Kiểm tra ảnh chụp không có vấn đề gì, băng bó lại, Tạ Thành Giang liền sắp xếp xe đưa tài xế bị đụng và vợ về nhà. Bình thường y khinh thường để ý nhân vật như Phó Cục trưởng Cục lương thực, nhưng chuyện hôm nay y nhờ Phó Bí thư Khu ủy Bắc Đường Chu Vĩ Dân ra mặt gọi điện tìm người đến giúp hòa giải. Sắc trời đã tối, cũng không thể không biết điều không mời một bữa cơm liền vỗ mông bỏ đi, mà phải bày tỏ một chút đối với nhân tình của phía Chu Vĩ Dân.
Tạ Thành Giang cũng không rõ Thẩm Hoài và Giám đốc Quách của Tập đoàn Phổ Thành này rốt cuộc có quan hệ gì, cũng gọi điện liên hệ với Thẩm Hoài trước, lại sắp xếp chuyện bữa tiệc, cuối cùng còn lôi kéo Quách Đình cùng ngồi xe chạy đến Thượng Khê Viên.
Sau khi bọn họ vào phòng riêng, Thẩm Hoài mới khoan thai đi đến, Tạ Thành Giang cũng không thể nào nói anh cái gì.
- Chu Vĩ Dân của Khu Bắc Đường có thể phải lát nữa mới có thể đến…
Tạ Thành Giang thấy Thẩm Hoài đến, nói cho anh biết còn phải đợi Phó Bí thư Khu uỷ Khu Bắc Đường qua.
- Chào Chủ nhiệm Thẩm, tôi là Trần Đức Lâm của Cục lương thực Khu Bắc Đường, vừa nãy còn chưa nhận ra anh, thật sự ngại quá.
Phó Cục trưởng Cục lương thực Khu Bắc Đường Trần Đức Lâm khom người, hai tay run rẩy đưa ra bắt tay Thẩm Hoài, nói:
- Bí thư Chu vừa nãy gọi điện sang, ông ấy ở hội trường phải một lát nữa mới đến được, bảo chúng ta cứ uống rượu trước đi, không cần đợi ông ta.
Tạ Thành Giang thì không sao, người ở Từ Thành có thể khiến Thẩm Hoài ngồi đợi trên bàn tiệc thật sự không có mấy ai.
Trần Đức Lâm cũng là đến bệnh viện rồi mới biết Phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tỉnh Thẩm Hoài lại có mặt ở hiện trường, khi đó cũng giật nảy mình, có thể tham gia bữa cơm như thế là vinh hạnh cực lớn của ông ta, cũng biết nhân vật giống như Thẩm Hoài sẽ không đặt Trần Đức Lâm ông ta vào mắt, nhưng nếu ông ta tiếp tục lăn lộn ở Khu Bắc Đường, thì không thể để Bí thư Chu trách ông ta không biết làm người, lúc này cũng rất thấp thỏm bất an.
- Không có gì, chúng ta cứ đợi Chu Vĩ Dân qua đi.
Thẩm Hoài cũng không quen biết Phó Bí thư Khu Bắc Đường Chu Vĩ Dân, mà thái độ ta đây của Trần Đức Lâm ban nãy ở hiện trường tai nạn xe cũng khiến anh không có thiện cảm gì, có điều cũng sẽ không ngại đợi thêm một lát, mỉm cười nói với Quách Đình đang câu nệ ngồi một bên:
- Hôm nay vẫn làm phiền Giám đốc Quách ông rồi.
- Lão Chu cũng là láng giềng của tôi, không có việc gì, mọi người đều vui vẻ.
Quách Đình cẩn thận dè dặt nói. Y cũng không muốn dính líu vào bữa cơm thế này, nhưng vừa nãy cũng không từ chối được, đi vào phòng riêng của Thượng Khê Viên ngồi xuống mới càng lúc càng cảm thấy cả người không được tự nhiên, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói chuyện với Thẩm Hoài.
Cũng chỉ sau khi đến bệnh viện, Quách Đình mới biết Tổng tài tập đoàn Kim Đỉnh Tạ Thành Giang và chủ xe gây tai nạn Tạ Chỉ là anh em, mà Tạ Chỉ lại là vợ của Phó Bí thư Huyện ủy Thanh Sa tỉnh Giang Đông Tống Hồng Kỳ, anh họ của Phó Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản tỉnh Thẩm Hoài.
Còn chuyện Tạ Chỉ gây tai nạn xe, Thẩm Hoài là người đầu tiên chạy đến hiện trường, giải thích với người khác là đến làm việc trùng hợp đi ngang, mà cái gọi là làm việc là đến tìm Quách Đình. Quách Đình tuy không vạch trần Thẩm Hoài, nhưng bản thân y cũng hoàn toàn không tin “lời nói dối” của Thẩm Hoài.
Cơ hội tiếp xúc của Quách Đình và Thẩm Hoài nói ra cũng được hai lần.
Một lần là cùng Kỳ Kiến Thành và nhóm đại biểu đàm phán của Bắc Khí đến phố Tân Thị ăn cơm, nhìn thấy Thẩm Hoài giáo huấn Kỳ Kiến Thành giống như là cháu trai ở bãi giữ xe dưới lầu Quảng trường Đông Phương.
Một lần là đi cùng Triệu Mạt Thạch, ở nhà khách tỉnh, nhìn thấy Triệu Mạt Thạch thân là thượng khách của Tỉnh trưởng Từ Bái, sắp trở thành thông gia với Trưởng ban thư ký chính phủ tỉnh Tào Chính Giang lại bị mất sạch nhuệ khí trước mặt Thẩm Hoài ở nhà khách tỉnh.
