muốn “Cắn” cô.
- Anh điên à? Lát nữa có người vào phòng làm việc thì sao.
Trần Đan thấy Thẩm Hoài muốn hôn thật, sợ tới mức giãy dụa thoát ra khỏi lòng anh, chột dạ nhìn cửa phòng làm việc, ra vẻ bình tĩnh đi ra bàn làm việc ngồi, cách xa Thẩm Hoài.
Ở phòng làm việc Trần Đan mặc chiếc váy dài màu cà phê, đôi tất đen che bắp chân thon dài, bờ mông tròn trịa ngồi trên bàn làm việc, thắt lung mềm mại, thể hiện ra đường cong hoàn hảo. Tuy rằng “cảnh giác” ngồi cách khá xa, nhưng đôi mắt đẹp lại chứ đầy ẩn tình nhìn Thẩm Hoài, khuôn mặt trắng mịn khiến tâm Thẩm Hoài động không thôi.
- Được rồi, em lại đây, chúng ta nói chuyện.
Thẩm Hoài giơ tay muốn ôm Trần Đan ngồi trong lòng anh.
- Thực sự là chỉ nói chuyện?
Trần Đan không tin, cắn cánh hôi hồng ướt át, thấy Thẩm Hoài khẳng định gật đầu, cô vẫn không yên tâm đến mở cửa phòng làm việc, đi đến chỗ Thẩm Hoài nói:
- Cửa mở rồi, chúng ta có thể trò chuyện rồi.
Thẩm Hoài để Trần Đan trên đùi anh, ôm người đẹp mịn màng thơm trong lòng, nói chuyện, gần đến 6 giờ, Tạ Thành Giang gọi điện tới:
- Đã đưa người đến bệnh viện kiểm tra, không có chuyện gì, băng bó một chút là ổn. Cậu đang ở đâu, đợi lát nữa ăn cơm cùng nhau, hôm nay làm phiền đến cậu quá.
- Người không có việc gì là tốt rồi. Ăn cơm, coi như thôi đi?
Thẩm Hoài nói.
- Giám đốc Quách ở đây.
Tạ Thành Giang nói:
- Cậu nói muốn tìm Giám đốc Quách nói chuyện, đã làm lỡ việc của mọi người rồi, thật ngại quá.
Xem ra bên ngoài trời cũng đã tối rồi, suy nghĩ đến chuyện hiện tại, coi như là đã giải quyết tốt, Thẩm Hoài nghĩ là do anh mời Quách Đình ra mặt giải quyết giúp, không lộ diện cũng không nên, bảo Tạ Thành Giang cùng mọi người đến đường Hi Viên.