Trước kia chỉ nghe thấy tin đồn liên quan đến Thẩm Hoài, nhưng hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, và sau đó trong nhiều động tác chấn chỉnh cải tạo tập đoàn công nghiệp xe hơi Nguyên Dã, Bắc Khí bị loại, Đông Sư chính thức đạt được phê duyệt của bộ phận tỉnh thành phố trong phương án cải tạo, liền chính thức bắt tay chỉnh hợp bộ phận xe chuyên dụng của Nguyên Dã, Quách Đình mới coi như chân chính nhận thức được thế nào mới là nhân vật cường thế, cũng lục tục thông qua nhiều con đường tìm hiểu thêm sức ảnh hưởng của Mai thép hệ ở tỉnh Hoài Hải thực tế đã thẩm thấu đến mức độ nào rồi.
Hai lần tiếp xúc, Quách Đình đều không có cơ hội, thậm chí còn không có tư cách mở miệng nói chuyện trước một nhân vật như Thẩm Hoài nữa.
Tập đoàn Phổ Thành tuy không hoàn toàn rút lui, cũng sẽ bỏ vốn tham gia thu mua nợ vòng của Đông Giang tinh hóa, nhưng sẽ không trực tiếp tham gia cải cách chấn chỉnh, hơn nữa trong năm ba năm cũng sẽ không thăm dò thị trường xe cộ, sứ mệnh của Quách Đình dĩ nhiên đã đến lúc kết thúc.
Vầng hào quang của người phụ trách hạng mục xe cộ tập đoàn Phổ Thành trên người ông ta cũng theo đó mà tan đi, trở nên ảm đạm vô quang, cho dù là ở tập đoàn Phổ Thành, ông ta cũng trở thành nhân vật qua thời, sau tháng ba, ông ta ngay cả cơ hội nói chuyện một lần với Triệu Mạt Thạch ở tập đoàn cũng không có, Quách Đình thật sự không nghĩ ra lý do gì mà Thẩm Hoài thân phận cao quý lại đích thận chạy đến nhà tìm một nhân vật nhỏ bé qua thời như ông ta.
Huống chi để bức bách Lưu Kế Chu nhường ra cổ phần xưởng xe Đông Sư trong cải cách, để tiện cho tập đoàn Phổ Thành có thể khống chế Đông Sư, mấy lần đều là ông ta ra mặt làm người ác, nghĩ chắc Lưu Kế Chu, Lưu Kiến cũng hận ông ta thấu xương. Thẩm Hoài lúc này trọng dụng Lưu Kế Chu xây dựng tập đoàn Đông Sư, tâm thái của Quách Đình lúc này càng phải phòng bị Thẩm Hoài có ác ý gì đó với ông ta.
Quách Đình đoán hôm nay Thẩm Hoài trong lúc vô ý nhìn thấy mình đứng trong đám đông vây xem, sau đó ở trước mặt Tạ Thành Giang lấy mình che đậy cho quan hệ không thể cho ai biết nào đó giữa anh và chị dâu họ Tạ Chỉ.
Quách Đình nghĩ thế, dè dặt nói chuyện với Thẩm Hoài, cũng thầm quan sát thần thái giữa anh và Tạ Chỉ.
Nói thật, Thẩm Hoài nói đi qua ngõ Đông Thị là để đến tìm Quách Đình, Tạ Thành Giang cũng nửa tin nửa ngờ.
Y thấy dáng dấp Quách Đình thật thà, chưa đến bốn mươi, trước trán đã bị hói, hai má gầy hóp, mặc một chiếc áo jacket nhăn nhúm màu sậm, thoạt nhìn thật sự là tướng mạo xấu xí, ngôn hành cử chỉ cũng không thể nói có khí thế hay thần thái gì, ánh mắt lại có vẻ mệt mỏi không nói nên lời.
Tuy rằng phương án cải cách Nguyên Dã và Đông Sư tạm thời còn chưa được phê duyệt công khai cuối cùng, nhưng Tạ Thành Giang cũng có thể tìm hiểu một số chi tiết trong đó trong qua con đường khác.
Tập đoàn Phổ Thành Triệu Mạt Thạch muốn thăm dò thị trường xe cộ, nói cho cùng vẫn có tâm tư muốn mượn cải cách đầu cơ trục lợi.
Quách Đình này là người mà Triệu Mạt Thạch mời đến tập đoàn Phổ Thành phụ trách hạng mục xe cộ, nhưng ý đồ đến tập đoàn Phổ Thành từ sớm đã bị Thẩm Hoài đánh bại rồi. Nhân vật không hề quan trọng số một như ông ta hẳn nên nói đã không còn nhiều giá trị nữa. Thẩm Hoài nắm chắc thắng lợi trong tay, phía Triệu Mạt Thạch cũng không thể giở trò gì nữa, Thẩm Hoài còn chuyện gì mà lén chạy đến tiếp xúc với một nhân vật như Quách Đình chứ?
Đương nhiên, chuyện liên quan đến bí mật riêng của Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang cũng không có ý nghe ngóng quá tường tận, chỉ coi như Thẩm Hoài xuất hiện ở hiện trường đầu tiên thật sự là trùng hợp. Đương nhiên, mấy năm nay Tạ Chỉ đối với Thẩm Hoài có thái độ gì, y cũng rất rõ ràng, không tin Tạ Chỉ lại có quan hệ không rõ ràng gì với Thẩm Hoài sau lưng Hồng Kỳ.